Quan Khí

Chương 468: Tranh nhau giúp đỡ




Đến nay, trong khoảng thời gian này, trường học yêu cầu điền thêm chi tiết rất nhiều, điền thêm một phần này cũng không có gì, cô chỉ có điều cảm thấy một ít kỳ quái mà thôi. Cô còn tưởng rằng đó là vì yêu cầu của cuộc thi, là phải điền thêm các nội dung này, liền điền lên một cách tỉ mỉ. Quách Tinh Chi hiểu rõ tình hình của các thân thích, rất nhanh cô liền điền xong các bảng biểu này cho Dương Tiền Quân.
Lấy bảng biểu này, Dương Tiền Quân vội vàng đọc một cách chăm chú. Đây chính là bảng biểu mà hắn đặc biệt thiết kế ra, chỉ cần Quách gia có thân thích ở cấp cao thì trong bảng biểu này lập tức sẽ lộ ra.
Nhưng mà, cho dù hắn đọc thế nào cũng không thể từ trong nội dung nhìn ra Quách gia có thân thích nào làm lãnh đạo cả. Mang theo nghi hoặc, Dương Tiền Quân rời khỏi nhà Quách gia, Hiệu trưởng đang còn chờ cái hồ sơ này.
Tiễn bước Dương Tiền Quân, Quách Vận Lâm nói:
- Không tồi, con gái ạ, trường học của các con thật có trách nhiệm!
Quách Tinh Chi nói:
- Trước kia cũng không nghe nói qua phức tạp đến như vậy, nếu biết thì đã điền từ trước.
Đang nói, Vương Trạch Vinh liền đi đến. Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh không có việc gì liền chạy đến nhà Quách Vận Lâm để thỉnh giáo cách luyện Thái Cực Quyền. Hắn phát hiện bản thân mình mấy ngày nay càng lúc càng có cảm giác quan khí kia như được Thái Cực Quyền dẫn đường bắt đầu phát triển.
- Quách sư phụ, sáng nay tôi muốn hỏi thêm một chút, có một động tác vẫn chưa thể nắm giữ được, đang muốn thỉnh giáo lại chút nữa.
Vừa vào cửa, Vương Trạch Vinh liền nhằm Quách Vận Lâm thỉnh giáo.
Đối với Vương Trạch Vinh luyện công chăm chỉ như vậy, Quách Vận Lâm rất là cao hứng. Ông cảm thấy những điều gì mình học được cũng đều đã dạy, chàng trai này nắm bắt cũng đã gần hết, hiện tại chỉ có một ít chỗ rất nhỏ chưa thuần thục mà thôi.
Lão Quách cũng là một người rất nhiệt tâm, không ngừng giảng giải cho Vương Trạch Vinh.
Quách Tinh Chi ở một bên nhìn bộ dáng Vương Trạch Vinh thỉnh giáo, trong lòng sớm đã thầm nghĩ, Vương Trạch Vinh này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay chạy đến nhà của mình vào đúng lúc cần, chẳng lẽ hắn có dụng tâm gì?
Nghĩ đến đây, một ý tưởng nảy lên trong lòng, trong đầu ngay lập tức nghĩ Vương Trạch Vinh này không phải chính là mượn cớ thỉnh giáo Thái Cực Quyền để có ý với mình dựa vào việc kéo gần mối quan hệ với ba.
Càng nghĩ càng cảm giác suy nghĩ này đúng, trong nhà mình làm gì có cái gì để Vương Trạch Vinh cảm thấy hứng thú.
Nhìn lại Vương Trạch Vinh đi vào, Quách Tinh Chi cảm thấy hoài nghi với ý nghĩ của mình. Xem bộ dáng Vương Trạch Vinh thì dường như cũng không có vẻ gì là có ý tưởng muốn theo đuổi mình!
Vương Trạch Vinh lúc này đã nhập tâm vào luyện tập Thái Cực Quyền, hắn không thể nào biết Quách Tinh Chi lại xem hắn là người có dụng tâm kín đáo.
