Quan Khí

Chương 170: Có một chút hiệu quả




Viên Chí Minh đứng ngồi không yên, thật sự muốn lập tức gọi điện thoại để báo cáo tình hình cho Trịnh Chí Minh, nhưng mấy lần kích động định cầm lấy điện thoại lại thôi. Việc này phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói với Trịnh Chí Minh rằng, Vương Trạch Vinh cứng rắn giúp xử lý việc này, tôi cũng chẳng có cách nào cả?
Nực cười! Lời này mà Trịnh Chí Minh tin mới là lạ.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Sử Vân Lan nhìn bộ dạng Viên Chí Minh, cũng cảm thấy hơi bất an. Viên Chí Minh chính là ông trời của cái nhà này. Nếu y xảy ra sự gì sơ suất, tức là ông trời của cái nhà này sẽ sụp đổ.
- Tạm thời không có vấn đề gì.
Viên Chí Minh cười nói:
- Không ngờ anh lại trở thành một nhân vật mà cả hai phe đều cần.
Nói thật, Viên Chí Minh cũng hơi tự hào vì tình hình như vậy. Ít nhất trong mắt mọi người, mình cũng coi như một nhân vật có vị trí.
- Nếu chẳng may Bí thư Trịnh thật sự có cái nhìn đối với anh thì sao?
Sử Vân Lan sốt ruột hỏi.
- Hừ, đây cũng là cơ hội tiến thêm một bước xem xét Bí thư Trịnh có coi anh là thân tín hay không. Nếu ngay cả ông ta cũng không phân tích rõ, như vậy anh có đi theo ông ta cũng không có nhiều tiền đồ!
Viên Chí Minh kỳ thật vốn cũng bị áp chế, hiện tại sau khi tự phân tích tình huống, ngược lại y không còn quá coi trọng việc này nữa.
- Nếu không, để em gọi điện thoại bảo em gái không cần điều chỉnh công tác?
- Ngu xuẩn!
Trịnh Chí Minh nhìn về phía vợ mình, chẳng hiểu cô ta đầu óc thế nào mà có thể nghĩ ra điều như vậy.
- Vậy làm sao bây giờ?
Sử Vân Lan thật sự không hy vọng bởi vì việc của em mình mà ảnh hưởng tới Viên Chí Minh. Tuy rằng cô rất tốt với em gái nhưng nếu phải ảnh hưởng tới gia đình mình, cô vẫn lựa chọn nghiêng về phía gia đình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Viên Chí Minh thản nhiên nói:
- Không có gì to tát cả. Nếu Bí thư Trịnh thật sự không coi anh là thân tín, cùng lắm thì anh chạy sang phe Vương Trạch Vinh. Có lẽ, đi theo Vương Trạch Vinh sẽ phát triển nhanh hơn một ít.
Trong giọng nói của Viên Chí Minh có chút hương vị tự giễu.
- Bí thư Trịnh có anh rể là phó thị trưởng thường trực. Vương Trạch Vinh có thể làm gì chứ?
Sử Vân Lan vẫn có chút lo lắng.
- Ha ha...
Viên Chí Minh mỉm cười. Kỳ thật, từ đáy lòng, y vẫn hy vọng có quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Quan hệ của Vương Trạch Vinh cứ lộ từng cái ra một, ai có thể nói được sau lưng hắn rốt cuộc có những gì? Không nói tới chuyện bối cảnh, chỉ cần xét việc hắn có thể được cử tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy đã khiến mọi người không thể coi thường hắn. Khóa học này đều là những cán bộ cấp thành phố trở lên. Có mối quan hệ như vậy, việc Vương Trạch Vinh phát triển chỉ là việc sớm hay muộn. Anh rể của Trịnh Chí Minh cũng mới chỉ là một thường vụ phó Thị trưởng mà thôi.
