- Ngu xuẩn!
Sau khi Nhạc Vũ rời đi được hai khắc thì tại phiến không trung vừa chôn vùi hơn mười vạn tu sĩ bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.
Một vị quần áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt. Một vị chừng lục tuần, cầm trong tay phất trần, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Hai người nhìn qua quang cảnh, dánh vẻ nhìn như đã liệu trước, thần sắc thương cảm mà bất lực.
Văn Thù đạo nhân rên lên một tiếng, áp chế nỗi giận dữ trong lồng ngực:
- Chuyện quận chủ thật đáng chết! Ngay cả chúng ta cũng không làm được gì Nhạc Vũ. Với mười tên Thái Ất Chân Tiên, mấy trăm ngọc tiên thì làm gì được hắn? Không duyên cớ lại khiến cho mấy chục vạn đệ tử Xiển Giáo ta vẫn lạc, chỉ sợ truyền thừa tại Thiên Huyền giới sẽ đoạn tuyệt từ đây! Nhạc Vũ lại có thể có lòng tốt bỏ qua?
- Sư đệ bớt giận đã, nói nhiều cũng vô dụng! Chỉ có thể trách chúng ta đến quá muộn!
Phổ Hiền nhẹ giọng than nhỏ, tiếp theo nói vẻ ngưng trọng:
- Việc cấp bách trước mắt vẫn là bố cáo cho chư giới! Trước kia vì quá coi trọng thể diên nên rước lấy tai vạ bất ngờ, nghĩ lại quả nhiên không ổn. Có một số việc vẫn phải sớm nói với đệ tử giáo ta dưới hạ giới mới tốt.
Văn Thù đạo nhân bất giác đỏ mặt, biết ngụ ý trong câu nói của Phổ Hiền, nếu không có chiến hậu ngày ấy thì mấy người vẫn tận lực che giấu chân tướng, vì cố kỵ thể diện nên chưa từng triệt hồi truy sát Nhạc Vũ dẫn đến đám Chân Tiên của Xiển giáo tự cao tự đại tìm đến kẻ này gây phiền toái. Trong một số tu sĩ hạ giới chỉ sợ vẫn xem Nhạc Vũ như Thái Thanh Huyền Tiên bình thường.
Rốt cuộc một vài tên Chân Tiên Huyền Tiên như thế nào chiến vong vẫn lạc, nói ra thật sự quá cũng mất mặt, cũng không có khả năng công bố rất nhiều Huyền Tiên hợp lực nhưng ngay cả một chiêu của Nhạc Vũ cũng không thể ngăn trở?
Đối với chiến lực chính thức của Nhạc Vũ dĩ nhiên cũng mơ hồ không rõ.
Văn Thù cảm thấy nỗi uất ức thật lâu vẫn không tiêu tan trong lồng ngực, dùng hồn niệm tản ra hồi lâu sau mới ngưng mày:
- Kẻ này quả nhiên đi thật nhanh! Chỉ qua hai khắc đã không thấy bóng dáng.
Phổ Hiền vốn không có bao nhiêu hy vọng, lúc này nghe vậy cũng là trong dự liệu, bình tĩnh nhìn về Thiên Huyền Giới:
- Chuyện Nhạc Vũ tạm thời chúng ta bỏ qua, việc cấp bách hiện hiện giờ vẫn là hậu sự của Thiên Huyền Giới, cũng không thể ngồi nhìn đạo thống của Xiển Giáo ta bị diệt sạch ở thế giới này.
Văn Thù nghe vậy cũng cảm giác đau đầu, nhíu chặt mày dùng hồn niệm xuyên qua hàng rào thời không càn quét khắp nơi.
Trận chiến vừa rồi, Nhạc Vũ dường như đã tiêu diệt toàn bộ tiên tu Xiển giáo ở Thiên Huyền giới, dưới cái nhìn chăm chăm của cường địch, muốn khôi phục đạo thống đâu có dễ dàng.
Khi một tia hồn niệm chạm vào một ngọn hùng sơn trong hàng rào thời không, ánh mắt Văn Thù bỗng lóe lên tức giận.
Một đại thủ kình thiên bỗng nhiên xuyên qua hàng rào thời không, đập nát Diệt Vân Sơn thành tro bụi!
Hôm nay nếu không phải Vân Diệt tông trêu chọc phải Nhạc Vũ thì những đệ tử của hắn sao gặp phải kiếp nạn?
Lúc này trong Ngọc Hư Cung, một vị bạch bào tu sĩ vô cùng tuấn mỹ cũng vừa tiến hành dò xét, tiện tay thu lại huyễn kính trước mặt, song quyền nắm chặt lâm vào suy nghĩ trầm tư.
