Ngao Tuệ vạn phần khó hiểu theo sát sau lưng Nhạc Vũ, mượn độn quang ngũ sắc nguyên từ của hắn phi độn nhưng không biết mục đích đi đâu. Hai người đi về hướng nam chừng hai mươi ngày, lúc đến trên Nam Hải mới dừng lại.
Lúc này trước mắt hai người là một cự sơn hùng vĩ, không thua đỉnh Côn Luân, cắm thảng vào tám tầng mây.
Ngao Tuệ cũng loáng thoáng biết ý của Nhạc Vũ khi tới đây nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi: - Phu quân đến Phương Trượng sơn này định làm gì?
Nhạc Vũ đã đổi dung mạo, đang chuyên chú nghe vậy cau mày:
- Dĩ nhiên là đến trộm đồ.
Ngao Tuệ không khỏi tức uất, mặt mày đỏ ửng, không nghĩ Nhạc Vũ lại thẳng tuột như vậy, vô thức nhớ lại duyên phận giữa hai người cũng là do Nhạc Vũ trộm đồ ở Tây Hải Long Cung.
Nhạc Vũ cầm trong tay Côn Luân Kính, yên lặng cảm ứng, quả nhiên có thể cảm giác nơi này có ba mảnh vỡ của Côn Luân Kính.
Lúc trước chữa trị còn chưa thể cảm giác được các mảnh vỡ còn lại, lúc này với lực tính toán của hắn, cộng với tam linh Trấn Ma bàn cùng dược vật thì đã có thể biết được chỗ hạ lạc. Vì thế hắn quyết định nhất cử lưỡng tiện đi thu thập, vừa chữa trị cho Chiến Tuyết và bổ khuyết cho Côn Luân kính.
Nhìn lại Chiến Tuyết trong tay trái mình, qua hai mươi ngày thì thần sắc của nàng đã tốt lên không ít nhưng nếu không có Côn Luân Kính áp chế thì lập tức sẽ bị thần niệm Hình Thiên xâm nhiễm, vì thế vẫn nắm trong tay mà không đưa vào Thiên Ý phủ,
Khẽ thở dài, Nhạc Vũ nhìn bao quát xuống dưới cẩn thận đánh giá xu thế linh mạch đỉnh núi này.
- Hay cho một tòa tiên sơn linh địa.
Nhạc Vũ chỉ nhìn một lát đã sợ hãi cảm thán:
- Tiên tu nơi này chắc đã không dưới 5000 vạn.
Dưới chân Phương Trượng sơn chính là đảo Phương Trượng, dài trăm vạn dặm, rộng trăm vạn dặm, tu sĩ có thể lựa chọn mở động phủ trong đảo hoặc tìm chỗ cư ngụ.
Phải biết rằng hiện giờ dưới trướng hắn tuy có một ngàn tám trăm vạn thiên binh nhưng phần lớn đều không thể đăng nhập Tiên cảnh, tiên tu có cảnh giới Đại Thừa không đến trăm vạn, trong khi đó nơi này lại có năm ngàn vạn tiên tu, dù hắn đã có thể sánh vai với Đại La Kim Tiên cũng không khỏi lạnh toát. Chỉ cần mỗi người trong số tiên tu này nhổ một bãi nước miếng đã có thể đương trường oanh sát hắn.
- Vùng tán tu cực thịnh đầu tiên là Bồng Lai, tiếp theo Phương Trượng, kém nhất là Đại Hải.
Thần sắcNgao Tuệ thẫn thờ cảm khái nói: - Kỳ thật lúc trước Côn Luân Sơn cường cực thời điểm, thanh thế không biết còn hơn nơi đây gấp bao nhiêu lần. Long Cung ta cũng bởi vậy được lợi, hàng năm đổi được linh vật, có thể nói cực lớn khiến Tam Hải Long Cung đều là cực kỳ hâm mộ, đến khi Đông Vương công thân mạch, Xiển Giáo chiếm cứ đông Côn Luân thì mới suy sụp. Hôm nay mặc dù có không ít tán tu, ở Tây Côn Lôn của Tây Vương Mẫu là nơi cư ngụ của nữ tiên thiên hạ cũng đã có chút hữu danh vô thực
Sau đó nàng chuyển giọng:
- Phu quân, nơi đây chính là thắng địa tán tu, Hỗn Độn Kim Tiên nổi danh không dưới bảy người, quả thực hung hiểm, nếu không cần thiết chớ trộm đồ khỏi vô duyên cớ kết lấy nhân quả.
- Nếu như có khả năng ta cũng nguyện có thương có lượng, có thể mua xuống hoặc là cầu đến, vấn đề những vật kia không thể như vậy.
