Cơ hồ trong thoáng chốc đem Thiên Ý kiếm thu hồi vào trong tay, Nhạc Vũ đã mơ hồ cảm giác tận sâu trong hư không xa xôi có một đạo hồn niệm cuồn cuộn đang mang theo nỗi tức giận mênh mông bức phá không gian xuyên đến.
Cảm giác kia vô cùng quen thuộc, chính là Từ Hàng đạo tôn từng gặp qua mấy tháng trước kia!
Lạnh lùng đưa mắt nhìn về hướng kia, Nhạc Vũ thuận tay chém ra một kiếm xé mở hàng rào không gian, ngũ sắc kiếm mang hơn mười vạn trượng mạnh mẽ xuyên vào.
Lập tức đem một hải đảo nằm ở phía nam tiểu thiên thế giới bên trong xoắn thành dập nát!
Tiếp theo không hề có nửa phần lưu luyến, hắn trực tiếp hóa thành một đạo thất thải độn quang biến mất.
Trong lúc mơ hồ hắn có thể cảm giác được trong cỗ hồn niệm phía sau ẩn súc cơn giận tràn ngập.
Lạnh lùng cười, Nhạc Vũ tiếp tục đi tới, bên trong hư không vô tận không ngừng thay đổi phương hướng.
Sau đó chỉ dùng khoảng nửa canh giờ hồn thức của Nhạc Vũ đã chặt chẽ tập trung trong một mảnh nhỏ hồng hoang.
- Oa Thần Giới, Từ Vân Tông!
Hồn niệm càn quét tin tức Từ Vân Tông, không ngừng truyền vào trong đầu.
Thế giới này ước chừng lớn hơn Thiên Nguyên Giới gấp ba lần, nhiều nhất có thể dung nạp được Linh Tiên tu sĩ.
Mà Từ Vân Tông cũng là đệ nhất đại tông trong Oa Thần Giới. Truyền thừa Từ Hàng đạo tôn, ba trăm vạn đệ tử, hơn mười Linh Tiên, thanh thế vô cùng. Bên trong sơn môn còn là một động tiên!
Thở ra một hơi thật sâu, Nhạc Vũ đem Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính tế lên cao, đem pháp lực toàn thân thúc giục tới cực hạn.
Có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, pháp tắc đến từ lực lượng bổn nguyên trong hồng hoang đang áp chế suy yếu pháp lực của hắn, thậm chí ngay cả tầng thứ năm ngũ hành hồn ấn khai thông cũng phong phanh hơn không ít.
Loại cảm giác này từ khi hắn hoàn toàn thoát ly tiên giới đã bắt đầu hình thành.
Đó là lực lượng trình tự tận sâu trong bổn nguyên, mà bản thân pháp lực của hắn tương đương Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới đã bị áp chế xuống Thái Ất Chân Tiên cảnh giới!
Tựa như tơ nhện, càng giãy dụa đột phá càng bị vây thúc gắt gao.
Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vnMay mắn cảnh giới của hắn chỉ là Ngọc Tiên, cũng may mắn hắn bắt chước Ngũ Hành kiếm trận, cấu trúc ra được hồn ấn, vì thế có thể tránh thoát được một bộ phận trói buộc.
Khiến cho pháp tắc kia áp chế hắn cơ hồ suy giảm rất nhiều, nguyên bản nơi này hắn không cần dùng tới Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính, chỉ là một Từ Vân Tông hắn có thể tiêu diệt trong nháy mắt, cho dù có vài chục Linh Tiên trấn thủ tồn vong cũng chỉ nằm trong một ý niệm của hắn.
Nhưng tính tình Nhạc Vũ xưa nay cẩn thận đã quen. Bản năng được xây dựng từ chiến trường thị huyết tu la chém giết ra tới, cũng khiến cho hắn không thể khinh thị bất luận đối thủ nào. Dù là nhỏ nhặt như một con kiến, thường thường lại càng có thể gặp nguy hiểm, càng có được lực lượng chống cự ngoại giới. Nếu là Thiên Nguyên Giới có thể đổi lại cấp bậc như Oa Thần Giới, thường thường có thể cho phép tiên tu ngoại giới thực lực hạ xuống mấy tầng cấp, khiến cho hắn càng không thể không thận trọng!
Tâm niệm vừa động, hắn chỉ cảm thấy bên trong động thiên Từ Vân Tông có vô số tu sĩ chen chúc bay ra, vội vàng kết trận.
Mà xa xa hư không bỗng nhiên có một đạo thanh quang xuyên qua vô số thế giới, phi độn bay tới.
Khí tức mạnh mẽ đã tiếp cận Thái Ất Chân Tiên. Nhưng bị pháp tắc hồng hoang áp chế, tu vi đích thực hẳn ở Thái Ất Chân Tiên đỉnh phong cảnh giới! Cơ hồ trực tiếp tập trung Oa Thần Giới lao nhanh tới.
- Canh phòng nghiêm ngặt tử thủ sao? Đường đường Lan giáo, chỉ có thủ đoạn như vậy? Cơ nghiệp thế này cũng đích xác thừa nhận được một vị Thái Ất Chân Tiên tự mình bảo hộ.