Không nói tới biến hóa của tâm trạng Viên Chí Minh trong nháy mắt đó. Lại nói tới Trịnh Chí Minh. Sau khi đẩy Quách Khải Quốc đi, y đang tính toán số phiếu mình nắm trong tay, cảm thấy hiện tại có lẽ là đè ép được đám người Vương Trạch Vinh.
- Lão Trương. Chánh văn phòng Huyện ủy, tôi tính cho Lưu Quang tiếp nhận chức vụ. Ông có ý kiến gì không?
Trịnh Chí Minh biết tình hình hiện tại, một phiếu của Trương Thuận Tường là cực kỳ quan trọng, cần phải kết nối với Trương Thuận Tường trước.
Sau khi nhận được điện thoại, Trương Thuận Tường cũng rất bất đắc dĩ. Rõ ràng là Trịnh Chí Minh đã sớm muốn cho Lưu Quang lên làm chánh văn phòng huyện ủy, hiện giờ muốn hỏi mình có ích lợi gì chứ?
- Lão Trịnh à, Lưu Quang theo ông đã lâu năm như vậy, hiện tại cũng đã rèn luyện ở xã được một thời gian, tôi thấy được đấy.
Tuy rằng trong lòng hơi không vui nhưng Trương Thuận Tường vẫn đồng ý.
- Lão Trương, còn có một việc. Trên thành phố để huyện ủy đề xuất chọn lựa người vào vị trí bí thư Đảng ủy Công an. Ông có người nào thích hợp hay không?
Trịnh Chí Minh nhất thời cũng không nghĩ được người nào thích hợp, lại nghĩ tới việc mượn lực Trương Thuận Tường, liền tính nhường lại vị trí này. Nếu muốn Trương Thuận Tường thực sự đi theo mình, vậy cái gì có thể cho được thì nên cho. Hiện giờ thế cục của Khai Hà rất khó coi, nếu không có sự ủng hộ của Trương Thuận Tường, Trịnh Chí Minh muốn làm gì ở Khai Hà này cũng cảm thấy rất khó khăn.
Nghe vậy, hai mắt Trương Thuận Tường sáng lên. Đây chính là một việc tốt, xem ra Trịnh Chí Minh này đúng là muốn dùng việc này để giữ chặt mình.
Trong Công an huyện, Trương Thuận Tường cũng có một hai sự lựa chọn, cân nhắc một chút liền nói với Trịnh Chí Minh:
- Phó trưởng phòng Lưu Đại Cường rất không được.
Trịnh Chí Minh nghe được Trương Thuận Tường đề cử Lưu Đại Cường, lập tức nghĩ tới tình hình của Lưu Đại Cường. Người này năng lực cũng không mạnh, được xếp hạng hai trong Công an huyện chính là vì sống lâu lên lão làng, cũng chính là vị lãnh đạo đứng thứ hai sau Giải Khánh Tài.
- Được, vậy để anh ta đi.
Như thể nghĩ ra điều gì, Trương Thuận Tường nói với Trịnh Chí Minh:
- Tôi nghe được tin, Vương Trạch Vinh giúp cô em vợ của Viên Chí Minh điều chỉnh công tác. Ha ha, Vương Trạch Vinh nhiệt tình thật đó.
Có ý gì? Trịnh Chí Minh treo điện thoại liền suy nghĩ xem có chuyện gì. Từ sau khi Cổ Kiến Quân ra đi, thông tin của mình trong huyện ủy rất bế tắc. Không ngờ việc Vương Trạch Vinh giúp đỡ Viên Chí Minh lại không hề có chút tin tức nào. Xem ra Trương Thuận Tường đúng là có chút lo lắng cho Viên Chí Minh.
Việc này Trịnh Chí Minh càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có chút phức tạp. Vương Trạch Vinh dựa vào cái gì mà muốn giúp Viên Chí Minh? Lần trước mình đã chuẩn bị dùng việc này âm thầm quan sát tình huống của Viên Chí Minh, hiện tại xem ra, có lẽ Vương Trạch Vinh và Viên Chí Minh có một chút liên hệ.
