Không ai ngờ được Chủ tịch Tập đoàn Chu Thức Nhật Bản lại gặp nạn ở nhà khách thị ủy, sống chết không rõ.
Thị trưởng Chu Tài Khâm nghe thấy tin này liền vội vàng chạy đến bệnh viện.
- Tình hình thế nào rồi?
Chu Tài Khâm thấy Viện trưởng Cổ Kiến Lâm liền hỏi. Hắn rất lo lắng, bây giờ Bí thư Lâm sắp đến mà Chủ tịch Tập đoàn Chu Thức lại sống chết không rõ thì nên làm như thế nào?
- Thị trưởng Chu, tình hình không tốt mấy. Với kỹ thuật của chúng tôi đúng là rất khó cứu.
Cổ Kiến Lâm nhìn phòng cấp cứu mà không chắc mấy. Ông già kia đã cao tuổi, ngã xuống coi như xong đời.
Thấy Hà Xuyên Củng Điền đứng ngoài cửa, Chu Tài Khâm nói:
- Hà Xuyên tiên sinh, chúng tôi rất xin lỗi việc này. Tin rằng Chủ tịch nhất định sẽ nhanh khỏi.
Hà Xuyên Củng Điền lúc này đã tỉnh táo lại, hắn ngồi đó mà nghĩ đến hai tên em trai của mình, bình thường trong tập đoàn ba người vẫn cạnh tranh gay gắt, nếu ông bố chết thì tài sản chia như thế nào? Tài sản mà không được phân chia rõ thì nhất định có đấu tranh mạnh.
- Thị trưởng Chu, phương tiện khách sạn các anh quá kém, bố tôi ngã xuống đất, chuyện này các anh phải phụ trách.
Hà Xuyên Củng Điền lớn tiếng nói với Chu Tài Khâm.
Nghe thấy vậy, Chu Tài Khâm cảm thấy vấn đề nghiêm trọng. Việc này không một ai thấy, nếu như Hà Xuyên Củng Điền cứ cắn chặt việc này thì việc này sẽ rất khó khăn.
- Hà Xuyên tiên sinh, tôi thấy như vậy đi, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là cứu chữa Chủ tịch Hà Xuyên, về chuyện trượt chân thì chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.
Lúc này các Thường vụ thị ủy Quán Hà nhận được tin cũng lục tục đi tới.
Vương Trạch Vinh ngồi tại nhà nhận được tin này khá ngạc nhiên. Theo hắn thấy hai bố con nhà này nhất định cãi vã rồi xảy ra chuyện. Hắn không tin Hà Xuyên Mộc Bổn bị trượt chân. Nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ chẳng lẽ Hà Xuyên Củng Điền giết bố.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cao, có lẽ Hà Xuyên Mộc Bổn về đánh Hà Xuyên Củng Điền khiến tên này tức giận và giết bố.
Vương Trạch Vinh đi đến bệnh viện thì vừa lúc cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Vương Trạch Vinh nhìn Hà Xuyên Củng Điền thì thấy một chi tiết là trên mặt Hà Xuyên Củng Điền có vết bị đánh. Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, xem ra mình không nghĩ quá.
Chu Tài Khâm vội vàng chạy đến hỏi bác sĩ:
- Sao rồi?
Bác sĩ lắc đầu nói:
- Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể.
- Sao có thể chứ?
Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm đều giật mình nhìn phòng cấp cứu, chết rồi ư?
Hà Xuyên Mộc Bổn đến tham gia lễ khởi công, vậy mà lại trượt chân chết trong khách sạn, đây chính là làm cho người ta không ngờ được.
Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm cũng cảm thấy việc này là khó, bọn họ đúng là chưa gặp chuyện nào như vậy.
Người Nhật Bản cũng lao vào phòng cấp cứu, hiện trường nơi này khá hỗn loạn. Vương Trạch Vinh có thể nghe thấy tiếng khóc rống lên của Hương Huệ Tử.
Mạc Chính Quần nhìn Chu Tài Khâm mà nói:
- Chỉ có thể lập tức báo cáo lên cấp trên.
Chu Tài Khâm gật đầu, chuyện lớn như vậy thì bọn họ cũng không thể ỉm.
Nhận được điện của Mạc Chính Quần, Bí thư tỉnh ủy Lâm Chính Vũ cũng cảm thấy việc này quá đột nhiên. Y chuẩn bị đến Quán Hà tham gia lễ khởi công.
- Cố gắng an ủi, khống chế tình hình, tôi lập tức tới.
Lâm Chính Vũ dặn vài câu liền dập máy. Y đang lo chuyện này truyền ra thì người ta sẽ nghĩ đến môi trường đầu tư ở tỉnh Sơn Nam như thế nào?
Lúc này Lữ Kính Tân cũng nhận được điện của Chu Tài Khâm, y cũng rất giật mình. Y cũng nghĩ như Lâm Chính Vũ, tỉnh Sơn Nam khó khăn lắm mới có nhà đầu tư lớn như vậy, việc này có ảnh hưởng rất lớn.
