Quan Khí

Chương 84: Sự mê tín của Trịnh Thu Lực




Ra khỏi phòng họp, Trịnh Thu Lực cảm thấy mình khập khiễng đến hoảng sợ, tình hình trên hội nghị ngày hôm nay có thể thấy được thế lực của Vương Trạch Vinh. Theo đạo lý mà nói thì mình đã chuẩn bị tốt tâm lý từ lâu rồi, Vương Trạch Vinh nếu mạnh như thế, mình có lui một bước cũng coi như là trời cao biển rộng, nhưng thật sự khi tới hội nghị này thì vẫn thật khó có thể chấp nhận.
Đóng cửa văn phòng lại, Trịnh Thu Lực đấm đá lung tung vào không khí vài cái, mãi cho tới khi toàn thân đổ mồ hôi mới ngừng lại được. Trải qua một hồi múa may lung tung như vậy, sự bức bối trong lòng cuối cùng cũng phát tiết được một ít.
Ngồi ở trên ghế chủ, Trịnh Thu Lực gác chân lên bàn, dù sao cửa cũng được đóng rồi, hắn cũng không sợ có người phát hiện sự bất nhã của mình.
Châm thuốc lá hít sâu một hơi, Trịnh Thu Lực nhìn cái phòng làm việc với đồ trang trí khá tốt tới ngây ngốc. Chẳng lẽ mình phải chịu áp chế của Vương Trạch Vinh suốt sao? Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng chỉ bằng vào lực lượng của mình ở Hương Thượng mà đòi đấu với Vương Trạch Vinh sao! Có muốn cũng không nghĩ.
Thở dài một hơi.
Sau khi hút hết mấy điếu thuốc, Trịnh Thu Lực đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Thực sự không có chuyện như vậy chứ!
Trịnh Thu Lực càng nghĩ càng cảm thấy chỗ ngồi của mình có phần trói buộc người.
Hiện giờ Hương Thượng có một cách nói hết sức mê tín, cách nói này chính là cho rằng văn phòng có tà tính, tức là khắc chủ văn phòng. Trịnh Thu Lực vốn có nghe qua lời bàn luận như vậy, lúc trước hắn cũng chỉ mỉm cười, nhưng giờ thì có hơi tin tin, nếu không phải văn phòng khắc chủ, vậy Chương Dương, Đinh Lỗi kia sao cứ nối tiếp nhau xảy ra chuyện chứ?
Chuyện ở xã kỳ quái cũng khó trách mọi người sẽ có bàn tán như vậy, từ lần trước rảnh rỗi ăn cơm cùng với Mễ Kỳ Vi, đám người bên dưới đều suy đoán xem mình có bước theo gót Chương Dương, Đinh Lỗi hay không.
Không phải thật sự đó chứ? Trịnh Thu Lực càng nghĩ càng cảm thấy việc này có khả năng. Hắn cũng không muốn trở thành người thứ ba gặp chuyện không may.
Cẩn thận nghĩ lại tình hình mấy vị lãnh đạo xã tiền nhiệm, cái văn phòng này thì Chương Dương ngồi đầu tiên, sau khi Chương Dương gặp chuyện không may, văn phòng này chuyển cho Đinh Lỗi dùng. Sau Đinh Lỗi thì đáng lẽ là Vương Trạch Vinh dùng, nhưng Vương Trạch Vinh nói đã quen dùng văn phòng cũ nên không chuyển, lúc này mới để mình ngồi vào.
***!
Trịnh Thu Lực kích động vì có cảm giác bị lừa, Vương Trạch Vinh này e là cũng thấy được văn phòng này có vấn đề về phong thủy, cho nên nói thế nào cũng không đổi văn phòng, ngược lại để mình vào chịu tội. Thật là độc ác! Trong lòng Trịnh Thu Lực giờ lại càng hận Vương Trạch Vinh, thấy phòng làm việc không tốt lại đẩy vội sang mình!
Nghĩ đến đây, Trịnh Thu Lực ngồi không yên, cầm điện thoại rò tới số Vương Trạch Vinh rồi gọi.
- Bí thư Vương, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Trịnh Thu Lực cung kính nói. Hắn gọi điện thoại là có mục đích, chính là hy vọng Vương Trạch Vinh có thể dọn đến phòng làm việc này.
Nhìn thấy là điện thoại của Trịnh Thu Lực, Vương Trạch Vinh cũng không biết hắn có chuyện gì, vội khách khí nói:
- A, là lão Trịnh à, có chuyện gì sao?
Vương Trạch Vinh hiện giờ bề bộn công việc, toàn xã có rất nhiều việc cơ bản đều cần hắn nắm giữ, ngay cả một số chuyện bên chính quyền mà đám nhân viên phía dưới cùng tìm thẳng tới hắn báo cáo công tác.
- Bí thư Vương, là như vậy, ngài là bí thư Đảng ủy xã, văn phòng của hai chúng ta cần phải hoán đổi mới được, bằng không người ta sẽ nói chúng ta không hiểu quy củ đó.
