Quan Khí

Chương 272: Cải tiến cây trồng




Đến trang trại trồng hoa ở Thị trấn Vương Gia Bá, Vương Trạch Vinh không thể tin vào mắt mình nữa, khắp nơi đều là các loại hoa.
Lưu Tân Dân tiến hành quy hoạch theo từng khu một. Lần trước Vương Trạch Vinh đến đây thấy vẫn rất hoang vu nhưng giờ chỉ có vài tháng mà thay đổi hẳn.
- Lưu lão, trang trại hoa này của ngài rất có tương lai.
Vương Trạch Vinh nói với Lưu Tân Dân đi cùng.
Lưu Tân Dân cười ha hả nói:
- Lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến sẽ làm được như vậy. Thuê đất đúng là hơi ít, tôi định thuê thêm để mở rộng quy mô.
Mới đầu Lưu Tân Dân chỉ định thí điểm một chút, không ngờ bắt đầu là nghiện. Bởi vì lão là chuyên gia trong lĩnh vực này, vì vậy các loại hoa phát triển nhanh hơn so với người bình thường trồng nhiều.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Trồng nhiều hoa như vậy thì ngài tiêu thụ như thế nào?
Vương Trạch Vinh không hiểu mấy về việc này. Theo suy nghĩ của hắn thì tiêu thụ hoa là cả một vấn đề. Chẳng may không kịp thời bán hết thì sẽ lỗ vốn.
Lưu Tân Dân nói:
- Làm giáo viên nhiều năm như vậy, tôi cũng có con đường tiêu thụ. Bây giờ nhu cầu hoa trong tỉnh rất lớn, đặc biệt có thể xuất khẩu ra nước ngoài. Việc này cậu cứ yên tâm, không có thị trường thì sao tôi dám mở rộng quy mô. Bây giờ quan trọng là vấn đề vận chuyển.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Có Lưu lão đi đầu, Thị trấn Vương Gia Bá rất có thể trở thành cơ sở trồng hoa của Huyện Đại Phường.
Nhìn nông dân đang chăm sóc hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Ngài thuê bao nhiêu nông dân vậy?
Lưu Tân Dân nói:
- Nông dân ở đây rất thành thật. Bây giờ tôi thuê không nhiều, quan trọng là tập huấn cho bọn họ. Tôi muốn tập huấn xong để bọn họ tự trồng hoa, cuối cùng hình thành một công ty trồng và tiêu thụ hoa. Tôi sẽ mời thêm các kỹ sư đến dạy cho bọn họ kỹ thuật, hoa trồng được thì tôi mua lại và bán ra ngoài. Như vậy sẽ khiến các hộ nông dân giàu có lên.
Tấn Tổ Nghĩa nói:
- Trong thị trấn đang nghiên cứu hình thành thị trường hoa.
Thấy Lưu Tân Dân muốn phát triển kinh tế ở ngành này, lại có suy nghĩ để các hộ nông dân tăng thu nhập. Vương Trạch Vinh rất đồng ý mà nói:
- Rất cảm ơn những người đi đầu như Lưu lão. Nông dân bây giờ càng có thêm hy vọng thoát nghèo.
Lưu Tân Dân nói:
- Tôi trồng hoa không phải hoàn toàn vì kiếm tiền. Sau khi đến Huyện Đại Phường, tôi thấy nông dân khó khăn như vậy nên muốn làm chút chuyện cho bọn họ.
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi xem tình hình trang trại, Vương Trạch Vinh đúng là tự mình cảm nhận được cách quy hoạch rất tốt của Lưu Tân Dân.
Đi đến bên cạnh một người nông dân, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Anh có quen với công việc không?
Chủ tịch thị trấn Duẫn Chí Thân nói với người nông dân:
- Trương Thụ, đây là Chủ tịch huyện Vương.
Xem ra hắn đến đây không ít và biết mọi người ở trang trại này.
Trương Thục cười ha hả nói:
- Đương nhiên là quen rồi, mỗi ngày làm như vậy thì thu nhập sẽ cao.