Lữ Kính Tân vội vàng gọi cho Lâm Chính Vũ.
- Bí thư Lâm, anh biết chuyện ở Quán Hà chưa?
- Việc này sẽ tạo ảnh hưởng rất không tốt, phải khống chế tình hình trong phạm vi nhất định.
Lữ Kính Tân nói:
- Chuyện này căn bản không thể giấu được, quan trọng là vấn đề trách nhiệm.
Làm một chủ tịch tỉnh, y đương nhiên cũng có thể thấy rất nhiều.
Lâm Chính Vũ nói:
- Tôi thấy như vậy, vì tỏ vẻ tỉnh Sơn Nam coi trọng sẽ do Sở công an phái nhân viên đi điều tra.
- Như vậy rất tốt.
- Tôi thấy nên do Vương Chính dẫn đội đến Quán Hà.
Hai người rất nhanh đã đạt thành nhất trí, do giám đốc Sở công an dẫn tổ công tác đến Quán Hà.
- Hà Xuyên tiên sinh, đối với chuyện của chủ tịch Hà Xuyên, chúng tôi rất đau lòng. Theo chỉ thị của Tỉnh ủy, Tỉnh ủy quyết định phái một tổ công tác do giám đốc Sở công an đến điều tra nguyên nhân chết của Chủ tịch Hà Xuyên.
Mạc Chính Quần nói với Hà Xuyên Củng Điền.
Nghe Mạc Chính Quần nói như vậy, Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử đều giật mình, chẳng may người Trung Quốc điều tra ra thì sao?
Hà Xuyên Mộc Bổn chết như thế nào thì bọn họ hiểu rõ, hai người không đau lòng vì việc này. Đồng thời bọn họ còn hưng phấn vì về sau có thể sống bên nhau.
Hà Xuyên Củng Điền cẩn thận nhớ lại lúc đó thì yên tâm đôi chút. Chuyện mình đẩy ngã ông bố không có chứng cứ gì.
Hà Xuyên Củng Điền nói:
- Bí thư Mạc, bố tôi xảy ra chuyện chỉ là trượt chân, không cần phải làm phức tạp như vậy. Tôi chỉ có một yêu cầu đó là các anh chú ý trong công tác phục vụ là được.
Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm đều không ngờ Hà Xuyên Củng Điền dễ dàng bỏ việc này như vậy, trong lòng đều thở dài một tiếng.
Hà Xuyên Củng Điền nói:
- Bố tôi đã chết, tôi phải về Nhật Bản xử lý một vài chuyện, lễ khởi công sẽ phải dời lại.
Hắn cảm thấy nhiệm vụ cần nhất bây giờ là tranh đoạt tài sản.
Chu Tài Khâm nói:
- Người chết là việc lớn, việc này chúng tôi có thể hiểu.
Sau khi Chu Tài Khâm đi, Hà Xuyên Củng Điền liền liên tục gọi về Nhật Bản để bố trí.
Ngay khi Lâm Chính Vũ đến Quán Hà, Tập đoàn Chu Thức đã rất loạn. Hà Xuyên Mộc Bổn chết quá đột ngột, con trai thứ hai của y nhận được tin liền la hét ông bố mình chết là do Trung Quốc hãm hại, tiến hành công kích các phương diện của Trung Quốc. Rất nhanh một tờ báo lớn của Nhật Bản đã đăng tin về việc này.
Không ai ngờ chuyện lại như vậy, trong thời gian ngắn đám người Nhật Bản không ngừng đăng bài đả kích Trung Quốc.
Càng làm người ta lo lắng là có phóng viên các tòa báo chạy đến Quán Hà. Mục đích của bọn họ chính là tiến hành tìm hiểu rõ ràng.
Khi Lâm Chính Vũ đến Quán Hà, y liền đi thăm Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử.
Nhìn vẻ đau lòng của Hương Huệ Tử, Vương Trạch Vinh thầm than ai ngờ người phụ nữ này lại là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết của Hà Xuyên Mộc Bổn.
Việc này có Mạc Chính Quần và Chu Tài Khâm phụ trách, Vương Trạch Vinh không có gì cần làm mấy, hắn về đến nhà ăn món ăn mà Long Hương Băng làm.
Long Hương Băng múc cho Vương Trạch Vinh một bát canh rồi nói:
- Thị trưởng Vương, bát canh này là do lão phu nhân dạy cho em, ngài uống một chút.
Vương Trạch Vinh uống một ngụm rồi nói:
- Mẹ Hàm Yên đúng là thích nấu canh, dạy em cách nấu nào vậy?
Long Hương Băng cười nói:
- Lão phu nhân đúng là giỏi trong việc này, em học được không ít từ bà.
Điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh cầm lên thì thấy là Vương Chính gọi cho mình.
- Trạch Vinh, có rảnh thì ra ngoài ngồi.
