Quan Khí

Chương 188: Kết hôn hay là kiếm tiền




Các việc cần thiết đều được tiến hành, tuy rằng không ít người gửi quà mừng cho Vương Trạch Vinh, nhưng mà bản thân Vương Trạch Vinh là đương sự thì lại không để ý nhiều về việc này, kết hôn là việc đại sự trong cuộc đời, mọi người trong nhà đều tỏ ra hết sức nhiệt tình.
Lữ Khánh Phân là người bận rộn nhất, hết chạy bên này rồi tới bên kia, bố mẹ của Vương Trạch Vinh cũng bận bịu xử lý các chuyện.
Đến khi Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh đến, hai người tham gia hôn lễ với tư cách thân thích bên nhà gái. Vốn Hạng Nam cũng không hi vọng Hứa Tố Mai sẽ xuất hiện trong hôn lễ ở Khai Hà, nhưng vì là mẹ của Lữ Hàm Yên nên bà vẫn cùng Hứa Tố Anh đi tới Khai Hà.
Tất cả các hoạt động của hôn lễ đều diễn ra theo như quần chúng hóa, chỉ có việc thu tiền mừng thì có phần ngoài ý muốn bởi vì Vương Đại Hải quyết định rằng, phàm là tiền mừng mà vượt quá 200 tệ thì sẽ không nhận, khiến cho rất nhiều người đến đó không dám tặng lễ trọng. Vì việc này, người phụ trách đăng ký đã cãi vã với khá nhiều người. Ai đời muốn tặng hậu lễ mà còn không tìm thấy chỗ để tặng nên khiến cho nhiều người rất có ý kiến đối với việc này.
Đương nhiên, kết quả này làm cho một số người tặng tiền mừng mà không đủ 200 tệ đều cảm thấy rất ngượng ngùng, vốn định tặng 100 hoặc 50 tệ đều tăng cả lên.
Người mà Vương Đại Hải mời đa số đều là công nhân viên trong xưởng về hưu, phần lớn bọn họ đều tặng tiền theo như thường lệ là chuẩn bị 50 đến 100 tệ. Ai dè đến đây thì thấy có nhiều người muốn tặng lễ trọng mà còn không biết tặng như nào, hơn nữa lại còn tranh cãi với người thu tiền biếu, đây đúng là một chuyện lạ. Tất nhiên việc Vương Trạch Vinh kết hôn không nhận tiền mừng nhiều lại từ miệng bọn họ truyền ra ngoài, điều này làm cho rất nhiều người đánh giá Vương Trạch Vinh làm quan không tham.
Trí tuệ của quần chúng đúng là vô cùng, thấy người phụ trách không đăng ký cho người nào tặng quá 200 tệ liền đi kiếm bao lì xì, ở ngoài lì xì thì đề là 200 tệ nhưng bên trong thì lại kẹp rất nhiều, chỉ có điều là yêu cầu người phụ trách ghi theo dạng: ông A một lì xì. Bọn họ cho rằng đến lúc Vương Trạch Vinh mở bao lì xì ra sẽ biết bọn họ tặng bao nhiêu.
Đây lại là một tình huống mới xuất hiện, người phụ trách thu tiền mừng cũng không dám thu như vậy, lại tìm tới Vương Đại Hải. Vương Đại Hải nghe xong chuyện bao lì xì thì lại đau đầu, chuyện lần trước đã khiến lão sợ tới nghẹn ngào rồi, liền nói với người phụ trách:
- Cứ làm theo quyết định, quyết không thể làm cái việc lén lút bí mật này được.
Phía trên bục lóe sáng một cái, Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang liền xuất hiện, không biết hai người tính sao mà đều cùng một cách ăn mặc. Vẻ đẹp của Lữ Hàm Yên là đẹp một cách thoát trần, còn Tiểu Giang đẹp một cách hoang dại, hai người đứng chung một chỗ làm cho rất nhiều người đàn ông hoa mắt.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn thấy cảnh này cũng rất bất đắc dĩ, ngay cả chiêu này mà Tiểu Giang cũng nghĩ ra, biết rõ không có khả năng được tổ chức việc vui với mình liền thực hiện luôn chủ ý lừa mình dối người là cùng cưới chung với Lữ Hàm Yên. Đây cũng là một loại lựa chọn bất đắc dĩ.
Ngày hôm nay Lữ Hàm Yên tỏ ra rất là hạnh phúc. Khoác tay Vương Trạch Vinh đi chào hỏi từng bàn một.
Phù rể là Hác Duệ Bân ở huyện đoàn. Tên này cũng không tồi, là một người có tài sáng tác văn thơ và năng lực rất mạnh. Từ khi phát hiện hắn thì Vương Trạch Vinh liền chú trọng bồi dưỡng, chuẩn bị bước tiếp theo để hắn làm thư ký của mình.
Vì làm kết hôn đơn giản, Vương Trạch Vinh vốn định bày ít tiệc rượu. Kết quả là suy tính lại những người mời thì cảm thấy không thể làm như vậy. Nếu quả thật làm như thế thì có thể đắc tội với nhiều người. Không còn biện pháp nào khác nên đành phải bày hết tiệc rượu có thể rồi mời hết những ai nên mời. Đây là còn chưa tính đám bạn học ở trên tỉnh đó.