Tuy rằng trong lòng Trịnh Chí Minh có tồn tại nghi hoặc, nhưng nghĩ tới hiện tại là lúc rất cần người dùng, y cũng không hỏi tới việc này.
Cho dù Viên Chí Minh nhờ Vương Trạch Vinh thì cũng không có gì là không được. Tuy nhiên lúc trước Viên Chí Minh còn khăng khăng nói với mình là sẽ quyết không cầu Vương Trạch Vinh hỗ trợ, vậy mà mới không bao lâu đã tới tìm Vương Trạch Vinh nhờ giúp đỡ. Người này có thể tin được sao?
Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này bắt đầu trở nên thú vị. Việc của Viên Chí Minh chỉ là một chiêu thức nhỏ mà thôi. Vương Trạch Vinh cũng không khờ tới mức nghĩ rằng chỉ vì một việc nhỏ đó mà Viên Chí Minh sẽ cảm kích ủng hộ mình. Mục đích chủ yếu của hắn là muốn dao động lòng tin của Trịnh Chí Minh vào Viên Chí Minh. Việc này cần phải đi dần tức bước. Theo ngày rộng tháng dài, hắn không tin giữa hai người này không phát sinh rạn nứt.
Vương Trạch Vinh thật không ngờ bí thư Đảng ủy Công an thành phố lại gọi điện thoại cho mình.
Trong điện thoại, Dương Siêu cười nói:
- Trạch Vinh, tối nay có rảnh không? Đi ăn cơm Đài Loan.
Vương Trạch Vinh có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh ngạc, kinh hãi), bởi vì Dương Siêu là tới Khai Hà xử lý việc của Giải Khánh Tài, các lãnh đạo huyện cũng không dám tùy tiện mời họ ăn cơm. Thật sự không ngờ y lại hẹn mình ăn cơm. Vương Trạch Vinh vội nói:
- Bí thư Dương, tôi vẫn không dám quấy rầy công tác của ngài, vốn chưa mời ngài ăn cơm. Hôm nay bí thư có rảnh, cho phép tôi mời bí thư nhé. Tôi biết một chỗ rất không tồi.
Dương Siêu cười nói:
- Được, liền nghe theo cậu. Cậu bố trí đi.
Dương Siêu nói chuyện điện thoại xong liền cười nói với Giám đốc sở Công an tỉnh Lý Trấn Giang ngồi bên cạnh:
- Nghe lời anh, chúng ta sẽ cùng đi với Vương Trạch Vinh này.
Lý Trấn Giang cũng cười nói:
- Lão đệ, nghe lời tôi không có sai đâu. Làm tốt quan hệ với cậu ta, sẽ có tác động trọng đại với chú đó.
"Cực phẩm thực phủ " là địa phương ẩm thực đặc sắc nổi danh Khai Hà. Các đồ ăn đặc sắc ở huyện Khai Hà đều nổi tiếng toàn tỉnh, mà nơi này lại là nơi thuần khiết nhất.
Vương Trạch Vinh đã sớm chờ ở đây.
Mặc kệ nói như thế nào, Dương Siêu vẫn là thượng cấp của mình. Người ta có thể chủ động mời, mình hẳn là càng nên cung kính mới được.
Thấy không phải chỉ một mình Dương Siêu đến mà còn có cả Giám đốc sở công an tỉnh, Vương Trạch Vinh bước nhanh tới nắm chặt tay Dương Siêu, cười nói:
- Hoan nghênh hai vị lãnh đạo.
Dương Siêu cười nói:
- Đây là Giám đốc sở Lý, hai người làm quen nhau đi.
Vương Trạch Vinh vội vàng cười bắt tay Lý Trấn Giang nói:
- Hoan nghênh Giám đốc sở Lý!
Ba người đi vào phòng.
Dương Siêu nhận lấy khăn ấm từ nữ nhân viên phục vụ, lau tay xong nói:
- Nơi này rất không tồi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mọi người tới huyện Khai Hà đều thích đến đây ăn một ít đặc sản bản địa. Chờ một lát mời hai vị lãnh đạo thưởng thức một chút.
