Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Chương 2:




Cũng nhờ có thân thể của Phạm Cửu Tiêu còn nhớ đại khái đường về, hầu như là dựa vào trực giác bản năng, ta thuận lợi dắt ngựa trở về Trấn Quốc vương phủ.
Dừng chân trước “nhà mình” cổng lớn màu đỏ, mù mờ nhìn vẻ mặt tươi cười chào đón của đám tôi tớ, ta vô thức nhích về phía sau, lại gần ngựa, trông mong Hình Huân thay ta giải thích về cái thi thể, nhưng mà, người phía sau ngay cả liếc ta một cái còn keo kiệt, ngay lúc hồi phủ liền xoay người xuống ngựa, lạnh nhạt cáo tội rồi rất nhanh rời đi.
Ta có thể hiểu là hắn nóng lòng muốn đi tẩy rửa thân thể, nhưng mọi người không phải huynh cũng chẳng phải đệ, trong trí nhớ ngươi lưu lại dù sống chết vặn nát óc thế nào cũng không nhớ ra nổi một cái họ cái tên nào của đám gia nhân, thực vô tình!
Hít sâu một hơi, mạnh mẽ trấn định bản thân một chút, ta học theo bộ dáng mấy ông Vương gia ở trên phim truyền hình, giận tái mặt lạnh lùng sai khiến bọn gia nhân hiếu kì đưa thi thể “Đồ Lâm” xuống, đưa tới linh đường an trí. Đúng lúc đấy, lại thấy một thân ảnh lam sắc bước ra từ đoạn hành lang gấp khúc, chỉ thấy mái tóc đen vờn bay trong thoáng qua, người vừa xuất hiện đã liền tươi cười tự mình ngả vào lòng ta!
“Vương gia, người trở về rồi, nhớ người chết đi được–”
“…” Người vừa tới kiều mị làm nũng, thanh âm mềm mại nhưng cũng đầy vẻ giận dỗi, khiến ta cứng đờ tại chỗ, nghẹn họng, quên cả ngôn từ. Duy chỉ có một điều xác định rõ ràng chính là: khuôn ngực đối phương dính tại trên người ta, là phẳng lì. Ngạnh chen vào giữa hai chân ta, căng tròn, còn có vị nam tính đặc trưng. Mà nơi yết hầu kia tuy nhìn thì tựa như trơn nhẵn, nhưng nếu tỉ mỉ chú ý, không khó để phát hiện ra hầu kết. Đúc kết lại mà nói, mặc dù người trong lòng tóc đen như mây, lông mày như họa, nhãn thần ẩn tình, nước da đẹp như trong quảng cáo, cánh môi có dùng thêm chút phấn son… Vẫn như cũ, là một nam nhân không hơn không kém!
Sống trên đời mười chín năm, ta ngoại trừ phải đánh nhau ra, đây là lần đầu tiên cùng người đồng giới tiếp xúc “thân mật khăng khít”, Người trong lòng dáng người thanh mảnh, da thịt mềm mại lại thơm ngát, ôm trúng người… Thật muốn nôn!
Bình tĩnh, bình tĩnh! Bất tỉnh không giải quyết được vấn đề! Trốn tránh càng khiến người thêm nhu nhược!
Trong lòng tự động viên chính bản thân, cố gắng định thần lại, miễn cưỡng áp chế xuống cơn buồn nôn, huy động hết ngũ quan anh tuấn lại thành một bộ tươi cười nhìn đối phương, theo kí ức hỗn loạn mà nhớ ra cái tên của người này: “Đường Mật, ngươi đến rồi a.” Người thanh niên tuấn mỹ ba phân yêu mị bảy phân diễm sắc chính là thiếu đương gia hiện tại của Thục trung Đường Môn, năm nay khoảng hai mươi tuổi, ám khí thủ pháp không ai bì kịp, tính nết tà dâm mà ngay cả Phạm Cửu Tiêu cũng phải bái phục, chính là Đường Mật. Đường đại mỹ nhân, hạc lập kê quần [ hạc giữa bầy gà, ý nói người nổi trội giữa đám đông ], giữa đông đảo những người bị cưỡng ép, hắn là một trong số ít tự nguyện leo lên giường Phạm Cửu Tiêu, là quái nhân điên loan đảo phượng. Cũng là… mẫu người ngoan độc mà ta sợ phải gặp nhất…
“Dừng tay!!!” Lúng túng đưa tay ra, vững vàng nắm lấy tiểu lang trảo [ móng vuốt sói ] của hắn đang vuốt ve xuống dần hạ thân ta, buông bàn tay nõn nà mềm mại của hắn xuống, ta giở khóc giở cười đẩy hắn ra, bày ra tư thế đề phòng khiến đối phương chau mày khó chịu, đề phòng hắn tái lần nữa tập kích bất ngờ.