Trong hôn lễ của Vương Trạch Vinh, bạn học từ thời tiểu học, trung học tới không ít. Hiện giờ Vương Trạch Vinh không giống như trước kia, bạn học với phó chủ tịch huyện cũng không giống bình thường. Đám bạn học đều rất nể mặt nên tới rất nhiều.
Hứa Tố Mai ngồi một chỗ nhìn Lữ Hàm Yên tràn đầy hạnh phúc liền nói với Hứa Tố Anh:
- Tiểu Mật trông rất hạnh phúc!
Hứa Tố Anh tiếc nuối nói:
- Nhưng gia thế của Vương Trạch Vinh không tốt!
Đối với vấn đề gia thế của Vương Trạch Vinh thì người trong Hứa gia vẫn có ý nghĩ rằng, nếu Lữ Hàm Yên mà lớn lên trong nhà mình thì sao có thể kết hôn với một người bình thường không có gia thế gì được!
Thở dài một tiếng, Hứa Tố Mai nói:
- Tình cảm của Tiểu Mật và Vương Trạch Vinh rất thắm thiết, đành cố hết sức giúp Vương Trạch Vinh phát triển thôi!
Bà vẫn xem trọng năng lực của Vương Trạch Vinh, bằng vào quyền thế của Hạng gia, bà không tin không thể giúp Vương Trạch Vinh phát triển được.
Trong khi hai người đang thầm bàn bạc thì Trịnh Chí Minh cũng ngồi ngẫm nghĩ. Với tình hình trước mắt, Vương Trạch Vinh đúng là sắp phát triển lớn rồi. Nhìn lướt qua Hứa Tố Mai ở một cái bàn khác, Trịnh Chí Minh cảm thấy không phục không được. Người ta là vợ của bí thư tỉnh ủy mà cũng chạy tới tham gia hôn lễ, đây không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
Nhớ lại ngày đó Viên Chí Minh chạy tới nhà mình nói lại tình hình, tâm trạng Trịnh Chí Minh có phần nặng nề. Không nói tới đám bạn học của Vương Trạch Vinh ở trên tỉnh, theo như lời Viên Chí Minh thì Hứa Tố Mai này còn là mẹ nuôi của Lữ Hàm Yên. Có mối quan hệ này thì chắc chắn Vương Trạch Vinh sẽ càng ngày càng tốt.
Sự có mặt của Hứa Tố Mai hoàn toàn chấn trụ lãnh đạo huyện Khai Hà, đám người theo Vương Trạch Vinh đều vui mừng khôn xiết. Có chỗ dựa vững chắc như vậy thì Vương Trạch Vinh chắc chắn sẽ phát triển, khi đó mình cũng sẽ thơm lây.
Người theo Vương Trạch Vinh thì như vậy còn một số người đối nghịch với Vương Trạch Vinh liền khổ sở. Vương Trạch Vinh có chỗ dựa vững chắc như vậy thì chẳng lẽ sau này còn đánh nhau với hắn sao?
Tửu lượng của Vương Trạch Vinh là vô địch, hắn cứ mời từng bàn một, khi tới bàn của Trịnh Chí Minh thì Trịnh Chí Minh đứng lên cười nói:
- Chúc hôn nhân của Trạch Vinh mỹ mãn, cuộc sống gia đình càng ngày càng tốt. Trạch Vinh à, sau này công việc ở Khai Hà cần làm phiền cậu nhiều đó!
Trong giọng nói tỏ rõ ý thân cận.
Lời nói này thật sự là khó mà đáp lại, người ta kết hôn thì chúc hôn nhân mỹ mãn là đúng, nhưng lại nói tới công việc thì có hơi không thích hợp!
Vương Trạch Vinh nghe xong cũng ngẩn người, vội nhìn quan khí của Trịnh Chí Minh một chút, hóa ra phần quan khí đối nghịch với mình đã có chút thay đổi, chỉa thẳng lên trời.
- Cảm ơn bí thư Trịnh.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói. Xem ra địch ý của Trịnh Chí Minh với mình đã hạ thấp trên diện rộng rồi, đây là một chuyện tốt, ít nhất thì khi mình đi làm lại sẽ ít bị cản trở, hạn chế.
Nghe nói phó chủ tịch Vương kết hôn, đoàn trưởng đoàn ca múa huyện đã sớm tìm tới Lữ Khánh Phân rồi, bố trí các tiết mục đặc biệt. Trong toàn bữa tiệc, người của đoàn ca múa vừa hát lại vừa nhảy khiến cho bầu không khí rất náo nhiệt.
Bởi vì Vương Trạch Vinh là phó chủ tịch huyện, mọi người đương nhiên không dám trêu chọc cô dâu chú rể quá mức như bình thường, mọi người đều thể hiện rất lịch sự. Một đám người còn đi thăm quan phòng cưới của Vương Trạch Vinh, sau khi ngồi nói chuyện phiếm vài câu liền ra về. Điều làm Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên cảm thấy khó hiểu chính là những người này đều tìm cơ hội vào phòng ngủ của Vương Trạch Vinh nhìn một lúc rồi mới rời đi. Bởi vì có nhiều người tới xem nên đến tận 2-3 giờ mới tiễn được nhóm người cuối cùng.
