Quan Khí

Chương 297: Lữ Hàm Yên đến




Lần này đến Thành phố Thiên Hà, Vương Trạch Vinh cảm thấy thu hoạch không ít. Sau khi Phó chủ tịch Quan nói chuyện với hắn, lãnh đạo Thành phố Thiên Hà đều trở nên nhiệt tình hơn với hắn. Điều này rất có lợi cho việc quan hệ giữa Huyện Đại Phường và Thành phố Thiên Hà sau này. Bí thư thị ủy Thành phố Thiên Hà Trương Trung Tiến còn tỏ vẻ sẽ dẫn một đoàn đến Huyện Đại Phường học tập công tác Luân chuyển đất đai.
Thú vị nhất chính là cô bé Chu Thiến Dao, sau khi làm trò cười trước mặt mọi người thì cứ mỗi lần nhìn thấy Vương Trạch Vinh là cô lại đỏ mặt. Giống như Vương Trạch Vinh có ý nghĩ gì với cô vậy.
Vương Trạch Vinh vừa vào nhà thì thấy hơi lạ, một chiếc Mercedes – Benz đỗ ngay trước cửa nhà hắn.
Vương Trạch Vinh đi vào thì thấy Lữ Hàm Yên và Hạng Tâm Lam đang ngồi trên sô pha.
Hắn không ngờ hai người này cùng đến. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lữ Hàm Yên đi tới cầm lấy cặp cho hắn mà nói:
- Không ngờ em và cô đến phải không?
Nếu không phải có Hạng Tâm Lam ở đây, Vương Trạch Vinh nhất định ôm lấy Lữ Hàm Yên mà hôn một trận. Chẳng qua trong mắt hắn vẫn lộ ra vẻ vui sướng:
- Em đến lúc nào vậy?
- Em vừa đến.
Lữ Hàm Yên cũng hơi xúc động.
- Trạch Vinh.
Hạng Tâm Lam gọi Vương Trạch Vinh.
- Cô cũng tới.
Hạng Tâm Lam nói:
- Huyện Đại Phường náo nhiệt như vậy thì sao cô có thể không đến, hơn nữa xem nếu có cơ hội thì nắm bắt một chút.
Bà ta nói là thật, Huyện Đại Phường bây giờ đăng trên rất nhiều tờ báo về công tác Luân chuyển đất đai và cải cách, càng có một ít chuyên gia tiến hành tranh luận đối với Huyện Đại Phường.
Long Hương Băng bưng trà lên rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Phu nhân đến được một lúc rồi.
Nghe thấy như vậy, Lữ Hàm Yên liền nói:
- Hương Băng tỷ, chị sao lại gọi em như vậy, chị gọi em là Hàm Yên đi.
Long Hương Băng cười cười không nói gì. Nàng không ngờ vợ Vương Trạch Vinh lại đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả trong ảnh.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Hạng Tâm Lam nói:
- Trạch Vinh, tình hình của cháu cô cũng biết một chút, làm rất được. Công tác Luân chuyển đất đai và cải cách ở Huyện Đại Phường đều đi ở phía trước, đặc biệt là công tác Luân chuyển đất đai. Bố vợ cháu khen cháu không ít, nghe nói Thủ tướng cũng quan tâm đến việc này.
Nghe thấy điều này làm Vương Trạch Vinh rất vui:
- Huyện Đại Phường bây giờ mặc dù đã phát triển được một chút nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cần làm. Bước đầu tiên chính là làm cho nông dân thoát khỏi việc nhờ tiền cứu trợ mà sống, thứ hai là từng bước phát triển kinh tế đặc biệt là công tác thu hút đầu tư. Huyện Đại Phường phải có đột phá trong công nghiệp thì mới là sự chuyển biến rõ rệt.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Hàm Yên không khỏi nhìn hắn với vẻ sùng bái:
- Trạch Vinh, bây giờ trên tỉnh đều đang tranh luận về Huyện Đại Phường.
Hạng Tâm Lam nói với Vương Trạch Vinh:
- Lần này cô đến đây còn một mục đích đó là muốn xem có thể đầu tư vào Huyện Đại Phường hay không?
