Quan Khí

Chương 396: Cuộc đời quan trường




Trưởng ban Tổ chức cán bộ Quán Hà Lý Thư Vũ từ trên tỉnh chạy về Quán Hà. Lái xe Tiểu Lưu thấy Lý Thư Vũ mặt sa sầm nên lo lắng hỏi:
- Trưởng ban Lý có phải hơi mệt không? Tôi dừng xe lại một chút nhé?
- Đi tiếp đi.
Lý Thư Vũ mệt mỏi nói.
Thấy Lý Thư Vũ như vậy, Tiểu Lưu càng thêm lo lắng. Là lái xe của Lý Thư Vũ, hắn trước rất yên tâm vì Lý Thư Vũ có thể ủng hộ Vương Trạch Vinh – ngôi sao chính trị mới ở Quán Hà. Nghĩ đến sau này Lý Thư Vũ sẽ phát triển, hắn càng thêm cố gắng trong công việc. Bây giờ Quán Hà xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tổ lái xe nhận được rất nhiều tin tức. Nghĩ đến việc Lý Thư Vũ thường xuyên lên tỉnh, hắn biết trưởng ban Lý đang hoạt động.
Làm lái xe của Lý Thư Vũ, hắn đương nhiên hy vọng lãnh đạo của mình phát triển.
Hôm nay thấy trưởng ban như vậy, hắn càng lo lắng.
- Chẳng lẽ không được ư?
Tiểu Lưu rất lo lắng, nếu Lý Thư Vũ xong đời thì hắn cũng xong đời.
- Trưởng ban, tôi nghe được tin tức là Phó thị trưởng Vương sẽ thành phó thị trưởng thường trực.
Làm lái xe, hắn thường xuyên kịp thời tiến hành báo cáo tin tức với Lý Thư Vũ.
- Ừ.
Lý Thư Vũ cũng không mở mắt.
Lần này lên tỉnh thấy được Bách Cường, Lý Thư Vũ nhận được tin của Bách Cường càng thêm sợ hãi. Bách Cường phải về hưu sớm. Cô bây giờ rất lo lắng chuyện của mình.
Nghĩ đến lời Bách Cường nói, Lý Thư Vũ càng thêm sợ hãi. Chuyện cô nhận hối lộ, trên tỉnh đã hiểu rõ.
Lý Thư Vũ rất không cam tâm. Mình hiến dâng cả tuổi xuân và thể xác cho Bách Cường, kết quả lần trước lấy có một triệu mà mất chức ư?
Làm sao bây giờ? Cô biết không ai cứu được mình, nghĩ đến mình có thể vào tù, cô rất sợ. Lý Thư Vũ càng không dám nghĩ đến lúc đó sẽ là như thế nào.
Xe dừng tại trước cổng nhà, Lý Thư Vũ xuống xe.
Đây là chỗ ở của Lý Thư Vũ ở Quán Hà. Vào nhà, Lý Thư Vũ cảm thấy rất cô đơn.
Lý Thư Vũ ngồi đó mà suy nghĩ. Vì lên chức cô mất rất nhiều thứ, chồng, con đều buông tha. Cuối cùng thì sao.
Không biết tại sao Lý Thư Vũ lại gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, tôi muốn mời anh ăn cơm.
Lý Thư Vũ nói.
Vương Trạch Vinh đang trên đường đến huyện Kỳ Lân. Huyện Kỳ Lân có lễ ký kết một hợp đồng lớn. Vì vậy huyện Kỳ Lân đã mời Vương Trạch Vinh tham gia.
- Trưởng ban Lý, tôi bây giờ đang đến huyện Kỳ Lân, ngày mai có một hạng mục ký tên.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ồ, vậy ư?
Lý Thư Vũ dập máy, hôm nay xảy ra chuyện chuyện như vậy ư? Cô rất muốn có người tâm sự.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh không thể đến, Lý Thư Vũ càng thêm buồn.
Lúc này Vương Trạch Vinh ngồi trong xe cũng nghĩ đến chuyện của Lý Thư Vũ. Nhận nhiều tiền hối lộ như vậy, Hạng Nam chỉ có thể giúp cô ta vậy mà thôi. Nghĩ đến việc cô ta rất nhanh sẽ mất chức, Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nên nghĩ như thế nào.
Xe vừa xuống cao tốc, Bí thư huyện ủy huyện Kỳ Lân – Trình Mạc Vân đã dẫn các lãnh đạo huyện đến chờ ở đó. Trình Mạc Vân là người rất chú ý tình hình trên tỉnh, thành phố. Lần này Tỉnh ủy thay đổi như vậy, hắn biết đều vì việc hợp tác của hai công ty kia. Hắn cũng biết Vương Trạch Vinh đứng ra phản đối là chính xác.