Cùng thời khắc đó, tại một chỗ trong hư không vô tận, một nhân ảnh đang khoanh chân tĩnh tọa giữa vô số phong bạo thời không.
Xung quanh hắn ba trượng tuyệt đối an tĩnh, cho dù năng lượng thời không vô cùng cuồng bạo hay loạn lưu linh lực cũng đều không thể tiến gần.
Nhắm mắt tĩnh tọa hồi lâu, Nhạc Vũ khẽ mở mắt, qua hai cuộc chiến ở Vân Diệt Sơn và Thiên Huyền giới, hắn cũng không thể nào bình an vô sự.
Thiên Ý Kiếm bá đạo vô cùng nhưng vẫn là kiếm pháp tự thương hại, lúc ở bên ngoài thế giới trảm sát mười Chân Tiên thì cũng thôi nhưng khi trong Diệt Vân tông thì cũng chịu lực cắn trả của pháp tắc thiên địa không nhẹ.
May mắn là hắn kiêm tu hai môn thần thông luyện thể tuyệt thế là Cửu chuyển nguyên công cùng Tứ Cửu Huyền Công, nếu không tại thời điểm ngoàiThiên Nguyên giới dùng Thiên Ý Kiếm trảm sát ba Thái Thanh Huyền Tiên thì bản thân sớm đã vẫn lạc.
Điều lúc này có khả năng làm là tận lực khơi thông lại kinh mạch.
- Hiện giờ cũng chỉ có thể xử lý thương thế như thế! Nếu không mất mấy tháng điều dưỡng thì chắc khó có thể trở lại bình thường.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, tiếp đó tâm niệm vừa động tiến vào trong Diễn Thiên Châu.
Lúc hắn hạ xuống động thiên phúc địa Thiên Ý Phủ thì thấy Nhạc Trương thị đang đứng quan sát thế giới, mấy người Nhiễm Lực Lâm Trác đều tách ra chọn chỗ linh lực dồi dào để tu hành.
Vừa thấy Nhạc Vũ xuất hiện thì Sơ Tam lập tưc cười hi hi ôm cứng lấy tay hắn, sau khi độ qua tiên kiếp thì bộ dạng nàng trưởng thành hơn một chút nhưng vẫn còn vẻ trẻ con.
Nhạc Băng Thiến rốt cuộc đã trưởng thành, không tới mức quá si mê, tuy trong lòng cực kỳ kích động nhưng vẫn đứng yên một chỗ với Tinh Nguyệt e lệ nhìn qua.
Nhạc Vũ khẽ vuốt trán nàng rồi tiếp đó nhíu mày, qua hai mươi năm không gặp, tiềm lực mà hắn kích phát cho nàng tựa hồ lại có xu thế hạ thấp.
Tình hình bên chỗ Tinh Nguyệt áng chừng cũng tương tự, ngày sau chắc phải tốn chút công phu điều dưỡng.
Sau đó hắn nhìn về Nhạc Băng Thiến nói:
- Sao muội lại để Chung Ly Ý bắt? Lão cẩu này đối với muội như thế nào?
Nếu không phải nhìn lại muội muội mình vẫn là thân xử nữ thì dù trước đó không định nhưng hắn vẫn sẽ tru tuyệt cả Vân Diệt tông.
Nhạc Băng Thiến vốn không cách nào thổ lộ, lúc này nghe vậy thì ấm ức:
- Đáng ra lúc đó có thể thắng nhưng Chung Ly Ý cuối cùng lại xuất ra hơn mười viên Quý Thủy thần lôi. Thương thế của muội nhẹ nhất nên đem mấy người mẫu thân chạy trốn, lại dùng Côn Luân tâm kính thuật đoạn hậu nên mới bị bắt, mấy tháng rồi muội chỉ dưỡng thương, chỉ gặp qua Chung Ly Thương hai lần.
Nhạc Vũ lộ vẻ tán thưởng, thần sắc Nhạc Băng Thiến uể oải giờ thấy thế lại được an ủi rất nhiều.
Nhạc Vũ ngầm cười khổ, tiếp đó nhìn qua Nhiễm Lực Lâm Trác:
- Biết rõ lần này chính là Vân Diệt Tông bố trí cạm bẫy vẫn muốn xông vào? Người tu chân lấy nữ tu làm lô đỉnh cần gì làm hôn sự? Mấy người các ngươi hoặc là tu sĩ đại thần thông hoặc là thân thể thần thú, tiền đồ vô lượng. Nếu Chung Ly Thương không thể tận tuyệt hậu hoạn, không thể tận hiểu căn cơ các ngươi nên còn có chút cố kỵ. Hẳn là bọn ngươi không biết?