- Mệt chết đi được!
Vương Trạch Vinh ngã xuống giường than thở.
Lữ Hàm Yên khẽ cười nói:
- Trạch Vinh, cuối cùng thì hôm nay em cũng trở thành vợ của anh!
Sau khi thay một bộ đồ màu hồng trông Lữ Hàm Yên càng xinh đẹp, Vương Trạch Vinh đứng dậy nhẹ nhàng kéo Lữ Hàm Yên lại gần.
Tất cả mỏi mệt đều biến mất, hai người thỏa sức hôn hít.
Đẩy Vương Trạch Vinh ra, Lữ Hàm Yên khẽ cười nói:
- Em đi tắm rửa trước một chút, anh chờ một lát rồi tắm sau nhé.
Vương Trạch Vinh chẳng thèm ra dáng phó chủ tịch, cười nói:
- Anh tắm cùng em.
Sau khi tắm rửa, hai người ngã xuống giường. Tuy rằng đã sớm hưởng thụ qua chuyện nam nữ, nhưng mà hôm nay là ngày đặc biệt của bọn họ nên cả hai đều rất kích động, lăn lộn kịch liệt ở trên giường.
Lăn được vài vòng, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đều phát hiện điểm khác thường, trên giường có rất nhiều giấy.
Huyện Khai Hà có một phong tục đó là người phụ nữ già có chuyên môn giúp đỡ trải giường mới, chăn mới, dưới chăn còn đặt một ít lạc, đậu phộng...
Kéo chăn lên, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đều trợn tròn mắt, dưới chăn ngoại trừ một ít lạc thì còn rất nhiều bao lì xì.
Trên tất cả lì xì đều có viết tên, Vương Trạch Vinh mở bao lì xì của Đinh Lỗi ra thì thấy bên trong có 20 ngàn tệ.
Không ngờ Đinh Lỗi cũng làm việc này! Một Đinh Lỗi thanh cao trong suy nghĩ của Vương Trạch Vinh đã không còn nữa, Đinh Lỗi này từ sau khi xảy ra chuyện bị điều tới phòng nông nghiệp làm một trưởng phòng nhỏ. Nói là trưởng phòng chứ kỳ thực cũng chỉ là một người phụ trách phòng, ngày càng không dễ chịu lắm. Vợ của hắn sau khi ly hôn liền thường xuyên lui tới chỗ của Lữ Hàm Yên, hai người sống với nhau khá tốt.
Lại nhìn một bao lì xì khác, là của Hòa Quốc Hùng, vừa mở thì thấy tận 40 ngàn tệ. Đây chính là một khoản tiền rất lớn!
Bao lì xì rất nhiều, Vương Trạch Vinh chỉ liên tục xem tên ngoài bao lì xì, đều là những người đầu nào. Đối với những người này thì Vương Trạch Vinh thực sự là bất lực, người ta đều là âm thầm đưa tiền tới, mình nên làm cái gì bây giờ?
Lữ Hàm Yên thấy bên trong bao lì xì của Triệu Lệ có 5 ngàn tệ, nói với Vương Trạch Vinh:
- Nghe nói Triệu Lệ ly hôn rồi, hiện giờ cô ta đang sống độc thân.
Triệu Lệ! Trong đầu Vương Trạch Vinh lập tức hiện lên một người đàn bà bảo bối đã dùng miệng giải quyết cơn hỏa dục cho mình. Đã lâu rồi không gặp người phụ nữ này, lần trước mình giúp chồng nàng lên một cấp, không ngờ nàng lại vẫn ly hôn.
Bây giờ không phải lúc để nghĩ ngợi, Vương Trạch Vinh nhìn thấy bao lì xì ngập giường, phỏng đoán ban đầu thì tổng số cũng phải mấy trăm ngàn, việc này làm thế nào bây giờ đây!
- Nhiều tiền quá!
Lữ Hàm Yên cũng cảm thấy giật mình, lần trước nghe nói có không ít người tới tặng lễ, giờ nhìn chỗ lễ này chắc cũng không nhẹ!
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Trách không được người nào cũng muốn làm quan, làm quan thì kiếm tiền quá dễ dàng, may mà buổi hôn lễ này còn quyết định không thu lễ trọng chứ nếu không thật không biết sẽ như thế nào!
- Số tiền này làm sao bây giờ!
Lữ Hàm Yên hỏi.
- Thôi vậy, là tiền mừng người ta tặng nên cứ nhận lấy đi.
Vương Trạch Vinh cũng không còn cách nào khác, chẳng lẽ đem số tiền này nộp lên Ủy ban kiểm tra kỷ luật? Trả lại thì cũng khó mà trả.
Nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh nói:
- Biết bọn họ tặng nhiều hay ít là được rồi, sau này khi bọn họ có việc thì mình tặng lại là được!
Không nghĩ tới kết hôn lại phát tài, đề phòng hết mức mà vẫn không xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.