Nếu Vương Trạch Vinh lựa chọn là chính xác, như vậy hắn sẽ không lún vào và sẽ tiến bộ?
Có nhiều người cũng nghĩ như Trình Mạc Vân. Lần ký kết hợp đồng này, các thường vụ huyện ủy đều hy vọng có thể được Vương Trạch Vinh chú ý tới.
Trình Mạc Vân cũng nhiều lần gọi điện đến mời Vương Trạch Vinh tham gia.
Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, đám lãnh đạo huyện đều ra hết cả đây nghênh đón.
Vương Trạch Vinh dẫn theo thư ký Hác Duệ Bân, Chánh văn phòng Luân chuyển đất đai thành phố Ngô Quân Chính xuống xe bắt tay mọi người.
Sau đó Vương Trạch Vinh gọi Trình Mạc Vân lên xe mình. Vương Trạch Vinh nói.
Các cán bộ huyện Kỳ Lân rất hâm mộ việc Trình Mạc Vân có thể lên xe Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh chỉ hỏi qua về tình hình huyện Kỳ Lân, không nói chuyện gì khác. Hắn làm như vậy để cho mọi người ở huyện Kỳ Lân thấy mình tin tưởng Trình Mạc Vân.
Vương Trạch Vinh biết mình nếu muốn đạt được thành tích ở Quán Hà thì chỉ dựa vào cấp trên ủng hộ là không đủ, nhất định phải có một nhóm người theo sát mình. Trình Mạc Vân có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa còn dựa vào mình. Như vậy Vương Trạch Vinh cũng sẽ giúp đối phương một chút.
Lễ ký kết hợp đồng rất long trọng, Vương Trạch Vinh cũng đứng ra phát biểu.
Vừa xong hoạt động này, Hác Duệ Bân đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Phó thị trưởng Vương, thành phố vừa gọi tới nói là Trưởng ban Lý đã chết, yêu cầu ngài lập tức về thành phố.
- Cái gì?
Vương Trạch Vinh há hốc mồm. Hôm qua Lý Thư Vũ còn gọi điện cho mình, sao lại chết thế này?
Vương Trạch Vinh biến sắc nói:
- Có nói tình hình như thế nào không?
Hác Duệ Bân nói:
- Nghe nói trưởng ban Lý uống thuốc ngủ tự tử.
- Chuẩn bị xe.
Vương Trạch Vinh đúng là không thể ở lại huyện Kỳ Lân nữa rồi.
- Phó thị trưởng Vương, sao lại đi vậy. Ăn cơm xong rồi đi.
Trình Mạc Vân thấy Vương Trạch Vinh muốn đi nên vội vàng hỏi.
Việc này Trình Mạc Vân sớm muộn cũng biết nên Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Trưởng ban Lý bị đột tử, tôi phải lập tức về thành phố.
- Trưởng... trưởng ban Lý...
Trình Mạc Vân trợn tròn mắt.
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe rồi gọi cho Trương Tùng:
- Bí thư Trương, trưởng ban Lý là sao vậy?
- Trạch Vinh, việc này quá đột ngột. Bây giờ Lý Thư Vũ đã chết, bên pháp y đang kiểm tra.
Trương Tùng bây giờ đúng là rất bất đắc dĩ. Lý Thư Vũ không ngờ uống thuốc ngủ tự tử làm thành phố rất khó xử. Về đến thành phố, Vương Trạch Vinh trực tiếp đến văn phòng Trương Tùng.
Thấy Vương Trạch Vinh, Trương Tùng mệt mỏi nói:
- Trạch Vinh, anh không biết nên làm gì bây giờ nữa. Từ sau khi đến Quán Hà, không ngừng có chuyện xảy ra rồi.
Thấy Trương Tùng nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng rất đồng tình với hắn. Từ sau khi Trương Tùng lên làm Bí thư thị ủy thì không ngừng có chuyện xảy ra.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không biết nói gì nữa.
Trong phòng đầy khói thuốc, Trương Tùng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Chắc cậu cũng biết rồi. Anh sẽ rời khỏi Quán Hà đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Chánh văn phòng, cấp trên xử lý như vậy coi như là vẫn tốt với anh.
Vương Trạch Vinh cố nói sang chuyện khác:
- Trương ca, đã điều tra rõ chuyện Lý Thư Vũ chưa?
- Còn điều tra gì nữa, cô ta tự tử mà.
Trương Tùng thở dài nói:
- Việc này đương nhiên không thể nói như vậy, chỉ có thể nói do áp lực công việc quá lớn nên mất ngủ. Lý Thư Vũ vì muốn ngủ nên uống quá liều mà chết.
- Đã thông báo người nhà của Lý Thư Vũ chưa vậy?
- Chắc là đến rồi.
Trương Tùng bây giờ rất mệt mỏi.