- Cô muốn đến đầu tư?
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Sao vậy? Không chào đón ư?
Vương Trạch Vinh nghĩ chuyện này Hạng Nam nhất định sẽ biết nhưng hắn vẫn hỏi:
- Bố cháu nói gì không?
Hạng Tâm Lam nói:
- Thực ra sản nghiệp của Hạng gia thì rất nhiều người đều biết, cấp trên cũng biết. Chỉ cần chúng ta kinh doanh hợp pháp thì sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến cháu. Bố cháu cũng ủng hộ cô đến đây đầu tư. Điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế Huyện Đại Phường phát triển.
Vương Trạch Vinh đương nhiên là hy vọng Hạng Tâm Lam đến đầu tư, nhưng hắn lại không biết nếu trong huyện có Hạng gia thì có ảnh hưởng gì đến sự phát triển của mình hay không. Hắn đang do dự thì nghe thấy Hạng Tâm Lam nói như vậy liền nói:
- Huyện Đại Phường đúng là cần rất nhiều tập đoàn có tài chính hùng mạnh đến đầu tư. Không biết cô định đầu tư ở hạng mục nào?
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Cháu chắc vẫn còn không biết, sản nghiệp của Hạng gia chính là Tập đoàn thép Trung Quốc, bên dưới nó còn khống chế cổ phần không ít tập đoàn, trong đó có một tập đoàn tên là Tây Phong. Đây là một tập đoàn ô tô. Cô chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô lớn ở Huyện Đại Phường.
- Hạng gia có cổ phần ở tập đoàn Tây Phong.
Vương Trạch Vinh rất giật mình, hắn không ngờ tập đoàn đang định đầu tư vào Quán Hà lại là của nhà mình.
Hạng Tâm Lam thấy Vương Trạch Vinh giật mình như vậy liền cười nói:
- Cháu không nghĩ ra phải không. Thực ra quan chức của Hạng gia ở đâu, sản nghiệp của Hạng gia sẽ đến đó. Ở tình huống bình thường sau khi Hạng gia đến đó đầu tư thì quan chức của Hạng gia sẽ có một số cổ phần. Đương nhiên đây chỉ có một số người biết. Tức là nếu có thể đầu tư ở Huyện Đại Phường, cháu sẽ nắm giữ một số cổ phần ở công ty.
Hạng Tâm Lam nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như biết đây là cách mà Hạng gia buộc mọi người lại với nhau. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này có ảnh hưởng gì không?
- Thực ra chuyện này đối với cấp cao mà nói không có gì là lạ cả. Có gia tộc nào không muốn phát triển, chỉ cần trên mặt không có tên của cháu thì dù điều tra như thế nào cũng không có vấn đề gì. Cổ đông lớn nhất của công ty là cô, thực ra cô sẽ ký một hợp đồng với cháu. Mỗi tháng sẽ chuyển tiền cổ tức vào tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ cho cháu.
Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Làm lãnh đạo đúng là dễ kiếm tiền thật. Xem ra mục đích mà Hạng gia làm như vậy là không muốn người trong gia tộc vì thiếu tiền mà phạm sai lầm.
- Cô, bây giờ tập đoàn Thượng Khí đang khảo sát ở Huyện Đại Phường. Bọn họ cũng muốn đầu tư.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Cháu yên tâm đi, trong lúc đàm phán không cần cháu làm gì hết. Chỉ cần người của Huyện Đại Phường không gây khó dễ cho công ty là được, còn các cái khác không có gì. Hạng gia thành lập tập đoàn chỉ có một mục đích đó là ủng hộ về tài chính cho người trong gia tộc, không để người của Hạng gia vì tiền mà xảy ra vấn đề.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ. Chia cho mình một số cổ phần là không hy vọng hắn thiếu tiền mà tham ô.