Chỉ bảo Vương Trạch Vinh động tác xong, Quách Vận Lâm nhìn Vương Trạch Vinh nói một cách nghiêm túc:
- Tiểu Vương, tôi còn vẫn chưa hỏi hoàn cảnh của cậu. Thấy cậu có vẻ như rất rảnh rỗi, nhưng như thế này không được, mà cậu hiện giờ nói nhỏ thì cũng không nhỏ, tìm lấy một việc gì đó mà làm. Hiện tại, tôi nghe nói, có những người vẫn đang ăn bám bố mẹ, cậu không nên học tấm gương của những người đó.
Vương Trạch Vinh gãi đầu, trong lòng cực kỳ buồn bực. Hắn thật không ngờ ông lão Quách sư phụ lại xem mình là loại người chuyên môn ăn bám bố mẹ,
- Xin Quách sư phụ yên tâm. Cháu tay làm hàm nhai mà.
Quách Vận Lâm nói:
- Hiện tại tìm công việc rất khó khăn, tôi rất thông cảm. Người trẻ tuổi đều muốn tìm một việc kiếm đủ tiền để trong cuộc sống cũng không phải lụy phiền ai. Chuyện tốt như vậy thì cũng không nhiều lắm, cậu cũng không nên kén chọn. Trước hết tìm lấy một công việc để làm, lúc có cơ hội thích hợp rồi sẽ làm sang việc khác. Tôi tin tưởng cậu thông minh như vậy thì hẳn là sẽ có việc để làm.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Quách sư phụ yên tâm, cháu sẽ công tác tốt.
Đối với lời nói quan tâm của Quách Vận Lâm, Vương Trạch Vinh cũng thấy cảm kích, người ta đúng là quan tâm đến mình!
- Lão Quách sư phụ có ở nhà chứ?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Quách Tinh Chi từ trong đi ra mở ra cửa, có hai người đi vào. Bộ dáng của hai người kia đều bóng nhoáng, vừa vào cửa lại hỏi:
- Lão Quách sư phụ có ở nhà chứ?
Quách Vận Lâm vừa thấy không quen liền hỏi:
- Tôi chính là Quách Vận Lâm, các ông có chuyện gì?
Trên mặt người dẫn đầu kia lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Quách sư phụ, tôi là trạm trưởng Lâm Côn của trường đào tạo lái xe cảnh sát thành phố, hôm nay là đặc biệt đến thăm ông.
Nhìn về phía Vương Trạch Vinh, Lâm Côn mỉm cười nói:
- Đây là là Quách Hải à, chàng trai này thật sự là không tồi.
Hắn giơ tay hướng về phía Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh mỉm cười, giơ tay nắm lấy tay hắn một chút, cũng không có nói nhiều, người ta cũng không phải tìm mình.
Quách Vận Lâm trong đầu không hiểu gì, lắc đầu nói:
- Đây là đồ đệ của tôi, không phải là con trai tôi.
- Thế à!
Lâm Côn cười nói:
- Ôi cái con mắt của tôi!
- Các ông đến đây có chuyện gì?
Quách Vận Lâm hỏi.
- Là như thế này, nghe nói Quách Hải nhà ông là người lái xe rất giỏi, trường chúng tôi muốn mời cậu ta đến đảm nhiệm làm giáo viên thực hành dạy lái, do vậy muốn trưng cầu ý kiến của mọi người một chút.
- Cái gì?
Hai mắt của Lão Quách trợn tròn lên, lại còn có chuyện tốt đến như vậy. Người ta thì phải đi tìm công việc, hôm nay sao lại quái lạ, công việc lại tự động chạy đến trong nhà, nhất là cái loại công tác tốt như thế này.
Đến ngay cả Quách Tinh Chi cũng cảm thấy rất khó hiểu. Cô đương nhiên biết công việc của giáo viên dạy lái xe. Mà làm giáo viên thực hành ở trường này dĩ nhiên thu nhập cao hơn rất nhiều so với một lái xe taxi, vừa nhàn mà lại có tiền.
