Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1025: Thái Hạo Chúc Chiếu





Điểm hồng quang vừa tiến vào trong động thiên thì hóa thành một nữ tử hồng y hạ xuống trước người Nhạc Vũ, thần sắc kích động không nói một lời quỳ xuống khấu đầu.
Nhạc Vũ cười lên ha hả, vẫy tay về phía Đằng Huyền, nàng cũng không kháng cự biến thành một tiểu xà hồng sắc dài chừng một thước rơi vào tay hắn, sau khi tiến hành phân tích thì lộ vẻ vui mừng.
Đằng Huyền sau khi thôn phệ Chúc Long quả thực đã có sở trường của cả hai. Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang cùng Chúc Long Chúc Dương Thần chiếu khi hoàn toàn dung hợp đã tạo thành một môn đại thần thông mới, nếu chỉ luận về uy năng gần như không thua vô thượng lôi pháp của Chiến Tuyết và thần thông Ngũ Hành của hắn.
Chẳng qua khi Nhạc Vũ cẩn thận phân tích lại thì vẫn thoáng tiếc nuối.
- Đáng tiếc cuối cùng không phải chân chánh Hỗn Độn nguyên thai, chỉ thiếu một chút đã có thể thành tựu thần thông vô thượng.
Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ ném điểm hồng quang ra không trung lại biến thành nữ tử hồng y, dịu dàng bái hạ:
- Chủ nhân cần gì tiếc nuối, Đằng Huyền có thể gặp được chủ nhân đạt được như hôm nay đã là thiên sinh hữu hạnh, vượt qua đồng tộc rất nhiều. Nếu thật một bước lên trời chưa hẳn là việc vui, hôm nay chưa thành vô thượng thần thông nhưng ngày khác chưa hẳn. Huyền nhi tự tin, tất có một ngày có thể đề thăng huyết mạch lên đến cảnh giới tổ thú.
- Ngươi có thể nghĩ vậy thì không còn gì tốt hơn
Nhạc Vũ mỉm cười, trong mắt lộ ra ý tán thưởng, ngoài Chiến Tuyết thì hắn coi trọng nhất chính là Đằng Huyền, nàng đã trải qua vô số chém giết khốc liệt trong.
Tử Vân Tiên cung, về sau lại lăn lộn mấy ngàn năm, đạo tâm vững chắc, tâm tính vô cùng kiên định, không bị ảnh hưởng bởi ngoại vật.
Hôm nay cắn nuốt huyết mạch Chúc Long nên hầu như không thua kém bất luận thần thú nào trên thế gian, ngày sau nhất định sẽ có thể trùng thiên.
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ liền lấy ra mười Nguyên Trí linh quả, hai quyển đạo điển, một là Tứ Cửu Huyền Công, một là Tử Khuyết Thiên Chương đánh qua rồi tiện tay thu hồi hồn ấn trong đầu Đằng Huyền, khẽ cười nói:
- Cân cước thần thông của ngươi hiện giờ đã không kém đại năng thượng cổ, ngày sau nhất định là Yêu Thánh một phương, nếu vẫn giữ làm nô bộc sẽ không tốt, sau ngày hôm nay sẽ không còn thân phận chủ tớ.
Đằng Huyền biến sắc, đến khi phản ứng tiếp lấy hai quyển đạo điển cùng linh quả thì trên mặt không hề vui mừng, ngược lịa nhìn Nhạc Vũ vẻ bất an, lại thấy hắn mỉm cười
:
- Với huyết mạch của ngươi có thể tu thành Kim Tiên, dựa vào ta cũng không học được quá nhiều. Nhưng ta vẫn muốn hỏi từ nay về sau có nguyện làm đệ tử hiệu lực cho ta?
Đằng Huyền nghe vậy lập tức vui vẻ nhìn hắn không dám tin, hồi lâu sau tỉnh ngộ mới lần nữa cúi người ba quỳ chín khấu, trịnh trọng làm lễ bái sư, miệng nói:
- Đằng Huyền bái kiến lão sư, một thân tu vi của Đằng Huyền đều do lão sư mà có, phấn thân toái cốt cũng khó báo đáp. Duy nguyện ngày sau có thể hiệu lực cho lão sư, tận lực bảo vệ tông môn, không làm chuyện khi sư diệt tổ, nếu trái lời thề sẽ thần hồn câu diệt
Nhạc Vũ lần này cũng không ngăn trở, thản nhiên thụ đại lễ của Đằng Huyền rồi gật đầu nói:
- Hôm nay ngươi phá trứng đi ra, cảnh giới chưa ổn, tuy tu hành Tứ Cửu Huyền Công cùng Tử Khuyết Thiên Chương không có quá nhiều tác dụng với yêu tộc nhưng lại rất có ích, cần cẩn thận tìm hiểu.