Đương nhiên chuyện không hy vọng người trong huyện không gây khó dễ cho công ty thì Vương Trạch Vinh hiểu. Đó là nói về sau hắn phải che chắn cho công ty.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô, có một việc cháu phải nói trước. Nếu công ty kinh doanh hợp pháp thì Huyện Đại Phường sẽ không gây phiền phức gì. Nhưng nếu xuất hiện chuyện vi phạm pháp luật thì cháu mặc kệ đấy.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Bố cháu sớm nói với cô rồi. Cháu yên tâm.
Bây giờ Vương Trạch Vinh thêm yên tâm hơn đối với sự phát triển của Huyện Đại Phường. Dù sao cũng có Tây Phong đến xây dựng nhà máy sản xuất ô tô, điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế Huyện Đại Phường phát triển.
- Hàm Yên, cô ra ngoài có việc, hai đứa lâu rồi không gặp. Bây giờ phải dành thời gian cho nhau nhiều vào.
Hạng Tâm Lam thấy đã nói chuyện xong liền lấy cớ rời đi.
Thấy Hạng Tâm Lam đã đi, Vương Trạch Vinh không để ý đến Long Hương Băng ở bên, hắn bế bổng Lữ Hàm Yên đi về phía phòng ngủ. Lữ Hàm Yên xấu hổ vùi mặt vào lòng Vương Trạch Vinh. Vừa thấy Vương Trạch Vinh có hành động này, Long Hương Băng cũng đỏ mặt. Nàng chưa từng thấy Vương Trạch Vinh điên cuồng như vậy. Nàng vẫn luôn thấy Bí thư Vương là người rất trầm ổn, không ngờ còn có mặt này. Nàng vừa đỏ mặt rồi nghĩ đến chuyện mà Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên sẽ làm trong phòng ngủ, chân hơi cọ cọ vào nhau. Chẳng qua nàng đang thầm mơ mộng thân hình cường tráng của Vương Trạch Vinh sẽ đè lên người mình.
Vừa vào phòng ngủ Vương Trạch Vinh liền hôn lấy hôn để Lữ Hàm Yên, hai tay rất nhanh cởi quần áo của hai người.
Lữ Hàm Yên đã sớm đọng tình, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên, cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng, ngửi mùi hương quyến rũ đó. Vương Trạch Vinh thở hổn hển.
Không có quá nhiều động tác, Vương Trạch Vinh rất nhanh tiến vào trong cơ thể Lữ Hàm Yên. Lữ Hàm Yên cảm thấy cả người mình muốn mê muội đi, nàng rất hạnh phúc.
Sau mấy lần lên đỉnh, hai người mới dừng lại. Nhìn Lữ Hàm Yên nằm trong lòng mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thỏa mãn. Vợ hắn đúng là quá tuyệt, dù phương diện nào cũng tuyệt.
- Lần này em đến là muốn sinh con.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nói rồi hơi ưỡn mông lên.
Thấy Vương Trạch Vinh cười cười, Lữ Hàm Yên xấu hổ nói:
- Có gì mà buồn cười, em một mình ở trên tỉnh thành thì có con sẽ đỡ cô đơn. Ai như anh, trong nhà có một bảo mẫu xinh đẹp như vậy.
Nghe Lữ Hàm Yên nói thế, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hàm Yên nhà ta cũng biết ghen cơ đấy.
- Ghen thì sao chứ? Người ta phải chịu Tiểu Giang, bây giờ lại thêm bảo mẫu xinh đẹp kia. Sau này không biết còn bao nhiêu người nữa.
Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện của Tiểu Giang liền cảm thấy có lỗi với Lữ Hàm Yên. Hắn rút một điếu thuốc rồi dựa lưng vào thành giường. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên cười hì hì mà nói:
- Sao thế, khó xử à? Được rồi, em không ghen nhiều như vậy đâu. Chỉ cần anh không bỏ rơi em, chỉ cần em ở vị trí đầu tiên trong lòng anh là được.
Đang khi nói chuyện thì Lữ Hàm Yên lại khóc.
Vương Trạch Vinh đưa tay ôm chặt lấy Lữ Hàm Yên.
- Anh, cả đời anh đối tốt với em nhé?
- Yên tâm, em luôn là số một trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.