Nhìn đến nét mặt của lão Quách, Lâm Côn thầm nghĩ trong lòng cũng không biết anh rể của mình bị sao vậy, tự nhiên kêu mình chạy tới đem cái tên Quách Hải này ra yêu cầu bố trí làm giáo viên, lại còn muốn phải an bài một vị trí tốt nhất, mà nhìn hoàn cảnh của nhà này thì hẳn là cũng không có gì đáng giá để coi trọng.
Tuy nhiên, đối với anh rể làm hiệu trưởng kia, Lâm Côn rất là bội phục, lời hắn nói ra nhất định có đạo lý.
- Các ông như thế nào biết cậu con trai của tôi có thể làm giáo viên thực hành?
Lão Quách hỏi. Ông không thể không suy nghĩ cẩn thận vì sao chuyện tốt như vậy lại tự động rơi xuống trong nhà mình, trong lòng có ngay suy nghĩ chẳng lẽ là âm mưu? Hiện tại những kẻ lừa đảo chỗ nào cũng nhúng tay vào, việc này nhất định phải cẩn thận.
Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ở một bên, Quách Vận Lâm trong lòng bớt đi một ít lo lắng. Có Vương Trạch Vinh ở đây thì những người này hẳn là không dám làm loạn.
- Ha ha, hôm nay chúng tôi mới là đến thăm viếng thôi, các điều kiện ở Lâm Hải thì phương diện nào cũng đủ cả, chỉ sợ cậu ta không muốn đến.
Quách Tinh Chi đương nhiên là biết các giáo viên thuộc chi nhánh của trường mình, liền nói với ba mình:
- Đây đúng là giáo viên trường lái xe.
Cô trước kia đã từng thấy Lâm Côn, bây giờ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Con gái, mau, mau gọi một cuộc điện thoại gọi anh trai trở về.
Quách Vận Lâm có chút kích động, làm giáo viên thực hành lái xe, được thế này đã là một bước lên trời. Con mình nếu có thể được làm việc này thì tốt hơn rất nhiều so với lái xe taxi.
Quách Tinh Chi cũng rất là cao hứng, lập tức gọi một cuộc điện thoại thông báo cho anh trai mình.
Cô phát hiện nhà mình dường như đang đúng vận, một loạt tin tức tốt liên tiếp kéo đến, cũng không biết là do có vận may gì.
Quách Hải rất mau trở về đến nhà. Hôm nay hắn chưa được cuốc nào, một người cũng không hề có, hiện tại thành thị đích xác ta - xi nhiều lắm, tranh đoạt khách rất ác liệt. Hôm nay suýt nữa còn có lái xe khác đánh nhau với mình vì tranh đoạt khách.
Nghe được có người mời mình làm giáo viên đào tạo thực hành lái xe, hắn ban đầu là không tin, tiếp đó cực kỳ mừng rỡ. Hắn liền cảm tạ tới Lâm Côn:
- Xin Lâm tổng yên tâm, tôi nhất định công tác tốt.
Nhìn bộ dáng của Quách Hải, Lâm Côn càng thêm khó hiểu, xem ra tình hình của thằng nhãi này cũng không có cái gì là có bối cảnh lớn hơn người cả!
Sau khi tiễn đám người Lâm Côn rời khỏi nhà, Quách Vận Lâm liền nói với mọi người:
- Trước đây tôi vẫn từng nói với mọi người, làm nghề phải rèn luyện nghề nghiệp của mình thật giỏi. Hiện tại đã ứng nghiệm rồi, kỹ thuật lái xe của Quách Hải đến ngay cả giáo viên trường đào tạo lái xe cũng biết. Điều này muốn nói điều gì, muốn nói rằng khi trình độ của các người vượt qua được thử thách, chỉ cần cố gắng sẽ nhất định sẽ có báo đáp. Tôi nói với các người, phải sử dụng đầu óc của mình, chính mình phải vượt qua được thử thách thì làm cái gì cũng được.
