Quan Khí

Chương 315: Quan trường động đất




Trong suốt mấy ngày nay người dân huyện Đại Phường liên tục được xem trò hay. Huyện Đại Phường xuất hiện vấn đề, phó chủ tịch huyện Chu Liên Khánh là người đầu tiên dính 'sẹo'.
Nhìn Chu Liên Khánh bị dẫn đi, mọi người lập tức choáng. Chu Liên Khánh này nhìn qua không hề giống người phạm tội, vì sao hắn bị bắt nhỉ?
Chẳng những người khác nghĩ như thế mà ngay cả Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy không thể hiểu được. Theo như Vương Trạch Vinh thấy thì Chu Liên Khánh này là một người không biết nói chuyện nhưng cũng có chút năng lực, không ngờ hắn cũng sa chân vào chuyện của Điền Mông Lực.
Mao Hiếu Lễ tìm tới chỗ Vương Trạch Vinh, thở dài:
- Sao lão Chu cũng dính chàm cơ chứ, thật không ngờ!
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Xem ra vấn đề của hắn không nhỏ!
Đang nói chuyện thì chánh văn phòng huyện ủy Chu Thiến Dao tiến vào nói:
- Lý Đông Tấn bị dẫn đi rồi.
Lý Đông Tấn!
Vương Trạch Vinh và Mao Hiếu Lễ quay sang nhìn nhau, cả hai cùng nghĩ đến một người, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lý Đông Tấn vốn là thư ký của Ngũ Toa Đức, nếu như hắn bị tóm, vậy thì...
Hai người có phần không dám nghĩ chuyện vạn nhất thật sự có thể xảy ra tiếp, thành phố Quán Hà này loạn rồi.
Một loạt các hành động xảy ra. Tiền Dịch Tài nói với Vương Trạch Vinh qua điện thoại:
- Trạch Vinh, chuyện của Điền Mông Lực liên lụy đến rất nhiều người. Vụ án sẽ do tỉnh trực tiếp tiến hành, e là thành phố cũng không tránh được. Các cậu cố gắng giữ bình tĩnh là được.
Kỳ thật Tiền Dịch Tài cũng cảm thấy rất shock. Quán Hà xảy ra chuyện lớn như vậy thì hắn làm bí thư cũng sẽ chịu trách nhiệm. Nghĩ đến việc tiến triển của mình lại dính phải vấn đề quản lý bất lực thì hắn cảm thấy tiền đồ có hơi bất ổn.
Người trên tỉnh sau khi xuống huyện Đại Phường cũng chỉ yêu cầu Ủy ban Kỷ luật thanh tra và công an cùng phối hợp. Vương Trạch Vinh cũng đã sớm bàn giao, nhất thiết đều nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.
Thấy ngay cả hai phó chủ tịch huyện đều được áp đi, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này rất lớn.
Hiện giờ người trong huyện Đại Phường đều cảm thấy bất an. Ngay cả hai phó chủ tịch huyện cũng dính bùn thì người khác sẽ ra sao?
Khoảng thời gian sau đó, mấy vị nguyên trưởng phòng đang tham gia mấy lớp bồi dưỡng cũng bị dẫn đi.
Mã Giới Yên đi vào phòng làm việc của Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh, vừa rồi tôi nghe nói La Trung Hoa và Mão Văn Tuấn đang họp cũng bị bắt rồi!
Hai người đó cũng bị bắt rồi!
Mặc dù Vương Trạch Vinh cũng có dự cảm nhưng hắn không có tài liệu về hai người này, cho nên còn cho là bọn họ tham gia không sâu, ai ngờ vẫn không tránh được.
Cũng không biết là Mã Giới Yên kiếm được tin tức từ chỗ nào, xem ra tin này rất tin cậy.
- Giới Yên, xem ra bộ máy lãnh đạo huyện Đại Phường, đặc biệt là nhân tuyển cho vị trí phó chủ tịch huyện phải chuẩn bị đi.
- Ha ha, việc này ngoại trừ bên chúng ta, trên thành phố cũng có không ít vấn đề, cần gây sức ép một trận!
Mã Giới Yên cười nói.
Cuộc sống chính là như vậy, người nào không bị liên lụy thì đều lạc quan, có biến mới tốt, không có biến thì khó có thay đổi được.
Huyện Đại Phường thì như thế, thành phố Quán Hà cũng không thoải mái gì, sau khi mấy vị cục trưởng bị bắt thì ngay sau đó trưởng ban Tuyên giáo thành phố Cao Hồng Tường cũng bị mời đi. Hắn bị mời đi thì không có gì nhưng trưởng ban thư ký thị ủy Điền Vân Thiên bị tóm thì thật sự là khiến cho khắp nơi đều lộn xộn.
Chuyện của Điền Vân Thiên làm cho Tiền Dịch Tài rất bị động, là bí thư thị ủy mà ngay cả trưởng ban thư ký thị ủy cũng bị bắt khiến cho hắn bị Phùng Nhật Hoa mắng té tát qua điện thoại. Ai biết Phùng Nhật Hoa nhân cơ hội này chỉnh mình hay không, Tiền Dịch Tài cảm thấy thống khổ.