“Vương gia? Ngươi dè dặt cái gì a!? Không phải đã làm việc đấy ngay tại một góc hành lang rồi sao, hiện tại còn giả bộ quân tử gì nữa? Cái đấy không thích hợp với ngươi a! Hanh hanh–” Cười meo meo tựa như một tiểu miêu giảo hoạt, Đường Mật mềm mại không xương bám vào hai bên vai đã hóa đá của ta, khiến ta cả người liền nổi lên một trận da gà, y như một nhánh cây bị rắn quấn lấy cọ qua cọ lại lúc sắp lột da… Mị nhãn như câu. Câu câu đoạt hồn… Tình thế như vậy thực bức ta buồn nôn tới chết mới thôi. Thật không rõ, nam nhân cùng nam nhân ở cạnh nhau, làm thế nào lại có cảm giác được!?
“Đường Mật, thỉnh ngươi tự trọng.” Gạt bỏ hắn ra tựa như vứt bỏ thứ gì đó không sạch sẽ, cố quay đầu lại đem theo mấy tên hạ nhân quay về viện, đi được mấy bước thì phát hiện ra mấy kẻ phía sau, kẻ thì cười như trúng tà, kẻ thì sợ đến run người.
“U? Vương gia từ khi nào học được từ “tự trọng” cao thâm như vậy? Người muốn làm bộ để tăng thêm tình thú thì cũng không có gì, nhưng lần này ta đến kinh thành hết nửa ngày là không rảnh rồi, đêm xuân cũng thật ngắn, không nên lãng phí thời gian cho mấy chuyện không đâu!” Hoàn toàn không hiểu mấy lời thật tâm của ta, Đường Mật hồ ly kia cứ vậy liếc mắt đưa tình, vòng eo mềm mại, người đi sau mà tới trước, đứng chắn trước ta. Còn không đợi ta cự tuyệt, vạt áo đã liền mở ra, lam bào khẽ động nhẹ trượt xuống để lộ bờ vai trắng mềm tựa ngó sen, cả người uy nhuyễn, cánh môi dịu hương chạm nhẹ vào bên cổ của ta: “Nam nhân thử qua đã nhiều, cũng chỉ mình Vương gia là có thể thỏa mãn ta…”
“Ngươi… Ngươi bớt phóng túng một chút có được không!?” Có bản lĩnh thì đầu thai thành mỹ nữ đi, ta ngay lập tức mở mang kiến thức cho ngươi biết thế nào là gọi là sự kiêu ngạo của nam nhân!  Trước mắt… Ngươi có ta cũng có, ta còn nhiều hơn ngươi vài phân… Không cảm thấy chướng sao!?
“… Vương gia? Ngươi làm sao vậy? Không phải là vẫn còn kinh hãi đấy chứ? Hanh… Chỉ là một đám thích khách thấp kém, không đến mức vậy chứ?” Ngây người trong chốc lát, cuối cùng Đường Mật cũng ngượng ngùng thu lại đôi tay phóng đãng của mình, châm chọc liếc ta đầy khiêu khích, không buồn ngoảnh lại nhếch môi.