Lý Trấn Giang nói với Vương Trạch Vinh:
- Nguyễn Dũng không ít lần nhắc tới cậu trước mặt tôi.
Vừa nghe vậy, Vương Trạch Vinh mới biết được Lý Trấn Giang và Chính ủy Công an tỉnh Nguyễn Dũng cũng là cùng hệ, vội nói:
- Nguyễn ca đối nhân xử thế rất không tồi, chúng tôi cũng khá thân nhau.
Bởi vì có quan hệ với Nguyễn Dũng, hai người nói chuyện cũng trở nên tùy ý rất nhiều.
Nghe nhân viên phục vụ không ngừng giới thiệu các loại đồ ăn đặc sắc, tâm tư của Dương Siêu lại không hề để ý tới các món ăn. Y luôn quan sát Vương Trạch Vinh. Nghe Vương Trạch Vinh không ngừng một hỏi một đáp với Lý Trấn Giang về những bạn học trên tỉnh, Dương Siêu rốt cục cũng hiểu được vì sao Lý Trấn Giang nói mình nên giao hảo với Vương Trạch Vinh. Thoạt nhìn Vương Trạch Vinh này cũng rất có quan hệ.
Sau khi Vương Trạch Vinh liên tục mời mấy chén, Dương Siêu nói với Vương Trạch Vinh:
- Hiện tại vị trí lãnh đạo công an huyện Khai Hà đang trống, thành phố cho huyện các cậu đề cử chọn người. Cậu đã có chuẩn bị gì chưa?
Vương Trạch Vinh nhìn Dương Siêu, cẩn thận nói:
- Tôi chỉ là một cá nhân không tính là gì, mấu chốt là thảo luận trong hội nghị thường ủy.
Dương Siêu khoát tay nói:
- Việc này tôi biết. Tôi chỉ muốn nghe xem ý kiến của cậu thế nào. Dù sao cậu cũng biết rõ tình hình Khai Hà. Tôi không hy vọng lại có thêm một trường hợp nữa như Giải Khánh Tài.
Vương Trạch Vinh nghĩ Dương Siêu là bí thư Đảng ủy Công an, việc này y hẳn là rất có quyền phát biểu, cứ nói rõ ý nghĩ của mình cho y thì hơn. Bởi vậy, hắn liền nói với Dương Siêu:
- Bí thư Dương, phó trưởng phòng Mạc Đại Bưu của công an huyện Khai Hà có năng lực rất tốt về mọi mặt. Tôi hy vọng anh ta có thể đảm nhiệm cục trưởng.
Dương Siêu biết Mạc Đại Bưu, nghe thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, lập tức minh bạch ý tưởng của Vương Trạch Vinh, liền gật đầu nói:
- Công tác cụ thể ở Khai Hà còn cần các cậu làm. Chỉ cần các cậu có thể báo cáo chọn người gửi lên, việc này không có vấn đề gì.
Mọi người không nói chuyện công việc nữa mà chuyển sang nói về phong tục, tập quán, nhân tình của Khai Hà. Ba người lại uống thêm mấy chén nữa, Lý Trấn Giang nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, khi tới tỉnh nhất định phải tới chỗ tôi đó. Đến lúc đó, tôi mời cậu ăn cơm.
Vương Trạch Vinh vừa đáp ứng vừa âm thầm suy nghĩ. Bữa cơm hôm nay hơi kỳ lạ, hai vị lãnh đạo này như thể cố ý tới làm thân vậy. Có cần thiết vậy không? Bọn họ vốn là lãnh đạo cao cao tại thượng cơ mà!
Vương Trạch Vinh không biết rằng hai vị lãnh đạo này đã nắm được một ít tình huống của mình. Đây là họ tính toán lâu dài. Với thân phận hiện tại của hắn, đương nhiên không có khả năng được họ coi trọng. Mấu chốt chính là lực lượng phía sau hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.