Nói xong lời này, nhìn về phía Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tiểu Vương, người hiện tại mà tôi quan tâm chính là cậu. Tôi thấy cậu cũng là người có dụng tâm. Tuy nhiên, luyện quyền cũng không thể nào làm ra cơm ăn, nếu không tôi đi đến nhà máy hỏi giúp cậu một chút, nhìn xem có cái gì làm được không. Trước đây cậu làm gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Sư phụ, người không nên để tâm vào việc này, cháu đã có công việc.
Nhìn thấy lão Quách các sự tình trong nhà lo còn chưa xong mà đã bắt đầu nghĩ tìm giúp việc làm cho một thanh niên không nghề nghiệp, Vương Trạch Vinh thật sự là kính nể đối với Quách sư phụ.
- Thế à, cậu đã có công tác, thế tại sao không đi làm?
Quách Vận Lâm nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Mấy ngày nay thấy mỗi ngày Vương Trạch Vinh đều đến gặp mình học Thái Cực Quyền, không thấy hắn đi đi làm, Quách Vận Lâm thật sự không hiểu, chẳng lẽ bây giờ nhàn nhã cũng có thể lấy được tiền lương?
Vương Trạch Vinh nói:
- Trong khoảng thời gian này cháu được nghỉ ngơi.
Gật gật đầu, Quách Vận Lâm nói:
- Như vậy thì tốt, như vậy thì tốt.
Nghe nói như thế, Quách Vận Lâm thả lỏng bớt một ít tâm sự.
Quách Tinh Chi cũng cảm thấy tò mò, hỏi:
- Vương ca. Anh làm ở cơ quan nào?
Cô cũng không quá tin tưởng vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Quách Tinh Chi cười nói:
- Quản lý việc hợp tác của ba tỉnh! Còn việc bốn tỉnh liên kết thì chắc cô là người quản lý!
Nghe được Vương Trạch Vinh nói là quản lý việc ba tỉnh, cô mỉm cười. Làm gì có đơn vị nào như vậy, rõ ràng Vương Trạch Vinh này đang nói lung tung.
Vương Trạch Vinh mỉm cười không nói tiếp, đơn vị này thì rất nhiều người cũng không biết.
Quách Vận Lâm sắc mặt cũng không tốt, nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cảm thấy Vương Trạch Vinh nói bừa đơn vị, cũng phải mau chóng giúp Vương Trạch Vinh tìm lấy một phần công tác. Ý niệm này lại trỗi dậy trong đầu của ông lão.
- Lão Quách sư phụ có ở nhà không?
Một nhóm người cười nói ngoài cửa hỏi vọng vào.
Quách Tinh Chi ngạc nhiên nói:
- Hôm nay là làm sao vậy, hết đám người này lại có đám người khác đến, nhà chúng ta rất khó có tình huống như vậy nhỉ!
Quách Vận Lâm cũng kỳ lạ nói:
- Đúng vậy, sao lại có nhiều người như vậy chạy tới nhà mình thế?
Quách Hải đã ra mở cửa, thấy từ bên ngoài lại đi vào một người mập mạp.
Người mập mạp này vừa vào cửa liền nói:
- Đây là nhà của Quách Hải phải không?
Quách Vận Lâm nhìn về phía Quách Hải nói:
- Con bây giờ đã thành danh nhân rồi!
Quách Tinh Chi cười nói:
- Anh trai, không nhìn ra anh ở bên ngoài được nhiều người biết đến vậy!
Quách Hải nói:
- Tôi chính là Quách Hải.
Hắn cũng phát hiện hôm nay người đến tìm mình thật đúng là nhiều, trong lòng ngay lập tức nghĩ chẳng lẽ nhân phẩm của mình phát triển mạnh đến vậy?