Nhiễm Lực Lâm Trác đồng dạng đều có lời muốn nói nghe vậy đều lộ vẻ xấu hổ, bất quá Nhạc Vũ trách cứ vậy cũng quá mức vô tình, nếu như đổi lại là hắn thì dù biết rõ là cạm bẫy cũng sẽ một mực xông vào.
Xa cách gần ba mươi năm, Nhạc Vũ cũng cảm giác nhớ mong, đang muốn trò chuyện thì lại bị Nhạc Trương thị gọi ra.
Tu hành hai đại thần thông Thanh Đế Trường Sinh Quyết cùng Đại Phách Phong Thần Quyết nên dung mạo Nhạc Trương thị hôm nay không hề thấy vẻ già nua, khuôn mặt như ngọc, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như Dao Trì Tiên Tử, thanh lệ xuất trần. Đi ra khỏi Thiên Ý phủ, Nhạc Trương thị vẫn đứng đó quan sát lộ ra vài phần kinh dị:
- Diễn Thiên Châu của ngươi quả thật thần kỳ, nhân khẩu dường như còn nhiều hơn Thiên Nguyên giới, nhưng nếu giao hết cho Chiến Tuyết, làm tín đồ, phải chăng có chút không ổn?
Nhạc Vũ cười nhẹ, trước đó vài ngày khi hắn tru diệt mấy tông môn của xiển giáo cũng đã thu nhập thêm không ít nhân khẩu.
Bên trong thế giới hôm nay có chừng bốn ngàn ức nhân khẩu, cộng thêm cỏ cây yêu thú chừng mấy trăm triệu ức, quả thật đã vượt gấp mười lần Thiên Nguyên giới.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Ta tin nàng giống như tin vào bản thân!
Nhạc Trương thị nhìn Nhạc Vũ thật sâu, cũng không nhiều lời, bà cũng biết tính tình Chiến Tuyết, hỏi như vậy chỉ là theo vô thức có chút không yên lòng mà thôi.
Sau một khắc bà lại lộ vẻ ngưng trọng:
- Tình thế hiện giờ của Địa Tiên giới có chút không ổn?
Nhạc Vũ im lặng một hồi rồi khẽ gật đầu:
- Thật sự có chút khó giải quyết, hôm nay ta chỉ còn tối đa thời gian trăm năm. Nếu trong vòng trăm năm không đột phá được Thái Ất Chân Tiên thì sợ chỉ có đường thân tử đạo tiêu. Sau đó là đại kiếp nạn Hồng Hoang, nếu ta không có lực như những bậc đại năng thượng cổ cũng đồng dạng khó có thể thoát thân
Nhạc Trương thị bất giác nhíu mày nhưng không có quá nhiều lo lắng, bình tĩnh nhìn về bên dưới.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLNhạc Vũ cũng lâm vào trầm tư, bản thân hắn không nói làm gì, hiện giờ trong hồng hoang muốn đi là đi, không ai có thể ngăn cản, duy chỉ có thân phận
An Thiên Huyền Thánh Đại Đế là không thể vứt bỏ.
Ở chung với người nhà mấy ngày, tâm thần căng cứng của Nhạc Vũ thả lỏng không ít, sau mấy ngày thấy thương thế hơi khôi phục thì lại tiến về Huyền Linh giới.
Hắn nhớ thế giới này ở trong mật cảnh Quy Khư cung, bất quá lúc trước tu vi quá thấp nên không muốn kinh động, lúc này dứt khoát phi độn về hướng mật cảnh.
Với độn thuật của hắn hiện giờ thì chỉ qua mấy ngày đã tới bên ngoài mật cảnh, dùng Phục Hy tàn kính biến đổi qua hình dáng tướng mạo rồi mới xông vào mật cảnh.
Vừa đến nửa đường, hắn ẩn ước cảm giác được hồn niệm của mấy Thiên Tiên tu sĩ đang từ xa phủ đến, dường như có ý cản trở.
Lần trước Nhạc Vũ đến đây cảm thấy mấy vị tu sĩ này đều thâm bất khả trắc, hiện giờ trong mắt lại xem bọn họ như đom đóm soa với sao trời, thật sự không đáng.
Hắn hừ lạnh một tiếng khiến mấy Thiên Tiên tu sĩ đều nhất loạt rút lui, hồn niệm đều co lại trên diện rộng, không dám ngăn trở mảy may để Nhạc Vũ tùy ý tiến vào.
Đứng tại lối vào, nhìn mấy chữ huyết sắc trên biển hiệu, Nhạc Vũ bất giác sinh ra mấy phần cảm khái.