Trịnh Thu Lực cười ha ha nói với Vương Trạch Vinh. Có thể đổi lại phòng làm việc là điều hắn hy vọng thấy được nhất.
- Ha ha, lão Trịnh, phòng làm việc nào mà chẳng như nhau, tôi thấy không cần thiết phải đổi, lão cứ ở đó làm đi, tuy rằng các thiết bị lắp đặt trong phòng bí thư có tốt hơn một chút, nhưng hai chúng ta thì ai ở chỗ nào làm mà chẳng giống nhau.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ trong lòng Trịnh Thu Lực lại có ý nghĩ khác, nghe được việc này, liền nói không có gì đáng kể. Đẳng cấp thiết bị trong phòng bí thư rõ ràng tốt hơn một chút so với phòng chủ tịch xã, việc này không quan trọng đối với Vương Trạch Vinh. Ở trong lòng Vương Trạch Vinh còn tưởng rằng do Trịnh Thu Lực bị gõ ở trên hội nghị nên hôm nay muốn chiếm lấy phòng làm việc của bí thư, đây là tự tìm đến mình đưa ra ý tốt.
- Vậy!
Trong lòng Trịnh Thu Lực lại càng phẫn uất hơn, Vương Trạch Vinh quả nhiên muốn dùng phòng làm việc để chỉnh mình. Nghĩ đến đây, Trịnh Thu Lực cảm thấy cho dù không di dời văn phòng cũng có thể sửa phong thủy một chút mới được, liền cười nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy như vậy đi, không đổi văn phòng cũng được, nhưng trang trí nội thất vẫn phải tiến hành, nếu ở lại phòng làm việc như thế này, tốt rất khó chịu! Tôi còn nghĩ bỏ bớt thiết bị lắp đặt đi, ít nhất không thể vượt qua văn phòng của bí thư Vương. Kể từ khi Chương Dương cho lắp đặt thiết bị vẫn không hề sửa sang gì thêm, ý kiến của tôi là muốn làm lại một lần nữa.
Vương Trạch Vinh nhìn lại tình hình bên trong phòng của mình, thực tình hắn cũng không cho rằng trang hoàng văn phòng này có gì không ổn, càng không ngờ Trịnh Thu Lực lại có ý tưởng như vậy, lắc lắc đầu, giờ là lúc nào mà Trịnh Thu Lực còn nghĩ đến việc này! Chẳng qua đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, Trịnh Thu Lực kia muốn lắp đặt thì lắp đặt đi.
- Ừ, chỗ này của tôi cũng không cần phải làm lại, để bên văn phòng Đảng chính làm kế hoạch đi, tiện thể làm luôn mấy văn phòng của mấy vị lãnh đạo khác.
Nếu muốn lắp đặt thì lắp đặt đi, xã cũng không thiếu tiền.
“Hừ, mày không muốn lắp thì tao lắp”. Trịnh Thu Lực nghe thấy Vương Trạch Vinh bảo không sửa sang, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ Vương Trạch Vinh này cho rằng văn phòng của Chu Hồng Thiên khi làm chủ tịch không có vấn đề sao? Chắc hẳn là như thế.
Trịnh Thu Lực lúc này đã đem vấn đề ảnh hưởng khi sửa sang vứt sang một bên, văn phòng này ngày nào mà còn chưa trang hoàng, vị trí của mình sẽ bị ảnh hưởng, chuyện này lớn hơn bất cứ chuyện gì khác.
Dù sao phòng này không trang hoàng là không được, bất kể nói thế nào cũng phải mau chóng sửa sang. Sau khi dập điện thoại, Trịnh Thu Lực gọi điện thoại bảo Giang Anh Hà sang.
Nhìn cô gái càng ngày càng xinh đẹp động lòng người này, dục hỏa trong lòng Trịnh Thu Lực lại dâng lên, nhưng vừa nghĩ tới cô gái này đã kết hợp với Vương Trạch Vinh, hắn đành đè nén dục hỏa nói:
- Tiểu Giang, là như vậy, không ít văn phòng cần phải sửa sang lại một lần nữa, cô phụ trách việc này một chút nhé.
Trịnh Thu Lực nói một số văn phòng phải sửa sang, yêu cầu Tiểu Giang mau chóng tìm một đội lắp đặt thiết bị tới. Đương nhiên, Trịnh Thu Lực cũng không có khả năng sửa sang lại cả tầng, chẳng qua là muốn sửa sang mấy phòng của lãnh đạo xã một chút mà thôi.
Muốn sửa sang? Tiểu Giang nhìn xung quan văn phòng này, thật sự không phát hiện thấy có chỗ nào vị tổn hại. Văn phòng chính quyền xã Hoàn Thành đúng là được lắp đặt hết sức tốt, vì là một xã có tiền, khi Chương Dương làm bí thư đã từng tiến hành sửa sang lại cả tòa nhà một cách công phu.
- Vâng, không biết chủ tịch Trương có yêu cầu gì với việc trang hoàng văn phòng của ngài không?