Người mập mạp kia cầm lấy tay Quách Hải nói:
- A! Hoá ra cậu chính là Quách tiên sinh à! Tôi thừa hành mệnh lệnh chủ tịch của chúng tôi đặc biệt đến mời cậu.

- Mời tôi?
Quách Hải có chút ngạc nhiên, hôm nay hắn thật sự là ngạc nhiên không ngớt.
Quách Vận Lâm nói:
- Mời khách ngồi xuống nói chuyện đã.
Quách Hải vội vàng mời đối phương ngồi xuống.
Sau khi người mập mạp này tự giới thiệu cả gia đình mới biết được tình huống. Người mập mạp này là Giám đốc Hành chính của Công ty Bất động sản Chiếu Đông, lần này là phụng mệnh đến mời Quách Hải tới đảm nhiệm chức trợ lý Tổng Giám đốc.
Nghe được mời mình đi đảm nhiệm chức trợ lý Tổng giám đốc công ty Bất động sản, ánh mắt của Quách Hải mở to hết cỡ. Hôm nay toàn việc tốt khiến hắn rất kinh ngạc.
Không chỉ có là hắn, ngay cả Quách Vận Lâm và Quách Tinh Chi đều giật mình nhìn về phía Quách Hải, dường như lần đầu tiên biết hắn.
- Anh ấy! Trợ lý Tổng giám đốc?
Quách Tinh Chi chỉ vào anh trai của mình hỏi. Cô thật sự là không thể tin được việc này, anh trai của mình có bao nhiêu trình độ thì cô đều biết hết. Không ngờ còn có công ty chạy tới cửa mời hắn đi làm trợ lý Tổng giám đốc, việc này quá mức khiến người ta có thể tin được vậy!
Nhìn thấy các tình huống phát sinh của Quách gia, Vương Trạch Vinh trên cơ bản nghĩ tới nguyên nhân xảy ra, phỏng chừng Công ty Bất động sản này cũng ít nhiều biết đến một ít chuyện tình của lãnh đạo địa phương. Mời Quách Hải đến làm trợ lý không ngoài mục đích chính là muốn lợi dụng hắn để tạo nên quan hệ với lãnh đạo cấp cao. Xem ra có người có tâm tư cũng rất nhiều!
Quách Vận Lâm lúc này cũng có chút hiểu được chắc đã xảy ra chuyện gì. Ông biết chuyện tốt sẽ không công tự nhiên tới, nhìn cậu con trai nói:
- Con à, rốt cuộc bên ngoài con làm chuyện gì vậy?
Quách Hải nói:
- Con không làm cái gì cả!
Hiện tại hắn cũng không không vì việc này mà mất tỉnh táo. Trước là có người mời mình đi làm giáo viên thực hành, hiện tại lại có người mời mình đi làm trợ lý Tổng giám đốc. Này con mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Không làm chuyện gì mà như thế nào nơi nơi đều có người tới tìm con?
Quách Vận Lâm lớn tiếng hỏi.
Quách Hải nói:
- Ba muốn biết, con còn muốn biết hơn đây này!
Quách Vận Lâm nói:
- Quách Hải nhà chúng tôi đã đồng ý làm giáo viên đào tạo thực hành lái xe. Lái xe thì hắn lành nghề chứ làm cái chức trợ lý là việc hắn không hiểu lắm.
Người mập mạp kia nói:
- Không hiểu không thành vấn đề, công ty sẽ bồi dưỡng.
Quách Vận Lâm nói:
- Làm người phải tôn trọng danh dự, con trai chúng tôi đã cam kết tiếp nhận chức giáo viên thực hành rồi, không thể tùy tiện thay đổi. Ý tốt của các ông, chúng tôi xin ghi tạc trong tâm.
Nhìn thấy việc này không thành, người mập mạp kia lại nhìn về phía Quách Vận Lâm nói:
- Quách sư phụ, Công ty chúng ta cần một tuần tra viên về chất lượng, không biết ông có thể tới đảm nhiệm hay không? Xin Quách sư phụ yên tâm, việc này thỉnh thoảng cũng tuần tra một chút, chế độ đãi ngộ không tồi.