Đằng Huyền ừ khẽ, trong mắt lộ ra mấy phần không cam lòng, phảng phất có vô số lời muốn thổ lộ.
Nhạc Vũ bật cười, lúc trước Sơ Tam cũng là như thế, lập tức bất đắc dĩ phất tay nói:
- Có lời gì đợi ngày sau hãy nói. Lần này nhập Tiên Thiên sát trận, nói không chừng, sẽ phải mượn lực ngươi.
Đằng Huyền lại dập đầu một lần nữa rồi mới quay đầu hóa thành hồng quang tiến vào một gian tĩnh thất.
Vừa rời đi không xa, Đằng Huyền liền gặp một đạo ngũ sắc quang hoa tiến tới, bên tai vang lên một giọng nữ ngọt ngào đến cực điểm:
- Tỷ tỷ đã ra rồi.
Ánh mắt Đằng Huyền sáng lên, ôm lấy ngũ sắc quang hoa thì thấy là một nữ tử có dung mạo không khác vài thập niên trước, bất giác vui vẻ, lộ ra mấy phần sủng ái.
Tiếp đó nàng nhìn sang một phía khác, ẩn ước một khí tức ôn nhuận, tuy nói lão sư đã lệnh cho nàng bế quan nhưng cũng không thể không đi bái kiến chủ mẫu đại nhân.
Sau khi bảo Đằng Huyền đi ra, Nhạc Vũ lại tiếp tục nhắm mắt nhập định, không tìm hiểu đại đạo thiên địa mà cẩn thận hồi tưởng kết quả phân tích vừa rồi, bao gồm phương hướng yêu lực, kết cấu yêu đan và tính chất đặc biệt của thân thể.
Qua gần hai tháng thì hắn lấy ra từ trong không gian tu di hơn mười trang giấy màu bạc rất đặc biệt, bên trên có những vết đỏ như huyết dịch, chính là một trong mười loại phù chỉ do Nguyên Thiên Huyết Ngân sở chế, thu được từ lần tru sát ba Thái Thanh Huyền Tiên.
Bất quá lần này Nhạc Vũ không dùng để chế phù mà đem Ngao Nhược đến, dùng long huyết Thái Thanh Huyền Tiên làm mực để vẽ lên một loạt đồ án và chữ triện thời thượng cổ.
Sau khi hoàn thành hơn mười tờ thì hắn đóng lại thành một cuốn sách, bừng lên hào quang thất thải.
Đáng tiếc hắn dùng danh vị An Thiên Huyền Thánh Đại Đế viết thành nhưng lại không có kiếp lôi đánh xuống khiến hắn có chút tiếc nuối, nếu không có thể bổ toàn một loại kiếp lôi cho Vô Tướng Cửu Kiếp thần lôi pháp.
Bìa ngoài cuốn sách vẫn còn để trống, Nhạc Vũ thoáng suy nghẫm rồi nghĩ tới một cái tên.
- Cơ sở của thần thông Đằng Huyền là Thái Hạo Chân Ngôn Thần Quang dung hợp với một số tinh hoa thần thông của Chúc Long, đã vậy thì gọi là Thái Hạo Chân Ngôn Chúc Chiếu Thần Quang.
Viết xong tám chữ lên mặt bìa, Nhạc Vũ cười thỏa mãn phất tay ném cho Nhiễm Lực.
Hắn viết cuốn sách này để chuẩn bị cho Nhiễm Lực, trên cơ sở hơi cải tiến thần thông của Đằng Huyền để thích hợp cho Nhân tộc tu hành, có thể làm cho chiến lực của Nhiễm Lực tăng lên nửa lần, vì hồn ngọc không thể nào dung nạp nên chỉ đành lãng phí hơn mười phù chỉ tuyệt đỉnh dùng long huyết viết ra.