Nghe vậy, ta lại liền quên mất hỏi sao hắn lại biết việc ta bị phục kích, trong lòng chỉ thầm nghĩ sao thật nhanh thoát khỏi cái địa ngục “Đào sắc” này, lời nói thật giả lẫn lộn, không chút nghĩ ngợi gì ta liền nói: “Ta không còn là Phạm Cửu Tiêu của ngày trước nữa! Ngươi trở về đi… Ta giờ tu tâm đổi tánh, từ hôm nay trở đi, thủ thân dưỡng tính!” Ngay lập tức, ta đã quyết định, không thể phụ lòng lão thiên gia đã đem ta về thời này, phải hảo hảo mà hưởng thụ hết hoàn phì yến sấu, mỹ nữ như vân chứ.
“…” Có lẽ lời của ta quá dứt khoát kiên quyết khiến Đường Mật bị hù, cả người trầm mặc hồi lâu, nhưng rất nhanh đôi mắt lại sáng lên, liền ôm bụng cười liên tục: “Phốc ha ha ha ha cáp –  ngươi, dâm long ăn chay — ha ha — thật giống hòa thượng đi phiêu kỹ! Ha ha –”
“Đường.Mật!” Nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ uy hiếp, ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng không thể hoài nghi tính hướng của ta! Dựa vào khí thế uy nghiêm, khí phách vương giả bẩm sinh của Phạm Cửu Tiêu, ta phóng ra nhãn đao sắc lạnh, liền lập tức dừng ngay được tiếng cười bỡn cợt của Đường đại mỹ nhân.
Chán nản cùng ta đôi co qua lại hơn nửa ngày, người kia trong mắt liền hiện lên một tia thâm độc, cười cợt ma mị: “U, là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nào có thể bắt giữ được vị Nhiếp chính vương cao cao tại thượng của chúng ta đây a? Vương gia, người cũng không nên giấu diếm như vậy, có thể cho ta mở mang kiến thức được không? Ân?” Ngữ điệu đầy xoi mói khiêu khích, thanh âm ngân nga phảng phất có thể làm cho xương cốt rã rời, khiến cho người mười chín năm niềm tin vững chắc đã từng kinh qua gió táp mưa sa, khảo nghiệm hết thảy cái gì mà dị tính luyến giả [ yêu người khác giới ] như ta cũng phải dao động.
Thế nhưng, đối phương lại nhắc đến việc kia, khiến ta sắc mặt trầm xuống, giả bộ đau đớn bi thống, nắm cố tay bi ai nói: “Người kia… Để cứu bản vương, đã lấy thân mình che chở… ” Nói xong, lại sợ mình nhãn thần chưa đủ thể hiện hết chân tình, ta vội vàng xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến linh đường cách đó không xa. Mà phía sau, tiếng bước chân có phần ngập ngừng nhưng cũng rất nhanh đuổi theo kịp. Tang phàm bạch sắc đung đưa trong gió …
Trong ngực dội lên loại tư vị không nói lên lời, ta chết lặng tới bên chiếc quan tài, cúi xuống nhìn vào “mình” được trang điểm qua loa * mà nhập liệm. Lúc còn sống thì cũng không được tính là đẹp, chết rồi thì mặt mũi xám trắng, lại càng không thể trở thành một diễm quỷ. Nhưng ta rất quý trọng bản thân, rất thích mỗi sáng nhìn ngắm khuôn mặt mình trong gương, cái mũi này là giống ba, còn lông mày và mắt thì giống mẹ… Khuôn mặt ta hết sức bình thường, nhưng lại ấm áp cái hương vị gia đình. Tất cả đều nhờ vào cái huyết thống ràng buộc. Giờ, có muốn cũng không thể quay lại được nữa…
[ *: Ở Trung Quốc và Nhật Bản có tục khâm liệm người chết trước khi chôn hoặc hỏa táng. Người chết sẽ được trang điểm và lau rửa sạch sẽ… Cái này mình cũng không nhớ rõ lắm, hồi đấy xem phim Khởi hành của Nhật mà biết đến vụ này, không rõ là tục lệ của Nhật Bổn và Tung Của có khác nhiều không… ]
Đồ Lâm đã chết, Phạm Cửu Tiêu còn sống… Còn sống hảo hảo tốt… “Ta còn tưởng là đại mỹ nhân nào đã đầu độc tam can lãng tử của vương gia… Không nghĩ tới cư nhiên lại là… Ách… Mặt mũi tầm thường.”  Khóe môi khinh bỉ nhếch lên, đôi môi đỏ mọng của Đường Mật khắc nghiệt nói, vẫn như cũ thật đẹp động lòng người, “Hừ, đừng nói ngươi ăn thịt mãi ngấy, thỉnh thoảng ăn thanh đạm một chút lại thấy hợp khẩu vị đi? Thật là, thua bởi một gã như vậy, quả thực làm nhục cái danh Đường Mật của ta mà!”