Tên gọi của người mập mạp là Điền Tân, là Giám đốc hành chính. Lần này Chủ tịch Nhâm Vĩ tự thân yêu cầu hắn cần phải nghĩ cách khiến người của Quách gia đến làm việc trong công ty. Lúc đi Nhâm Vĩ đã nói qua: bất kể như thế nào, dùng cái bất cứ cách gì hoặc phải trả với giá nào cũng phải đem người của Quách gia đến làm việc tại công ty.
Nhận thấy Quách Hải không thể đến làm việc tại Công ty, Điền Tân tâm cơ nhạy bén liền đặc biệt bố trí một chức vụ tuần tra viên về chất lượng. Hắn âm thầm đắc ý với trí thông minh của mình.
Lời này khiến cho Quách Vận Lâm không ngừng động tâm, mình sau khi lui nghỉ thì đúng là không có việc gì để làm, nếu thật sự có thể phát huy nhiệt lượng thừa này thì đây chính là một chuyện tốt.
- Quách sư phụ, hoa không đẹp thì không nhiều người biết. Công ty chúng tôi đã hỏi thăm rõ ràng, ông là một người chính trực, làm việc nghiêm túc, không có chút gì giả dối cả. Đây chính là chúng tôi từ trong rất nhiều người mới tuyển chọn ra, hy vọng ông có thể nhận cam kết này. Có sự gia nhập của ông đúng là cực kỳ trọng yếu đối với sự phát triển của chúng tôi.
Quách Vận Lâm nhìn về phía mấy đứa con, lại nhìn về phía vợ mình, sau cùng lại nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi có được không?
Quách Hải và Quách Tinh Chi sớm trợn tròn mắt, nhìn phụ thân mà không ra ra được cái gì cả.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Sư phụ, đây là chuyện tốt. Chỉ cần lượng công việc không lớn, phát huy nhiệt lượng thừa là có thể.
Điền Tân nhìn thấy Quách Vận Lâm đã động tâm, vội vàng nói:
- Không phải công việc nặng nhọc lắm, chỉ thỉnh thoảng ngồi xe xem xét một chút là được rồi, chỉ đi trong thành phố này thôi, không cần đi ra bên ngoài thành phố.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không tồi, không tồi, có thể thử xem.
Quách Vận Lâm cười ha ha nói:
- Được, tôi sẽ thử xem.
Điền Tân cao hứng nói:
- Thật tốt quá, có ông gia nhập, đối với công ty chúng ta đúng là sẽ có sự thúc đẩy mạnh.
Đối với các sự kiện xảy ra ở Quách gia, Vương Trạch Vinh đúng là áp dụng chính sách mặc kệ, đứng bên ngoài nhìn các diễn biến tự phát triển. Đối với sự chính trực của Quách Vận Lâm, tận trong đáy lòng của hắn nảy sinh sự bội phục, nhưng hắn cũng muốn xem ông ta có thái độ như thế nào trước cám dỗ của các lợi ích đang hiện ra trước mắt. Chính vì vậy, khi có công ty Bất động sản mời ông lão làm chức tuần tra viên thì hắn biểu hiện sự đồng tình.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng không biết mình đang có loại tâm lý kiểu gì. Hắn rất muốn nhìn thấy ông lão Quách này bị hấp dẫn bởi các lợi ích này. Hắn cũng thật sự không rõ là tại sao hắn lại có tâm tính kỳ lạ đến thế. Nhìn thấy thái độ của mọi người như vậy, trong thâm tâm của hắn cũng có chút ngượng ngập. Hắn cũng có thêm sự nhìn nhận đối với mọi người.
Từ nhà Quách Vận Lâm đi về thì có cuộc điện thoại của Trương Tấn Trường gọi tới yêu cầu hắn ngay lập tức đi đến phòng làm việc của Trương Tấn Trường.