Đợi đến lúc bên Nhiễm Lực truyền ra tiếng kinh hỉ thì Nhạc Vũ mới quay đầu chú ý tới Ngao Nhược đang không ngừng dãy dụa, lửa giận trong mắt như biến thành thực chất, phảng phất có lời muốn nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tâm trạng lúc này của Nhạc Vũ rất tốt nên phất tay giải khai một phần cấm chế trên người Ngao Nhược.
Sau một khắc liền nghe Ngao Nhược tức giận hừ nói:
- Lấy máu ta để làm mực, chi bằng ngươi cứ giết ta cho xong, Ngao Nhược dù chết cũng không muốn nhận nhục nhã này.
Nhạc Vũ nhướng mày:
- Ngươi định tính toán những thứ này với ta?
Hắn lại phất tay định khôi phục cấm chế, trong lòng thầm nghĩ nếu như chân long Thái Thanh Huyền Tiên này không liên quan đến Ngao Tuệ thì đã sớm trảm rồi, sao còn cần nói nhảm với nàng, vừa khéo để luyện chế một thanh tiên binh.
Ngao Nhược thấy thế lập tức đổi giọng ôn nhu:
- Thân phận ngươi hôm nay đã sớm bạo lộ phân nửa, cũng không còn nhiều bí mật, chi bằng đem ta thả ra?
Nhạc Vũ cười không đáp, nữ tử này vẫn hận hắn tận xương, nếu thả ra chẳng phải vô duyên cớ rước thêm một địch nhân hay sao? Hơn nữa phân thân
Đang làm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế người khác có thể nhìn không thấu nhưng nàng có thể đoán biết.
Ngao Nhược nhìn thần sắc Nhạc Vũ biết đối phương tuyệt sẽ không đáp ứng nên phẫn nộ quát:
- Đồ nhãi ranh nhà ngươi dám đồ sát mấy trăm vạn đệ tử Xiển Giáo, rốt cuộc là muốn đem Tây Hải Long tộc ta liên lụy đến mức nào?
Nhạc Vũ không chút nào ngoài ý muốn, trong Diễn Thiên Châu tuy có thể ngăn hồn thức nhưng thỉnh thoảng hắn lại cố ý buông lỏng để Ngao Nhược có thể chứng kiến chuyện ngoại giới để mong nàng thay đổi tính tình.
Dù sao nàng cũng là tộc nhân của Ngao Tuệ nên hắn không muốn làm quá căng, lúc này nghe vậy cười lạnh:
- Liên lụy? Ngươi có chắc là ta sẽ mất mạng bởi Xiển Giáo?
Ngao Nhược lập tức cứng họng, cố tình phản bác, bất quá khi nghĩ đến uy thế như tuyệt đại ma thần ngày ấy của Nhạc Vũ, lẫn hoàn cảnh bình yên vô sự hiện giờ của hắn lại không nói không nên lời.
Trong lòng nàng thầm dao động, với thiên tư của Nhạc Vũ nếu như có kỳ ngộ không chừng có một ngày có thể trùng thiên.
Với tư cách của tỷ phu cũng chưa chắc ở mãi Tây Hải Long tộc, dù chỉ có một tuyến khả năng mà hy sinh Ngao Tuệ cũng là đáng giá.
Ngao Nhược bất giác có biến hóa trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn không cam lòng yếu thế, đang định nói tiếp thì Nhạc Vũ đã khôi phục cấm chế, không khỏi cuồng nộ
ra sức giãy dụa nhưng chỉ sau một khắc Nhạc Vũ đã lấy ra ba cây trường châm quơ quơ trước mặt, ý vị thâm trường nói:
- Ngươi nói nếu ta dùng vật này thì Tuệ Nhi có thể trách ta hay không?
- Tam linh khống hồn châm?
Đồng tử Ngao Nhược lập tức co rút, vật này chính là dị bảo chỉ có thể chế trụ Thái Ất Chân Tiên, bất quá với pháp lực của Nhạc Vũ chắc chắn có thể áp chế nàng nên lập tức ngoan ngoãn.
Nhạc Vũ mỉm cười, khai mở long nhãn nhìn vào Huyền Linh giới, không lâu sau đã thấy sát trận bên trong nổi lên biến hóa, biên độ linh lực hơi có chút suy yếu, mấy trăm vạn tu sĩ bên ngoài hàng rào thời không đều xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.