“Ngươi nói đủ rồi đấy…” Ta thừa nhận đối phương nói cũng có phần đúng, cũng hiểu là với một nam nhân, ta sống mười chín năm cũng không tránh được những lúc trông mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài mà mang mấy nữ sinh cùng lớp chia thành ba bảy loại thói hư tật xấu. Nhưng mà tại lúc này, Đường Mật đánh giá ta hạn hẹp như vậy, phải, ta dựa vào cái gì mà yêu cầu người khác không được nói, chỉ khiến bản thân thêm thấp kém. Nhưng… Ta không cho phép Đường Mật vũ nhục bố mẹ ta, người đã cho ta khuôn mặt này, ta càng không cho phép hắn vũ nhục ta cùng với những thế hệ về sau: “Đường Mật, ngươi đi đi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa…”
“Ngươi nói cái gì!?” Dáng vẻ tươi cười đột nhiên cứng đờ lại, tựa hồ trong mơ cũng sẽ không ngờ ta sẽ nói ra những lời đoạn tuyệt như vậy. Đường Mật vốn tự cho mình là người phù hợp nhất khi ở trên giường cùng ta, phối hợp ăn ý, lại được dung túng muốn gì được nấy, giờ này, lạnh lùng hỏi lại: “Vương gia, ngươi vì một người đã chết mà đuổi ta đi!?”
“… Đường a Mật a,..”Tự cảm giác được áp lực xung quanh nặng nề hơn vài phần, ta cùng Đường Mật biểu tình ngưng trọng đối mặt nhìn nhau, trong lúc đang suy tính phải làm gì tiếp thì một tên gia phó đã khấp cấp vội vàng chạy tới, cắt ngang bầu không khí giữa hai người bọn ta–
“Khởi bẩm Vương gia, Họa Tình Viên xảy ra chuyện rồi! Hí tử [ đào kép ] tối sủng của người, xướng thanh y Lưu Quan… Hắn, hắn ngã lầu!”
“Cái gì!?” Giật mình thất sắc, không phải vì có người ngã lầu, mà là vì… Phạm Cửu Tiêu ngay cả hí tử cũng trêu nghẹo!? Thực sự là, kí ức của hắn nhiều đến mức không chịu được, người khác không nói tới thì cơ bản cũng không nhớ nổi được chuyện gì với chuyện gì nữa. Lưu Quan… Lưu Quan… Cái tên nghe rất quen, rốt cuộc là người nào không may mắn vậy…
“A!? Mau, mau khởi kiệu! Mau cấp tốc đưa bản vương đến Họa Tình Viên–” Tha mụ [ Đây là câu chửi bậy, nghĩa là “Con mẹ nó”, ở đây mình giữ nguyên bản =.= ], ta nhớ ra rồi! Lưu Quan là tiểu quan bị Phạm Cửu Tiêu bắt gặp trong yến tiệc mừng đại thọ sáu mươi của thừa tướng cách đây bảy tháng trước, ở xã hội cũ thì nam xướng nữ sừng cũng tương tự với diễn viên thế vai của vu mai lan phương. Mơ mơ hồ hồ, ta còn nhớ đối phương có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần như hoa lê trong mưa, lại rất mực ôn hòa, song nhãn yếu đuối tựa như tiểu thố vô hại – Giống y như tấm hình một ngôi sao người Nhật mà tên bạn dán đầy phòng ký túc xá, là nữ thần tượng của mọi nam sinh a…
Chỉ là… Thế nào mà ta vừa nghĩ tới Lưu Quan, trong đầu lại tự động hiện ra mấy thứ, thoạt trông tựa như mấy món đồ chơi a?  Có cái gì mà chạm ngọc nam căn [ cái này…. chắc không cần giải thích hén… ], dây thừng bằng gân trâu, san hô nội châu, phạm yên hương dây… Không phải chứ… Tên Phạm Cửu Tiêu này dùng thủ đoạn SM tàn phá trêu đùa người đi!?