Chủ tịch thị trấn Duẫn Chí Thân ở bên nói:
- Chủ tịch Vương, Lưu lão rất tốt với bà con nông dân. Người đến đây làm thuê thì một ngày được 10 tệ, một tháng có 300 tệ. Số tiền này ở Thị trấn Vương Gia Bá cũng là rất cao. Theo Lưu lão nói bước tiếp theo sẽ dạy cho nông dân cách trồng hoa, giúp bọn họ thuê đất trồng trọt, tiến hành giúp bọn họ. Như vậy Thị trấn Vương Gia Bá sẽ mau chóng có một ngành đầy khả năng.
Vương Trạch Vinh một lần nữa cảm ơn Lưu Tân Dân:
- Cảm ơn Lưu lão đã ủng hộ Huyện Đại Phường.
Nếu cứ như thế này thì Vương Trạch Vinh biết nông dân đến đây trồng hoa sẽ không lo vấn đề cơm ăn.
Lưu Tân Dân nói:
- Tôi chỉ là một người không chịu ngồi yên. Đúng, Chủ tịch Vương, có một chuyện tôi muốn bàn với cậu.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Có chuyện gì vậy Lưu lão?
- Đi, sang bên kia nói chuyện.
Lưu Tân Dân dẫn mấy người đến một khu đình mà ngồi xuống.
Lưu Tân Dân nói:
- Chủ tịch Vương, tôi có thể coi là chuyên gia trong ngành này nên đã tiến hành phân tích tình hình cây trồng ở Huyện Đại Phường, nhất là cây ăn quả như nho, cam, táo... nhưng chất lượng ở đây rất kém. Dù là mùi vị hay là mẫu mã đều có thể cải tiến, tin rằng với khí hậu của Huyện Đại Phường thì hoa quả nhất định có thu hoạch lớn. Có lẽ còn có thể hình thành thị trường hoa quả lớn.
Nghe Lưu Tân Dân nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm. Rất nhiều đất ở Huyện Đại Phường không thể luân chuyển, đây là tâm bệnh với lãnh đạo huyện.
Nhưng bây giờ nếu thật sự có thể trồng hoa quả loại tốt thì sẽ tìm được con đường phát triển.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh nói với Lưu Tân Dân:
- Lưu lão, không giấu gì ngài đây cũng là điều tôi lo lắng. Huyện Đại Phường có không ít đất đồi. Đất đồi này vẫn chưa được tận dụng mấy. Nếu thật sự có thể có đột phá thì như vậy sẽ có lợi cho nông dân.
Lưu Tân Dân cười nói:
- Chủ tịch Vương, quốc gia cũng có một chút chính sách với các huyện nghèo. Cải tiến hoa quả chính là kỹ thuật, việc này nếu cậu yên tâm giao cho tôi thì năng lực khác không có, nhưng tôi có thể giúp một chút trong việc này.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Huyện sẽ thành lập văn phòng phát triển hoa quả Huyện Đại Phường, xin Lưu lão làm cố vấn để chỉ đạo công tác.
Lưu Tân Dân cười nói:
- Được, việc này cứ giao cho tôi. Hơn nữa Học viện Nông nghiệp tỉnh cũng cần nơi để thí nghiệm. Tôi xem có thể thành lập cơ sở bồi dưỡng hoa quả của Học viện Nông nghiệp ở Huyện Đại Phường hay không?
- Cơ sở bồi dưỡng hoa quả.
Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Nếu thật sự làm xong thì kỹ thuật cây ăn quả ở Huyện Đại Phường sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi Vương Trạch Vinh đồng ý, Lưu Tân Dân lập tức lên tỉnh.
Lưu Tân Dân đến Học viện Nông nghiệp tỉnh liền đến gặp giáo sư Cam Quang Huy.
Thấy Cam Quang Huy, Lưu Tân Dân từ xa đã gọi:
- Lão Cam, đang làm gì vậy?