Vừa nãy ở ngoài của phòng Vương Trạch Vinh thì Tiểu Giang có nghe thấy Trịnh Thu Lực và Vương Trạch Vinh nói về việc sửa sang, cô biết việc này là Trịnh Thu Lực muốn làm ra. Nếu là Trịnh Thu Lực đề ra, nói vậy việc này Trịnh Thu Lực thật sự muốn trang hoàng lại văn phòng của mình một cách nghiêm túc, giờ dĩ nhiên phải hỏi ý kiến Trịnh Thu Lực một chút, vạn nhất đến lúc sửa sang xong mà Trịnh Thu Lực không hài lòng, việc này có thể không được tốt.
- Việc này, để tôi suy nghĩ thêm rồi sẽ báo cho cô nhé.
Trong khoảng thời gian ngắn thì Trịnh Thu Lực cũng không biết làm thế nào cho tốt, dù sao hắn cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp.
- Được, trước tiên tôi đi tìm đội lắp đặt, chủ tịch cứ suy nghĩ xong rồi nói cho tôi.
Sau khi nói xong Tiểu Giang liền bước ra ngoài. Cô cũng không ưa gì Trịnh Thu Lực này, tên này chỉ giống như một tên công tử. Tiểu Giang cho rằng Trịnh Thu Lực cũng không có khả năng đi được xa, đặc biệt với tình hình bất lực của Trịnh Thu Lực trên hội nghị ngày hôm nay, e là người trên Hương Thượng đều không để hắn ở trong lòng nữa.
Nhìn đôi chân dài thon thả của Tiểu Giang, Trịnh Thu Lực lại thất thần một hồi. Đôi chân của Tiểu Giang thật thon dài, chiếc quần jean lại bó sát vào, khiến người ta nhìn vào lại sinh ra dục vọng mãnh liệt.
Sau một lúc ngây người, Trịnh Thu Lực cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Cầm điện thoại lên, Trịnh Thu Lực gọi tới chỗ Mễ Kỳ Vi trưởng thôn Duyên Hà.
- Lão Mễ à? Thầy phong thủy lần trước anh giới thiệu cuối cùng sao rồi?
Trịnh Thu Lực hỏi một cách nghiêm túc. Lần trước Mễ Kỳ Vi có khoe khoang một thầy phong thủy, e là cũng phải có năng lực.
Hiện tại, quan hệ giữa Trịnh Thu Lực và Mễ Kỳ Vi càng ngày càng mật thiết, Mễ Kỳ Vi về cơ bản đã đầu nhập bên Trịnh Thu Lực, lần trước khi ăn cơm có nói tới một thầy phong thủy rất nổi danh ở thôn Duyên Hà, lúc ấy Trịnh Thu Lực không để ý, giờ nghĩ tới văn phòng của mình phải sửa sang, hắn hy vọng thầy phong thủy này có thể thiết kế giúp hắn một chút.
- Ha ha, chủ tịch Trịnh, không phải lão Mễ tôi khoác lác, thầy phong thủy Bất quá tam rất nổi danh ở thôn chúng tôi, ngài không biết chứ, trong lịch sử từng có một thầy phong thủy nổi tiếng là Bất quá ngũ giúp đỡ phong thủy cho bố của Thái tổ gia, đó thực là lợi hại, Bất quá tam này cũng không kém so với hắn.
Nói tới chuyện này, Mễ Kỳ Vi bắt đầu ba hoa. Mễ Kỳ Vi là một người sở trường ‘chém bão’, một khi bắt đầu nói chuyện thì không có giới hạn.
- Không cần nói nhiều như vậy với tôi, anh dẫn hắn đến chỗ tôi một chút, văn phòng của tôi phải tiến hành sửa sang một chút.
Trịnh Thu Lực cắt đứt mấy lời vô nghĩa của Mễ Kỳ Vi. Hắn cũng không có thời gian nghe hắn nói, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của hắn chính là xử lý phòng của mình, chuyện phong thủy này là chuyện không thể nói rõ ràng, vạn nhất làm không tốt, cái quyền chủ tịch xã của mình có thể xong đời rồi, đấy mới có thể là chuyện cười lớn.
- Không thành vấn đề, tôi lập tức dẫn hắn tới ngay.
Mễ Kỳ Vi cao hứng nói. Có thể làm một chút chuyện cho chủ tịch xã thì hắn khá phấn chấn. Đặt điện thoại xuống liền vội vội vàng vàng chạy đi tìm Bất quá tam kia.
Buông điện thoại xuống, Trịnh Thu Lực càng xem căn phòng này càng cảm thấy trong phòng lộ ra một khí tức ăn thịt người. Có lẽ nguyên nhân là do ảnh hưởng từ trong lòng, Trịnh Thu Lực cảm thấy gian phòng này tản ra âm khí, hắn cảm thấy trên người mình có hơi rét lạnh.
Quả nhiên phong thủy có vấn đề!
Hiện giờ Trịnh Thu Lực khẳng định gian phòng của mình và thư ký chắc chắn có vấn đề về phong thủy rồi.
Ừ, có lẽ không thể ở tại đây nhiều. Nghĩ đến đây, Trịnh Thu Lực chạy nhanh ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.