Nghe được biến hóa trên thành phố, Vương Trạch Vinh cũng thầm kinh hãi, người ở trên tầng cao như vậy mà còn liên lụy tới chuyện Điền Mông Lực, tên này bình thường đúng là thâm tàng bất khả lộ, không ngờ khả năng lại lớn như vậy!
Ở trên thành phố thì Khoái Phú Quyền e là người kinh hoảng nhất, thấy hai thường vụ bị dẫn đi khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình cũng nhanh chóng đi theo.
Ngồi ở trong nhà, hắn cũng không dám đi làm vì sợ đột nhiên mình bị bắt đi.
Nhìn thấy bộ dạng của Khoái Phú Quyền, vợ của hắn nói:
- Ông nó hãy mau tìm quan hệ đi, nếu ông mà ngã xuống thì cả nhà này cũng tiêu luôn đó!
Hút hết điếu thuốc, Khoái Phú Quyền nói:
- Cần tìm cũng đã tìm cả rồi, đành chờ đến thời điểm cuối cùng này.
Lúc này hắn đem tất cả hi vọng ký thác vào mối quan hệ của Vương Trạch Vinh. Hắn biết vấn đề của mình có thể lớn có thể nhỏ, mấu chốt chính là xem người phá án làm như thế nào. Hắn cũng đã đi nghe ngóng rồi, chuyện lần này là do Chương Kiều Cương đứng đằng sau thầm thúc đẩy, người làm việc này về cơ bản đều là thuộc hệ của Chương Kiều Cương. Chỉ cần bên Chương Kiều Cương giơ cao đánh khẽ một chút thì mình cũng có thể qua cửa ải này.
Đề tài được bàn tán nhiều nhất hiện giờ ở huyện Đại Phường chính là chuyện ai ngồi lên cái ghế phó chủ tịch huyện. Hai vị phó chủ tịch đã đi bóc lịch nên hai cái vị trí này đã bỏ trống, tất cả vị trí bên dưới đều phải thay đổi, nhưng cũng không phải là chuyện phải thay đổi một hai vị trí. Hơn nữa, hai thường vụ trên thành phố cũng nhất định sẽ bổ sung, ở huyện Đại Phường thì ai có thể leo lên, nếu để chọn thì cũng chỉ có Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh thật sự lên thì ai sẽ thế cái ghế bí thư huyện ủy?
Nghĩ thấy có nhiều vị trí cần phải thay đổi như vậy nên ai nấy đều nhanh nhậy hẳn lên, khó có cơ hội đến trước mặt như lúc này. Người nào có quan hệ thì mau chóng tận dụng để hi vọng mình có thể được phân cho một miếng bánh lợi ích.
Thấy quan trường huyện Đại Phường xuất hiện tình thế bất ổn, Vương Trạch Vinh liền triệu tập hội nghị cán bộ.
Tất cả các thường vụ đều ngồi trên bàn chủ tịch, Vương Trạch Vinh đã đặc biệt làm một báo cáo về đề tài: "Chiến đấu chống hủ bại cần xây dựng liêm khiết không ngừng". Vương Trạch Vinh nói tất cả nội dung trong vòng hai giờ, trong báo cáo tổng kết lại các vụ án được xét xử trong vài năm gần đây, phân tích mọi mặt về sự trường kỳ, phức tạp, gian khổ trong cuộc đấu tranh chống hủ bại. Hắn chỉ ra rằng mỗi một đảng viên là cán bộ lãnh đạo cần tăng cường sự nhạy bén và phân biệt chính trị, cần khéo léo phân tích và xử lý vấn đề trên chính trị, không chỉ có nhìn thấy các tác hại về kinh tế mà còn phải thấy rõ những điều có thể phá hủy xã hội. Đối với những việc uy hiếp chính quyền thì cần phải có lập trường kiên định rõ ràng, cần trở thành những lá cờ đầu kiên quyết đấu tranh với các thế lực và phần tử xấu.
Phải nhận thức đầy đủ tính gian khổ trong công cuộc đấu tranh chống hủ bại.
Điều nhấn mạnh cuối cùng đó là với tình hình huyện Đại Phường trước mắt, tất cả cán bộ cần thể hiện được tính đảng, năng lực vào trong công việc và làm ra thành tích. Chỉ có những đồng chí chuyên tâm làm tốt công việc thì mới được tổ chức tín nhiệm, còn những ai muốn đục nước béo cò thì kiên quyết không dùng.
Trong bài phát biểu của Vương Trạch Vinh giống như chuẩn bị sẵn một thanh kiếm sắc bén, đám cán bộ huyện Đại Phường đều biết rõ tính tình của Vương Trạch Vinh, đối với một người không thu lễ vật thì ngoại trừ làm tốt công việc của mình thì không ai dám có ý đồ xiên xẹo nào khác.
Phải nói rằng Vương Trạch Vinh không có giả dối, nhìn thấy trên thành phố thay đổi lớn như thế, hắn cũng có suy nghĩ giống như mọi người, lần này có lẽ chính là một cơ hội cho bản thân mình.