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại, trong lòng Vương Trạch Vinh run lên. Đã chờ đợi nhiều ngày như vậy rồi, xem ra đã đến lúc hắn phải làm việc.
Tự mình lái xe, Vương Trạch Vinh nhanh chóng đi đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
Sau khi chờ thư ký vào thông báo, Vương Trạch Vinh bước vào văn phòng của Trương Tất Tường. Tuy rằng hắn và Trương Tất Tường rất quen thân, nhưng bây giờ Trương Tất Tường là Phó Chủ tịch tỉnh, muốn ra vào văn phòng này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Trương Tất Tường lấy bút phê mấy chữ lên một văn kiện rồi sau đó mới ngẩng đầu lên.
Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, Ủy ban hợp tác kinh tế của ba tỉnh đã phải thành lập, các công tác chuẩn bị cũng đã hoàn thành. Ngày kia, tỉnh Sơn Nam sẽ cử hành một lễ phát động. Cháu chuẩn bị một chút, là đại biểu của tỉnh Sơn Nam thì đến lúc đó cũng nên có đôi lời phát biểu.
Vương Trạch Vinh ngạc nhiên hỏi:
- Lễ phát động việc của ba tỉnh sao lại do tỉnh Sơn Nam tổ chức?
Hắn đã biết là trụ sở chính được thiết lập tại thủ phủ của tỉnh Giang Sơn là thành phố Phượng Hải, bây giờ nghe thấy tỉnh Sơn Nam lại định tổ chức lễ phát động nên có chút khó hiểu.
Trương Tất Tường nói:
- Cái Ủy ban này là do ba tỉnh hợp tác tổ chức. Thực ra thì tại mỗi tỉnh có một ủy ban thì cũng rất thỏa đáng, nhưng qua quá trình thảo luận, hiệp thương thì các tỉnh có chủ trương hợp tất cả thành một, rồi lại cùng thống nhất đặt tại tỉnh Giang Sơn là tỉnh phát triển nhất để thu hút ánh mắt của mọi người.
Như lời vừa nói của Trương Tất Tường, nhận thức của Vương Trạch Vinh càng sâu hơn đối với cái Ủy ban hỗn hợp này. Nó giống như một đống cát vậy, nhìn thì có vẻ liên kết nhưng lại không có sự dính kết. Nghĩ tới bước tiếp theo công tác, hắn có thể cảm nhận được khó khăn của công việc này.
Nhìn thấy biểu tình của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường mỉm cười nói:
- Ủy ban này chủ yếu làm một số các vấn đề hợp tác kinh tế lớn của ba tỉnh. Tính phối hợp trong công tác rất cao, đến lúc đó cháu cần phải phát huy các loại ưu thế. Trong tình hình chung là phải bảo đảm lợi ích kinh tế của ba tỉnh, nhưng cũng phải coi trọng lợi ích của tỉnh Sơn Nam.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trương thúc yên tâm, cháu nhất định quán triệt chấp hành các chỉ thị của chú.
Trương Tất Tường cười nói:
- Sáng tạo để khai triển công tác là điều tất yếu. Công việc của tỉnh Sơn Nam cũng rất bận rộn, chú cũng không có khả năng dồn hết tinh lực đặt ở công tác hợp tác của ba tỉnh. Chú đem công việc này giao cho cháu. Xảy ra vấn đề gì mặc dù chú phải chịu trách nhiệm nhưng trách nhiệm của cháu cũng không nhỏ. Cháu phải có tư tưởng mà chuẩn bị.
Lời nói này chính là sự biểu lộ đầy đủ về sự tín nhiệm đối với Vương Trạch Vinh.
Trong khoảng thời gian từ lúc nhận nhiệm vụ tới nay, ở phương diện này thì Vương Trạch Vinh cũng đã có thêm những nhận thức:
- Cháu hiểu được và bảo đảm việc này. Trên cơ sở là hợp tác giữa ba tỉnh thì cũng phải tranh thủ thu được lợi ích cho tỉnh Sơn Nam.