Trời ạ! Nếu mỹ thiếu niên Lưu Quan yếu đuối đa cảm bởi vì vậy mà nghĩ quẩn, thì ta đây nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa trôi được cái danh cầm thú của Phạm Cửu Tiêu!
Nghĩ vậy, ta liền không nán lại trong linh đường với cái quan tài của “mình” cùng Đường Mật đã im lặng suốt nãy giờ nữa, vội vàng lao ra khỏi vương phủ vừa mới đi vào không lâu, leo vào trong kiệu, khẩn trương phân phó bọn tôi tớ khởi hành, bằng tốc độ nhanh chóng vội vàng đi tới hí uyển nổi danh nhất trong nội thành, Họa Tình Viên.
Thiên linh linh địa linh linh, Lưu Quan, ngươi mới mười bốn tuổi a! Nghìn vạn lần đừng có một ngày lành hưởng thụ còn chưa có đã hương tiêu ngọc vẫn [ kiểu như chưa hưởng thụ gì đã chết ], ta sẽ bị ác mộng a…
Kiệu dừng ngay bên ngoài Họa Tình Viên, ta lập tức lao xuống kiệu, lão ban đầu [ người đứng đầu ] của gánh hát liền chèo kéo chào đón, trợn mắt lên nhìn, không giận tự uy: “Nói mau! Lưu Quan thế nào!? Người đâu!?” Nghìn vạn lần đừng chết, nghìn vạn lần không được chết!
“Vương, Vương gia cát, cát tường –” Run run cười nói, lão nam nhân còn muốn nói vài ba câu xã giao, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị bạch nhãn [ ánh mắt khinh thường, kiêu ngạo. Trái với bạch nhãn là thanh nhãn – tỏ ý kính trọng ] của ta làm cho kinh hãi: “A a! Ta nói ta nói — Lưu Quan hắn, hắn không có việc gì… Chỉ là gãy chân, nôn ra chút máu, xương sường phải đoán chừng bị gãy rồi đâm vào phổi…”
“…” Ta phi! Thế mà bảo không có việc gì sao! Lòng đầy căm phẫn đầy lão ban đầu sang một bên, ta ba bước thành hai tựa như theo thói quen mà tiến vào Họa Tình Viên, tìm thấy trong một tiểu phòng bố trí đơn sơ ở trong góc một người nằm trên bản tháp, song nhãn mỹ lệ mở to tròn, u ám không chút ánh sáng, thần sắc trống rỗng, còn không phải là Lưu Quan sao.
Thật quá đáng… Chỉ vì trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mỹ thiếu niên xuất hiện một đạo thương ngân, liền không chiếu cố, vứt hắn vào góc tự sinh tự diệt.
“Vương gia –” thiếu niên ngồi bên giường chăm sóc Lưu Quan vừa trông thấy ta liền hấp tấp xông tới, sợ hãi đến nỗi đánh rơi cả khăn tay xuống đất mà không biết, luống cuống tay chân quỳ rạp xuống đất, hướng đến ta khẩn hoảng, nặng nề ngẩng đầu lên bẩm: “Vương gia a! Người phát phát từ bi — Hôm nay Lưu Quan không thể hầu hạ người được… Người xem hắn như vậy… Cầu xin người thương xót, cho hắn mười ngày nửa tháng dưỡng thương a… Hắn thực sự không chịu nổi dày vò… Vương gia… Cầu người thương xót… Ngày hôm nay hãy tha cho Lưu Quan… Hắn toàn bộ xương khớp trên người đều bị gãy, ngay cả đại phu cũng chưa có tiền mời về a… Ô… ô…”
“Ta…” Xấu hổ dừng cước bộ lại, ta đứng cách giường chừng ba thước mà không biết phải làm thế nào tiếp, trên mặt hết xanh một trận lại đen một trận, không cách nào phản bác lại được những lời kia. Ai, ai kêu Phạm Cửu Tiêu là kẻ không có lương tâm, đi đến đâu gieo tiếng xấu đến đó! Ta nguyên là muốn đến cứu người, cuối cùng lại thành chó cắn Lữ Động Tân*…
Thầm nghĩ có giải thích cũng không có ai tin. Ta không biết làm thế nào đành thở dài, phất tay gọi tới một gã hạ nhân, lớn tiếng phân phó: “Lo lắng cái gì! Còn không mau thỉnh thầy thuốc tốt nhất, không, lang trung tốt nhất về đây! Không thì đem cả ngự y trong cung mời tới! Nói là Nhiếp chính vương tự mình mời!”