Khóe môi cười lạnh, Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính trên đỉnh đầu Nhạc Vũ trực tiếp mạnh mẽ xuyên thủng hàng rào không gian, băng diễm quấn lấy lam hồng quang mang cường hãn xuyên vào, oanh kích lên bên trên động thiên Từ Vân Tông. Đại trận do ba trăm vạn tu sĩ bố trí lập tức vận chuyển, một cỗ thanh quang bay lên, hơn hai mươi kiện tiên binh tiên bảo xoay quanh chuyển đổi, chống cự Băng Diễm Tuyệt Quang xâm nhập.
Trong đó có bốn kiện cơ hồ bị oanh thành bột phấn ngay đương trường. Bên trong ba trăm vạn tu sĩ cũng có mấy ngàn người bị linh lực lưu cuộn trào xung kích hóa thành bọt máu.
Rốt cục chống đỡ được lam hồng quang mang bên ngoài động thiên, bất phân thắng bại.
Ngay trung ương đại trận, hơn mười Linh Tiên đã nhướng cao mày, lộ ra vài phần sắc mặt vui mừng.
Bên ngoài hư không, Nhạc Vũ lạnh lùng cười, cầm Thiên Ý kiếm vuốt nhẹ thân kiếm.
- Lúc ban đầu ta có lời hứa muốn giúp các ngươi thành đạo! Nhưng luôn luôn chưa thể thực hiện được ước hẹn này. Hôm nay ta dùng trăm vạn máu huyết của đệ tử Lan giáo, tế nguyên thần các ngươi, thành tựu sát đạo! Sau trận chiến hôm nay, cho khắp chư thiên thế giới biết được Quảng Lăng tuyệt học, Thiên Ý oai!
Khí linh Thiên Ý kiếm lập tức cảm ứng, long hồn ẩn hiện trên thân kiếm, từng tiếng chiến minh vang lên không ngớt, phảng phất như tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Mà Nhạc Vũ cũng tiện tay chém ra hư không một kiếm, thu lại toàn bộ hoa mỹ, chỉ còn lại bóng kiếm đơn thuần giản luyện tới cực hạn, vẽ ra một quỹ tích huyền ảo ngay trong hư không.
Không chút âm thanh ở bên trong hư không vô tận gợn lên cơn sóng, giờ phút này bên trong Oa Thần Giới, động thiên Từ Vân Tông, hơn mười Linh Tiên tính cả mấy trăm Đại Thừa chung quanh đều đưa tay ôm cổ họng, thần tình không dám tin, tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Sau đó chỉ một thoáng, vô số huyết quang phun ra, đem những đầu lâu cả già lẫn trẻ cao cao bắn lên!
Cả đại trận cũng lập tức hỏng mất. Băng Diễm Tuyệt Quang thẳng xuyên vào, ba trăm vạn tu sĩ lập tức có gần phân nửa bị đánh thành băng trần.
Nơi cổ Nhạc Vũ chỉ chảy ra một miệng vết thương chừng nửa ly, mơ hồ hiện ra huyết sắc, ngay cả lớp da cũng chưa từng bị phá vỡ.
Thiên Ý kiếm vốn là chiêu thức cũng tự tổn hại mình, nhưng so sánh với sự tổn thất ba mươi Linh Tiên, bốn trăm Đại Thừa với hắn mà nói nhẹ như lông hồng!
Hắn tiếp tục giậm chân, khiến hư không thế giới phạm vi hơn mười vạn trượng chớp lên không ngớt, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông tràn vào bên trong động thiên Từ Vân Tông.
Lực hút cao tới mấy vạn thạch lực trực tiếp đem hơn trăm vạn tu sĩ Từ Vân Tông chấn thành bọt máu!
Sau đó vô số thần hồn tu sĩ bị mạnh mẽ rút ra, xuyên vào trong Thiên Ý kiếm. Khiến long hồn màu vàng nhiễm lên một tầng lệ ý đỏ đậm, cả long thân bành trướng thêm gấp bội!
Lúc này tận sâu trong hư không, truyền ra một tiếng kinh sợ gào thét:
- Ngươi là người phương nào? Thật to gan, còn không dừng tay cho ta!
- Dừng tay? Lúc này mới đến còn không thấy quá muộn?
Thiên Ý kiếm tiếp tục vung lên, bộ ngực Nhạc Vũ lại vỡ ra vết thương, dài chừng hai tấc, máu tươi đầm đìa.
Nhưng phía thanh âm kia lại vang lên một trận kêu rên. Thân hình người kia bị trực tiếp chém thành hai đoạn, thần hồn câu diệt! Huyết nhục thân thể trong khoảnh khắc bị thời không loạn lưu xé rách thành dập nát.
Nhạc Vũ thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn tới, chỉ dùng hồn niệm làm bút, lấy huyết nhục bên trong động thiên Từ Vân Tông làm mực, ở ngay trung ương động thiên viết lại một chữ "Giết"! Dài ngàn trượng, rộng ngàn trượng, kiếm ý sắc bén, sát khí xung thiên!