Thời gian này càng cần phải bình tĩnh, sau khi tan giờ là Vương Trạch Vinh trở về nhà, hắn cần suy nghĩ bước đi tiếp theo.
Nhìn Long Hương Băng bưng trà lên, Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình:
- Trong nhà không có chuyện gì chứ?
Long Dũng Đình nói:
- Không có việc gì.
Vương Trạch Vinh thấy Quán Hà phát sinh nhiều chuyện như vậy, hơn nữa việc này do tỉnh trực tiếp xử lý, về cơ bản xem như mình đứng ngoài cuộc, nói với Long Dũng Đình:
- Dẫn hai chiến hữu của anh tới để tôi gặp mặt.
Long Dũng Đình vui vẻ đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Nhìn hai người được Long Dũng Đình dẫn vào, trong lòng Vương Trạch Vinh có hơi thất vọng, hai người này nhìn thế nào cũng không giống từ bộ đội đặc chủng đi ra.
Long Dũng Đình hướng về Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi xin giới thiệu với ngài một chút.
Vương Trạch Vinh gật gật đầu.
Long Dũng Đình chỉ vào người thanh niên lùn đen nói:
- Bí thư Vương, hắn tên là Trần Thái Trung, đừng xem thường bộ dáng hắn như vậy, mấy việc xuyên tường vào cửa hết sức thiện nghệ, khả năng của đôi tay cũng rất lớn.
Trần Thái Trung hì hì cười nói:
- Tôi cũng chỉ biết làm một số thứ.
Long Dũng Đình lại chỉ vào một người cao gầy nói:
- Đây là Hầu Vệ Đông, một người rất năng động.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mọi người ngồi xuống đi.
- Nghe Dũng Đình nói tài nghệ của hai người không tồi, không biết bây giờ đang làm gì?
Hầu Vệ Đông nói:
- Sau khi xuất ngũ chúng tôi cũng không làm gì cả, đang định nhận lời mời đến công ty bảo an.
- Như vậy đi, tôi giới thiệu một chỗ, nếu như các anh nguyện ý, tới công ty Tây Phong làm bảo vệ đi.
Vương Trạch Vinh nghĩ một chút rồi nói, dù sao công ty Tây Phong của Hạng gia cũng đang muốn chiêu mộ bảo vệ, hai người này nếu là chiến hữu của Long Dũng Đình, nhìn qua thì cũng giống loại người thành thật nên Vương Trạch Vinh quyết định giúp bọn hắn một phen.
Trần Thái Trung vui mừng nói:
- Tôi cũng sớm muốn tới công ty đó mà sợ bọn họ không cần. Nghe nói công ty đó là một công ty lớn, thu nhập rất cao.
Hầu Vệ Đông thì hiểu nhiều hơn, cảm kích nói:
- Đa tạ bí thư Vương giới thiệu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Yên tâm đi, tới công ty Tây Phong thì các anh sẽ được trọng dụng.
Nói xong liền gọi điện thoại cho Hạng Tâm Lam, nói qua tình hình hai người một chút.
Sau khi nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu, Hạng Tâm Lam nói:
- Hay quá, nhà máy ô tô của cô ở huyện Đại Phường đang cần người như vậy, để hai người bọn họ đến làm đội trưởng đội phó đi.
Vương Trạch Vinh sau khi liên hệ xong liền nói với hai người:
- Như vậy đi, tới công ty Tây Phong, Hầu Vệ Đông làm đội trưởng đội bảo vệ, Trần Thái Trung làm đội phó, nhân viên cấp dưới sẽ do hai người thông báo tuyển dụng.
Hai người vừa nghe có thể tới công ty lớn thì đều hớn hở, không ngừng cảm tạ.
Nhìn Long Dũng Đình cùng bọn họ rời đi, Long Hương Băng vừa rót trà cho Vương Trạch Vinh vừa khẽ nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn ngài.
Vương Trạch Vinh khó hiểu nói:
- Có gì mà cảm ơn chứ?
Long Hương Băng nói:
- Nếu không có sự trợ giúp của ngài thì hai chị em chúng tôi cũng không có ngày hôm nay, giờ ngài lại còn giúp chiến hữu của Tiểu Dũng. Việc này làm cho chúng tôi thật sự không biết làm thế nào để cảm tạ ngài cho tốt!
Hóa ra là vì cái này! Vương Trạch Vinh nói:
- Ngày nào về nhà tôi cũng có cơm nóng, canh nóng để ăn, cả nhà lại được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, nếu nói cảm tạ thì chính là tôi đó!
Long Hương Băng nghe nói như thế thì nước mắt đã vòng quanh, càng thêm cảm kích nói:
- Đây là chuyện tôi nên làm, chỉ cần bí thư Vương không chê tôi vụng về thì tôi nguyện ý cả đời đều hầu hạ ngài.
Nghe xong lời này, Vương Trạch Vinh khẽ nhìn lại dáng vẻ mê người của Long Hương Băng, gật gật đầu rồi cầm tờ báo lên đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.