“Giá… Tiểu nhân lập tức đi làm –” Do dự một chút, gã gia nhân bị ta dậm chân mạnh đến sợ run cả người, chông chút chần chừ, chạy hộc tốc ra khỏi Họa Tình Viên phi lên ngựa đi thỉnh ngự y. Thấy vậy, thiếu niên đứng ngăn trước mặt ta nhẹ tiếng cười thầm trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Lưu Quan không chút nhúc nhích nào tựa như người đã chết, lại nhìn một chút cái bản mặt “từ mi thiện mục” [ mặt mũi hiền lành – trong ngoặc kép thế này là đủ biết cái mặt bản thế nào rồi ] như con gà vội vàng đến chúc tết con chồn của ta… Cân nhắc một chút, tựa hồ cho rằng chính mình cũng không còn lý do gì ngăn cản ta nữa, ngoan ngoãn rời khỏi căn phòng nhỏ, khép lại cổng tre.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Lưu Quan đang đưa mắt nhìn nóc nhà, tâm tư không hay đã trôi dạt đến nơi nào rồi…
Thở dài lắc đầu, ta tuy rằng không thích nam nhân, nhưng vẫn là một người tối thiểu cũng biết đến chủ nghĩa nhân đạo với người khác, thật sự không chịu được cảnh hài tử mỹ lệ này cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị ngược đãi như vậy, ta rón rén tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, ôn nhu dịu dàng, không có chút nào ý đồ dâm loạn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽ mà nhu mềm của Lưu Quan, theo lòng bàn tay mà truyền cho hắn chút ấm áp: “Lưu Quan… Vết thương có đau không? Ngươi… Ngươi thế nào lại không cẩn thận… để rơi từ trên lầu xuống?”
“…” Không đáp lại, thiếu niên đôi mắt trống rỗng vẫn lạnh nhạt như trước.
“Tuy rằng ta không biết nguyên nhân… Nhưng ngươi cũng không cần sợ… Từ nay về sau, ta sẽ không khi dễ ngươi nữa, chờ ngự y đến khám cho ngươi xong, ta sẽ mang người về Trấn Quốc vương phủ sống yên vui sung sướng, ngoan a…” Ta là con một, từ nhỏ đã muốn được làm đại ca uy phong lẫm liệt như trong các bộ phim truyền hình, Lưu Quan trước mắt ta lại tựa như một đứa trẻ yếu đuối, một tiểu đệ đệ mà ta muốn toàn tâm toàn ý che chở. Không cầm được lòng… Hài tử này phải nhận hết mọi khổ cực, là nên có người yêu thương hắn a…
“… Lưu Quan mệnh hèn, không dám mơ tới phú quý… Chỉ mong vương gia phóng cho Lưu Quan một lối thoát…” Rốt cuộc, nước mắt tràn ra bên khóe mắt, mỹ thiếu niên mới nghiêng đầu, giọt nước mắt đã vô thanh vô tức thấm xuống gối bên dưới. Ta nghĩ muốn đưa tay giúp hắn lau đi, nhưng càng lau lại càng thấy cái đau thương thấm dần vào tâm. Đúng vậy, Phạm Cửu Tiêu đối đãi với hắn như vậy so với nhảy lầu tự sát còn tàn nhẫn hơn, khó trách hài tử này lại muốn tìm đến cái chết, không dám nếm thử tư vị khủng khiếp phải hầu hạ Phạm Cửu Tiêu nhiều năm.