Cuối cùng hắn trực tiếp hóa quang rời đi, cơ hồ cùng ý niệm cuồn cuộn vừa ập tới một trước một sau ly khai phiến hư không này.
Nhạc Vũ cười lạnh, trong lòng mang theo ý chê cười không ngừng.
Ngươi muốn diệt căn cơ của ta, ta liền tuyệt ngươi đạo thống! Trong hồng hoang, mấy vạn tiểu thiên thế giới, đệ tử gần ức, đủ để tế khí hồn tiên binh của ta!
Bỗng nhiên trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy sóng lòng cuồn cuộn sôi trào, đồng tử hơi co rụt lại, cơ hồ không chút do dự liền biến ảo thân hình, co rúc lại thành hạt bụi bặm ẩn thân vào trong một tiểu thiên thế giới.
Sau đó hắn cảm thấy một cỗ áp lực đủ làm thần hồn của hắn bị đè ép vỡ nát thẳng bách lao tới, ý thức của hắn trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được trước mặt chao đảo.
Sau đó hình ảnh kia càng ngày càng thêm rõ ràng, một lão nhân tay cầm trường phiên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị từ tận sâu trong minh minh thâm u nhìn chăm chú đến.
Ngay khi hình ảnh dần dần rõ ràng, bên trong đan điền Nhạc Vũ, Âm Dương Ngư trận đồ lại đột nhiên chuyển động, tràn ra kim mang nhè nhẹ, cơ hồ đem toàn bộ Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực của hắn mạnh mẽ rút ra.
Đúng lúc này ngũ sắc kiếm quang liền nhảy vào bên trong thần hồn của hắn, đem hình ảnh lão nhân cùng trường phiên toàn bộ xoắn thành dập nát!
Ngay sau đó khi Ngũ Hành kiếm trận khôi phục lại bình ổn, áp lực khó hiểu kia cũng đồng thời biến mất vô tung.
Loáng thoáng nhìn qua phiên ảnh cũng không còn thấy tung tích.
Trong miệng Nhạc Vũ hộc ra một chút máu tươi, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, không hề có chút ngoài ý muốn. Tiếp theo tiện tay phất tới, một cỗ hóa thân liền hiện ra trước người hắn.
Hắn đem Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính cùng Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu đánh qua, hóa thân đón vào trong tay, nhìn Nhạc Vũ mỉm cười thi lễ nói:
- Đạo hữu, ta đi đây!
Thân hình hóa thân liền hóa quang, bay vào trong hư không, chỉ nháy mắt đã biến mất vô tung.
Vẻ mặt Nhạc Vũ bình tĩnh nhìn về phía trước, cách nơi này không xa là một mật cảnh thế giới do Thái Thanh Huyền Tiên sáng tạo.
Thật không biết bên trong rốt cục có thương gia tiên giới? Còn có nguyên thần tinh hạch hay không?
- Hàn nhi, Nguyệt Như, chưởng giáo sư tổ, chỉ cần kéo thêm hai ngày, ta có thể trở về! Khi đó ngàn vạn lần chớ để ta thất vọng!
…
Cơ hồ trong cùng một thời gian, bên trong Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, trong một gian tĩnh thất sơ sài tới cực điểm, một huyền sam lão nhân tay phải cầm trường phiên, hơi hơi phất lên. Phiên ảnh lay động, khiến cho toàn bộ ngũ hành linh lực trong thiên địa đều lay động không ngớt.
Chỉ một lát sau động tác của lão nhân chợt dừng lại, đôi mày trắng nhăn lại, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì.
Trước mặt hắn là Hoàng Long chân nhân, vẻ mặt cũng đang nghiêm túc, giờ phút này thấy thế chợt rùng mình nhìn chằm chằm lão nhân.
Lại thấy lão nhân thu hồi trường phiên, nói:
- Kẻ này thật có chút quỷ dị, ngay cả Bàn Cổ Phiên của ta cũng không trấn áp được hắn!
Hoàng Long chân nhân nhất thời ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Đạo tổ ra tay, Hồng Mông chí bảo, còn không trấn áp được một Ngọc Tiên nho nhỏ?
Huyền sam lão nhân lại không hề để ý tới vẻ kinh dị trong mắt Hoàng Long chân nhân, chỉ lạnh lùng nhìn về phương xa nói:
- Cổ quái! Xiển giáo vận khí hình như có chút dao động!
Tâm tình Hoàng Long chân nhân chợt chấn động, còn chưa kịp hỏi liền nghe xa xa truyền đến tiếng cười khẽ:
- Nguyên Thủy sư huynh có đây không? Lần này sư đệ rảnh rỗi đến đây, có chút nghi nan đạo pháp muốn thỉnh giáo sư huynh!
Thanh âm kia tựa như chuông lớn, lại lộ ra vài phần từ tính. Hoàng Long nghe vậy lập tức chau mày:
- Tây Phương giáo chủ, hiện tại hắn tới đây làm chi?
Ánh mắt Nguyên Thủy chớp lên, tiếp theo không chút do dự đem bình chướng thiên cảnh buông ra.