Trương Tất Tường nói:
- Đây cũng chỉ là một vấn đề. Bọn chú đem cháu đặt ở nơi này có mục đích muốn cho cháu có cơ hội rèn luyện. Đừng xem thường người của các tỉnh bạn, nếu cháu có thể từ nơi này rèn luyện trở ra thì cháu lập tức có thể đảm nhiệm được chức vụ khác cao hơn, ánh mắt tổng thể toàn cục cũng sẽ có.
Lễ phát động Ủy ban hợp tác kinh tế của ba tỉnh được tổ chức tại hội trường của tỉnh ủy Sơn Nam, toàn bộ các lãnh đạo chủ yếu của các thành phố trong tỉnh đều tham gia vào lễ phát động.
Đối với tỉnh Sơn Nam thì việc hợp tác kinh tế của ba tỉnh là một sự kiện trọng đại. Bí thư Tỉnh ủy Lâm Chính Vũ, Chủ tịch tỉnh Lữ Kính Tân cùng các thường vụ của tỉnh ủy, tất cả đều tham gia hội nghị.
Toàn bộ Hội trường được trang hoàng rất lộng lẫy. Các thường vụ thị ủy cũng không dám coi thường hội nghị này, ngoại trừ những người thật sự không thể đến thì tất cả những người khác đều tận dụng cơ hội để tham gia vào hội nghị này. Các lãnh đạo ban ngành của tỉnh cũng đều đến tham dự.
Nhìn quan khí kinh người bên trong hội trường, Vương Trạch Vinh dường như bị dọa xanh cả mắt bởi quan khí hùng mạnh của cuộc họp này. Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh ngồi ở trên đài chủ tịch nhìn xuống phía dưới. Tuy rằng hắn ngồi ở hàng phía sau, nhưng từ trên cao nhìn xuống cảm thấy đúng là khác biệt hẳn so với trước đây khi ngồi ở phía dưới nhìn lên.
Là Phó Chánh văn phòng của Ủy ban quản lý các việc hợp tác của ba tỉnh thật ra là nhân vật số hai của tỉnh Sơn Nam trong Ủy ban này, nên Vương Trạch Vinh cũng có một vị trí trên đài chủ tịch.
Ở trên đài chủ tịch, ngoại trừ các thành viên thường ủy của tỉnh Sơn Nam đã an vị ra thì đặc biệt còn có các Phó Chủ tịch tỉnh của hai tỉnh bạn phụ trách việc hợp tác kinh tế này.
Bí thư Tỉnh ủy Sơn Nam Lâm Chính Vũ phát biểu bằng một chất giọng nhanh, trầm ấm biểu dương sự hợp tác kinh tế của các tỉnh, tiếp đó nhấn mạnh thêm cho rằng đây là điểm nhấn quan trọng cho ba tỉnh để mở rộng sự phát triển kinh tế theo hướng mới. Theo đó sau khi tiến hành hợp tác kinh tế giữa ba tỉnh thì kinh tế của tỉnh Sơn Nam sẽ phát triển lên một bậc thang mới.
Đối với cán bộ toàn tỉnh, ông ta yêu cầu phải toàn lực ủng hộ, toàn lực phối hợp triển khai xử lý các công tác phối hợp giữa ba tỉnh. Trong quá trình công tác nếu xảy ra vấn đề gì thì cần xử lý ông ta sẵn sàng xử lý.
Là Phó Chủ tịch tỉnh phụ trách kinh tế hợp tác của tỉnh Sơn Nam, Trương Tất Tường cũng nói rõ, thể hiện rằng tỉnh Sơn Nam sẽ đem toàn lực vào trong việc này. Các vấn đề về nhân lực hay vật lực được cam kết ủng hộ tối đa, bảo đảm sự hợp tác của ba tỉnh nhất định thành công. Sau khi các lãnh đạo của tỉnh ủy phát biểu, đến lượt đại biểu các nhân viên thực hiện công tác này của tỉnh Sơn Nam lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.