Vương Chính vừa cười vừa nói.
- Anh có việc trong người, sao có thời gian hẹn tôi?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Trạch Vinh, việc này đúng là khó làm, chúng ta ngồi nói chuyện chút.
Khi Vương Trạch Vinh đến một quán trà thì thấy Vương Chính đã ngồi ở đó.
Thấy Vương Trạch Vinh, Vu Dương liền vội vàng đến đón.
- Thị trưởng Vương, áp lực của Giám đốc Vương rất lớn.
Vương Trạch Vinh gật đầu, hắn cũng thấy một ít tình hình trên mạng.
- Thị trưởng Vương, lần này Hà Xuyên Mộc Bổn chết gây ảnh hưởng quá lớn. Tâm trạng đám người Nhật Bản bị đám người kia kích động, nói Hà Xuyên Mộc Bổn bị người Trung Quốc giết. Cấp trên yêu cầu chúng tôi mau đưa ra một kết luận.
Sau khi vào phòng, Vương Chính bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần này đúng là khó làm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Việc này do có kẻ cố tình kích động nên thành việc lớn rồi.
- Trạch Vinh, tôi cũng không giấu anh, Trung ương cũng đã chú ý đến việc này. Bộ công an đã có chỉ thị phải mau chóng có kết luận.
Vương Chính hút một hơi thuốc rồi nói:. truyện teen hay
- Điều tra ở khách sạn thì chúng tôi không thấy có gì khả nghi. Hôm nay mời anh đến là muốn hỏi xem anh biết gì không?
Y làm như vậy chỉ là do cẩn thận, cũng không thực sự nghĩ có thể nhận được tin gì hay từ Vương Trạch Vinh.
- Tôi thấy việc này quan trọng là đưa ra kết luận nguyên nhân cái chết. Lúc ấy trong phòng chỉ có Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử, chỉ cần hai người kia chứng minh việc này là được.
Vương Chính gật đầu nói:
- Bây giờ Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử định về Nhật Bản. Bọn họ cũng nói Hà Xuyên Mộc Bổn bị trượt chân ngã chết, nhưng bây giờ bọn họ không nhắc lại nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đưa ra một thứ để bọn họ ký tên là được mà.
Vương Chính cười khổ nói:
- Việc này chúng tôi đúng là khó làm. Chuyện là như vậy, trong phòng không ai khác ngoài Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử.
Vu Dương ở bên nói:
- Nếu Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử ký tên thừa nhận Hà Xuyên Mộc Bổn tự ngã thì cũng tiện báo cáo với cấp trên.
Vương Chính nói:
- Nói thì như vậy, theo tình hình tôi biết thì Tập đoàn Chu Thức là tập đoàn khổng lồ, Hà Xuyên Mộc Bổn có ba con trai, ba tên này đều muốn tranh đoạt tài sản. Trong tập đoàn đang chia thành hai phái, ai cũng không muốn dễ dàng đắc tội với những người trung gian.
CHuyện đúng là có chút phức tạp, Vương Trạch Vinh cũng có thể nghĩ được nguyên nhân mà Hà Xuyên Củng Điền không muốn làm chứng.
Vương Trạch Vinh nhìn Vương Chính rồi nói:
- Vương ca, việc này tôi có một đầu mối, có lẽ có tác dụng với các anh.
Vương Chính và Vu Dương sáng mắt. Vương Chính vội vàng nói:
- Đầu mối gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Là như thế này, lần trước khi Hà Xuyên Mộc Bổn đến thăm quan khu Khai Phát thì xảy ra một chuyện, có thể người khác không thấy nhưng tôi lại thấy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lúc ấy tôi đi phía sau thì thấy Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử rất thân thiết với nhau. Hơn nữa còn thấy Hà Xuyên Củng Điền đột nhiên đưa tay ra bóp mông Hương Huệ Tử. Hà Xuyên Mộc Bổn vừa lúc nhìn tới thì thấy. Sau đó khi ở bệnh viện tôi thấy trên mặt Hà Xuyên Củng Điền có vết đánh.
Còn có chuyện này ư?
Vương Chính và Vu Dương đều giật mình nhìn Vương Trạch Vinh, tin tức này làm người ta sợ hãi. Giữa ban ngày hai người không ngờ lại làm như vậy, điều này đủ để nói rõ bọn họ nhất định có vấn đề. Vương Chính và Vu Dương lập tức nghĩ đến một vấn đề đó là Hà Xuyên Mộc Bổn có lẽ bị Hà Xuyên Củng Điền và Hương Huệ Tử hại chết.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Việc này tôi cũng chỉ thấy, không có nhân chứng, không có căn cứ. Nói cho anh thì được nhưng tôi không thể chứng minh.
Vương Chính cầm tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tin tức anh cung cấp rất quan trọng, tôi biết nên làm như thế nào. Cảm ơn Trạch Vinh, tôi không nói cậu ra đâu.