Vương Trạch Vinh an ủi hắn mà nói:
- Trương ca, đến đâu cũng là công tác mà.
Trương Tùng cười khổ nói:
- Trạch Vinh, cậu không phải không biết. Nếu đến đó thì tôi cứ ngồi đó chờ về hưu.
Ra khỏi văn phòng Trương Tùng, Vương Trạch Vinh thấy Thị ủy và ủy ban bây giờ rất loạn.
Vương Trạch Vinh vừa về văn phòng của mình thì Hác Duệ Bân đã đi vào nói:
- Phó thị trưởng Vương, có một ít lãnh đạo cục muốn báo cáo công việc với ngài.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Anh bố trí đi.
Hác Duệ Bân vừa đi ra thì đã bị mấy lãnh đạo cục vây quanh.
- Thư ký Hác, tôi là người đầu tiên đến, để tôi vào báo cáo trước.
Cục trưởng cục Vệ sinh môi trường Quách Văn Cường nói với Hác Duệ Bân.
Phó cục trưởng cục Công thương Lâm Sĩ Kiệt nói:
- Lão Quách, hình như tôi đến trước mà.
Quách Văn Cường nói:
- Ai bảo anh vào toilet.
Lâm Sĩ Kiệt lắc đầu nói:
- Được rồi, anh vào trước đi.
Vương Trạch Vinh biết mục đích của đám người này, bọn họ hy vọng mình có thể giúp bọn họ tiến bộ. Lúc nói chuyện với Lâm Sĩ Kiệt, đây là kẻ đã dựa vào mình từ trước nên Vương Trạch Vinh khá coi trọng hắn:
- Lão Lâm, từ sau khi anh chủ trì công tác cục Công thương đến nay đã làm không ít việc. Tiếp tục cố gắng, tổ chức sẽ ghi nhận thành tích của anh.
Lâm Sĩ Kiệt rất vui mừng khi nghe thấy thế nên nói:
- Xin Phó thị trưởng Vương yên tâm, cục Công thương nhất định sẽ không ngừng tiến bộ dưới sự lãnh đạo của ngài.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lâm Sĩ Kiệt mà nói:
- Tốt, anh làm tốt công tác của mình là được.
Sau khi ra khỏi phòng Vương Trạch Vinh, Lâm Sĩ Kiệt ưỡn ngực lên. Phó thị trưởng Vương khen ngợi mình, xem ra mình sẽ có thể tiến bộ.
Nghĩ đến cái chết của Lý Thư Vũ, Vương Trạch Vinh liền chạy đến Thị ủy. Vừa xuống xe thì gặp phải phó thị trưởng thường trực Sài Giang.
- Phó thị trưởng Sài, chào chị.
Vương Trạch Vinh chủ động chào đối phương.
Sài Giang thấy Vương Trạch Vinh liền đưa tay ra bắt rồi nói:
- Phó thị trưởng Vương cũng đến?
- Đúng thế, một người đang khỏe mạnh sao lại đi như vậy chứ?
Sài Giang nói:
- Ừ, việc này quá đột ngột.
Hai người nói chuyện vài câu rồi cùng đi vào trong. Trong phòng họp nhỏ của Thị ủy, Vương Trạch Vinh gặp được chồng và con của Lý Thư Vũ.
Đây là một người đàn ông trông rất bình thường. Theo Vương Trạch Vinh biết thì người đàn ông này là trưởng phòng – Cục Lâm nghiệp thành phố Thiên Hà.
Con Lý Thư Vũ năm nay 12 tuổi trông rất giống cô ta.
Vương Trạch Vinh và Sài Giang chỉ có thể an ủi hai người bọn họ một chút.
- Tôi không có yêu cầu gì, chỉ xin tổ chức mau tiến hành hậu sự cho Thư Vũ.
Chồng Lý Thư Vũ xem ra khá thành thật. Sau khi biết được nguyên nhân cái chết của Lý Thư Vũ thì không hề làm phiền.
Trương Tùng giao chuyện này cho Tùy Du xử lý, hắn như trút được gánh nặng.
Vương Trạch Vinh đi theo Trương Tùng vào văn phòng của hắn rồi hỏi:
- Tỉnh ủy thấy việc này như thế nào?
Trương Tùng nói:
- Thực ra đây cũng là kết quả tốt. Lý Thư Vũ đã nhận rất nhiều tiền hối lộ, nếu không có việc này thì cuộc đời chính trị của cô ta cũng kết thúc. Có lẽ sau khi biết được tin tức và không thể chịu nổi nên Lý Thư Vũ mới tự tử.
Trương Tùng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đương nhiên lời này chỉ là hai chúng ta lén nói với nhau mà thôi.
Trương Tùng biết mình sẽ phải rời khỏi Quán Hà nên rất muốn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Theo hắn nghĩ mình có thể xoay người thì phải dựa vào Vương Trạch Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.