“Ngươi yên tâm! Ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến ngươi!” Dõng dạc nói, lại sợ Lưu Quan không tin, ta lập tức phát thệ: “Nếu không tuân theo lời này, lão Thiên Gia sẽ lập tức phạt Phạm Cửu Tiêu vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây!” Ách, lại nghĩ cái này đã thành thực sự linh ứng… Người tạo ra tội nghiệt là Phạm Cửu Tiêu, nay ta lấy tên hắn ra phát thệ không tính là dối trá đi?
“Vương gia…” Kinh ngạc đến ngẩn ngơ, Lưu Quan tựa như bị những lời chắc như đinh đống cột của ta làm cho dao động, gương mặt lập tức đỏ bừng, không thể tin nổi mà ngoái đầu lại nhìn, thân thể mảnh khảnh yếu ớt run nhẹ, run rẩy cắn môi, đôi mắt to tròn màu hổ phách chớp chớp đầy cẩn trọng, lại có nước mắt lưng tròng vỡ vụn rơi xuống: “Người… Người vì một đào kép như ta mà thề độc… Ta, ta đáng được vậy sao?”
Bằng lương tâm mà nói, lời thề kia của ta một điểm cũng không có độc…
Nhưng không ngờ tới cổ nhân lại coi trọng lời phát thệ này đến thế, ta cười ôn hòa, thuận theo thời thế đưa tay vuốt lấy mái tóc đen dài của Lưu Quan tựa như đang dỗ dành đệ đệ, nhẹ vỗ tay hắn: “Đừng xem thường bản thân như vậy… Lưu Quan, ta từ giờ trở đi sẽ tôn trọng ngươi, sẽ nghe lời ngươi. Ngươi tự do, ta sẽ thay ngươi chuộc thân, sau đó chờ ngươi khỏi rồi, ngươi thích ở lại vương phủ thì ở, không thích cứ nói, ta sẽ tận lực giúp ngươi tìm một nơi lưu lại. Hảo yên tâm…”
“… Người thay đổi… Vương gia… Người trở nên thực khác lạ a…” Không hổ là người theo nghệ thuật biểu diễn, đối với nhân tính rất mẫn cảm. Thấy hắn đề phòng rụt lui, ta liền nhanh tay xuất thủ khách khí giữ lấy vai hắn: “Từ khi ta mất đi một người luôn theo sau ta, ta liền thông suốt hiểu ra nhiều điều! Ngươi không cần sợ, cứ an tâm dưỡng thương là tốt rồi, ta ở đây cùng ngươi chờ ngự y, ta cái gì cũng không làm, đừng sợ a.”
“Vương gia…” Cánh môi mỏng manh khẽ giật nhẹ nhu động, tiểu bạch thố hai mắt hồng hồng, hàng mi nồng đậm xinh đẹp khẽ buông xuống, thanh âm non nớt lúng túng, đáp lại ta vấn đề khi nãy: “Ta… Ta hôm nay khi hát hí khúc… Kinh Tây phiến quan diêm [ quan phụ trách buôn bán muối phía tây kinh thành ] Trần lão gia ăn uống no say, trước mặt mọi người mà động chân động tay, ta sợ… Không ngừng trốn tránh, cuối cùng lại chọc giận Trần lão gia, bị hắn đạp một cước, không trụ được mà ngã xuống từ lầu hai của sân khấu kịch… Nên, nên mới…”
“Hanh! Chỉ là một tên bán muối! Lưu Quan đừng lo lắng, ta sẽ vì ngươi làm chủ, gọi người tịch thu nhà cửa của hắn sung công!” Có người dám như thế sao, dù sao ở triều đại của lão gia ta, ít nhiều gì cũng phải xin hắn tí huyết, cấp về cho Lưu Quan tẩm bổ thân thể, hắc hắc hắc…
“Vương gia… Đừng, đừng như vậy! Trần lão gia hắn cũng chỉ là uống quá chén… Hắn… Ta… Là do ta không cẩn thận mà ngã… Người hỏi ta không dám giấu diếm… Là ta không đúng, không dám mong người thay ta báo thù… Ta…” Qủa nhiên tiểu bạch thố lương thiện vô hại a, nhân gia đối với hắn khi dễ như vậy mà hắn còn nói tốt cho đối phương, không đau lòng cũng khó a! Khẽ mỉm cười, ta càng thêm ôn nhu vuốt ve Lưu Quan vẫn còn đang nức nở, lại từng chút từng chút vỗ nhẹ tay hắn, muốn hắn quên đi cái chuyện không mấy vui vẻ, an tâm chờ lang trung đến: “Quên đi, Lưu Quan nói không cần, ta cũng sẽ không cần. Lại đây, không nghĩ đến tên kia nữa, ta kể cho ngươi truyện tiếu lâm này, chúng ta vui vẻ chút trong khi chờ ngự y tới, đừng khóc nga –”
“A… Vương gia cũng biết kể truyện tiếu lâm sao?” Không phụ công ta khổ tâm nháy mắt làm hiệu, Lưu Quan mím môi nhẹ lại, nhát gan cười cười, im lặng nằm yên, mắt mở to cảm kích chớp chớp nhìn, đôi ngươi trong suốt kia phản chiếu ngược lại dáng người cao ngạo của ta.