Cam Quang Huy thấy là Lưu Tân Dân liền cười nói:
- Nghe nói ông chạy đi làm địa chủ và trồng hoa, sao rồi?
Thấy Cam Quang Huy nhàn nhã như vậy, Lưu Tân Dân nói:
- Ông có vẻ rất nhàn nhã nhỉ?
Cam Quang Huy cười nói:
- Bây giờ cũng đã về hưu thì có việc gì chứ?
- Tôi nói ông đó. Nhàn quá sinh bệnh đấy, kiếm việc gì đó làm đi.
- Tôi cũng chỉ biết về kỹ thuật trồng cây ăn quả, bình thường cũng có một số người mời tôi đi chỉ đạo nên có việc.
Cam Quang Huy tự hào nói.
- Lại đây, lại đây, cho ông mở rộng tầm mắt.
Lưu Tân Dân kéo Cam Quang Huy ngồi xuống.
Lưu Tân Dân lần này lên tỉnh là muốn kéo mấy người đến Huyện Đại Phường.
Mấy giáo sư về hưu rảnh rỗi liền chạy tới. Bọn họ đều cảm thấy hứng thú vì Lưu Tân Dân đến nơi nghèo khó như vậy trồng hoa.
Lưu Tân Dân lấy một xấp ảnh trong cặp ra rồi nói:
- Xem trang trại hoa của tôi đi, thế nào?
Mấy lão già mở ảnh ra xem. Một lão giáo sư kinh ngạc nói:
- Đây là trang trại hoa ông làm đó ư? Rộng như vậy thì chắc tốt không ít tiền nhỉ?
Lưu Tân Dân có chút đắc ý nói:
- Ai ngồi đây cũng có số tiền đó. Tôi tính cho các ông, tiền thuê đất một năm là 250 tệ một mẫu. Tôi thuê một trăm mẫu, một năm tiền thuê là 25 ngàn tệ. Sau đó là giống thì tôi cũng có thể bỏ tiền ra. Bây giờ đã có điểm tiêu thụ, sau khi tiêu thụ xong liền có tiền.
Cam Quang Huy cười nói:
- Tôi sớm nghe nói về biện pháp Luân chuyển đất đai ở Huyện Đại Phường, không ngờ ông cũng chiếm được chỗ tốt từ đó.
Lưu Tân Dân nói:
- Các vị, điều kiện ở Huyện Đại Phường rất được. Các ông đều là chuyên gia, mỗi ngày ngồi đây nói chuyện làm gì, theo tôi đến Huyện Đại Phường đi. Nếu có chuyện thích hợp thì các ông thuê mấy trăm mẫu đất mà gây dựng sự nghiệp của mình.
Lời này của lão làm các giáo sư động tâm. Ngoại trừ mấy lão đúng là không thể rời đi, mấy người khác đúng là đang tính toán xem nên có đi làm không?
Cam Quang Huy không ngừng xem ảnh mà Lưu Tân Dân đưa tới, trong lòng rất chú ý. Mặc dù không ít người mời lão đi chỉ đạo trồng cây. Nhưng chuyện này so sánh với trang trại hoa của Lưu Tân Dân thì kém hơn nhiều.
- Lão Lưu, bao giờ ông quay lại Huyện Đại Phường?
Cam Quang Huy định đi tới quan sát một chút.
Lưu Tân Dân nói:
- Tôi bây giờ đã được Huyện Đại Phường mời làm cố vấn. Hoa quả ở chỗ bọn họ không tốt mấy, tôi muốn về trường xem có thể kết hợp không?
- Ừ, như vậy đi, ông bao giờ quay lại Huyện Đại Phường thì báo tôi. Tôi đi cùng ông.
Cam Quang Huy nói.
- Lão Lưu, tôi cũng muốn đi. Ông chiêu đãi đó.
Mấy giáo sư khác cũng đang quá buồn chán nên muốn đi xem sao.
Lưu Tân Dân nói:
- Việc này không có vấn đề gì. Huyện Đại Phường biết các ông muốn tới thì nhất định sẽ chào đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.