“Đương nhiên! Không nên xem thường ta, truyện tiếu lâm của bản vương ta đủ để ngươi cười từ bây giờ đến tận sang năm!” Diễu võ dương oai đùa giỡn chút, ta liền không nghĩ ngợi, thuận miệng kể ra cái truyện tiếu lâm mà nghe nhiều quá thành thuộc, chỉ mong cổ nhân tại nơi này vẫn nghĩ là mới mẻ là tốt rồi: “Ân — Tỷ như, có một nhà nọ có ba cha con, mồi ngày chỉ ăn có đĩa rau xào, trên bàn cơm cũng chỉ có thêm một con cá mặn, người cha quy định rằng mỗi người trong nhà ăn một miếng cơm thì nhìn con cá mặn một lần, như vậy thì cơm cũng sẽ có cái mùi vị như ăn cá vậy. Haha, đến một hôm, người con cả ngẩng đầu liếc nhìn con cá mặn đến hai lần, đứa em thấy vậy liền bỏ bát xuống hướng đến người cha tố cáo, người cha nghe vậy liền rất giận dữ, nhấc người con cả lên vừa đánh vừa nói “Ngươi là đồ phá gia chi tử” thế nào mà lại ham ăn như vậy! Ha ha ha — nghe được không?”
“Ô…” Đắc ý tự cười với cái truyện tiếu lâm vừa kể xong, ai biết ta vừa mới dứt lời, mỹ thiếu niên không những không cười mà còn lập tức khóc lóc!? Không, không lầm chứ! Cực kỳ vui mừng mà khóc thì ta có nghe qua, nhưng cười đến mức khóc run rẩy hết cả người, suýt nữa tắt thở thì chưa bao giờ a!
“Lưu, Lưu Quan? Ngươi thế nào lại khóc a!?”
“Vương gia… Ô… Truyện người vừa nói không phải là chuyện nhà ta sao? Nếu không phải gia đình nghèo khó… Cha sẽ không đem ta bán cho gánh hát này… mang khốn khổ vào thân… Ô… ô… Nhà của ta bảy, tám nhân khẩu… Ngay cả cơm cũng không có để ăn… Nói gì đến cá mặn… Ô ô…” Khốc nấc đến khó thở, Lưu Quan sắc mặt trắng bệch tựa muốn chết ngất, dọa ta sợ đến mực vội vàng vọt ra cửa, cuống quít giục nói: “Đáng giận! Người a! Ngự y đâu!? Thế nào mà còn chưa tới –”
Xong đời — Điển cố tiếu lâm của Trung Quốc nhiều vô số, ta hảo có chết hay không lại lấy cái truyện này ra kể!? Khơi lại mấy chuyện thương tâm của Lưu Quan, ta, ta đây là tới cứu người hay hại người a? Thực là ngu dốt! Ai ai ai ai –
———————-
* Chó cắn Lã Động Tân [hay Lữ Động Tân]: Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán [nguồn: search google  ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.