Nhạc Vũ hạ giọng:
- Hơn nữa ta đã là Huyết Lục Thiên quân, vậy còn quan tâm gì đến thanh danh? Há lại sợ nhân quả này? Linh vật thiên hạ, linh địa cho cường giả,, há có thể do những người kia độc chiếm? Dù sao mấy vị này cũng không phải người tốt lành gì, lúc trước đã từng trợ Yêu tộc ra tay vây giết Đông Vương công, dùng toàn mạng ta hôm nay được Côn Luân Kính, coi như là truyền thừa một phần đạo thống của Đông Vương công, theo lý cũng nên kết thúc ân oán ở đây rồi.
Đang khi nói chuyện, Nhạc Vũ đã dẫm chân một cái tiến vào mười vạn dặm, đột nhiên quay lại cười nói: - Tuệ Nhi không theo ta vào xem? Việc này đối với ngươi cũng có lợi thật lớn, thật không muốn xem Phương Trượng thiên long trì? Nghe nói trước kia long trì, thậm chí cái này Phương Trượng sơn vốn là chỗ của Long tộc.
Ngao Tuệ vốn chần chờ một chút, nghe câu cuối cùng đột nhiên lóe lên một tia kiên quyết, khẽ cười nói:
- Nói cũng đúng, nơi này vốn là chỗ của Long tộc, sau khi suy sụp mới bị mấy vị này cưỡng ép chiếm lấy, ngươi là phu quân ta, tới đây thu chút ít tiền thuê cũng là đạo lý.
Nói dứt lời lúc, Ngao Tuệ lập tức cất bước đến bên cạnh Nhạc Vũ, thần thái đổi khác nhìn đỉnh Côn Luân Sơn tràn đầy khát vọng, Nhạc Vũ không khỏi nhịn được cười lên, dắt Ngao Tuệ tiến thẳng vào trong Phương Trượng sơn.
Linh trận cấm chế nơi đây dày đặc, động phủ của mấy ngàn vạn tiên tu đều có pháp trận bảo vệ, ngay cả trên đỉnh chỉ có không đến ba trăm người mở động phủ tại tầng mây thứ sáu thì vẫn không thể nào hợp thành nhất thể, ngược lại kiềm chế lẫn nhau khó thi triển uy năng.
Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ tiến thẳng vào đỉnh Bất Chu Sơn, có Côn Luân Kính cùng tam linh Trấn Ma bàn bên người, người trong thiên hạ có thể thắng về huyễn pháp đếm trên đầu ngón tay, La Hầu lại bị tru sát khiến thế gian lại thiếu đi một người.
Cộng với Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trận gia trì, Ngũ Sắc Thần Quang trùng kích đến tầng hai mốt nên có thể xuât nhập tự nhiên mọi cấm chế, ngoại trừ đạo tràng mấy vị Thánh Nhân còn thì nơi nào trong Hồng Hoang đều có thể tới, một đường tiến lên đỉnh không gặp gì trở ngại.
Bất quá Côn Luân Kính tuy không ngừng dao động nhưng vẫn không hiển xuất chỗ hạ lạc mấy mảnh vỡ.
- Chắc là trong động thiên của sơn điện Long đài?
Nhạc Vũ thoáng trầm ngâm rồi tiến về một chỗ hướng đông, trên đường liên tục dùng Ngũ Sắc Thần Quang mở đường, vô luận linh trận cấm chế cường hoành mức nào đều quét một cái là vô thanh vô tức bài trừ, dù pháp lực thông thiên cũng khó phát giác.
Không bao lâu sau đã tới một cửa vào, khi Nhạc Vũ bước vào trong thì đột nhiên thấy trước mặt là một hoang nguyên.
Hồn niệm hắn cảm giác được tới tỷ dặm nhưng lúc này lại nhìn không thấy giới hạn, bất quá chênh lệch thời gian ở đây không tới ba mươi lần, nồng độ linh lực kém xa trên đỉnh, chỉ là diện tích cực rộng vượt xa các động thiên.
Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy vết tích chiến đấu của một vài thần thú thượng cổ, di hài đã bị người khác lấy đi luyện khí nhưng có thể trông thấy trên mặt đất vết cào cực sâu lẫn dấu lân phiến, thâm cốc được tạo ra bởi hậu quả thi triển thần thông.
Trong động thiên vẫn còn một số vết rách chưa chữa trị xong khiến nồng độ linh lực kém xa Ngũ Trang Quan, cũng có thể đoán biết đại chiến nơi đây hai mươi vạn năm trước khốc liệt thế nào.
Ngao Tuệ cũng tiến vào, liếc nhìn chung quanh lộ vẻ thương cảm:
- Lúc Long tộc cường thịnh dù Đế Tuấn hay nhất tộc Tam Túc Kim Ô cũng phải ngưỡng mộ.
Nàng hơi dừng lại rồi cười khổ:
- Áng chừng những tiền bối bản tộc cũng không ngờ tới tử tôn mình sau này sẽ luân lạc tới mức phân thành mấy chi, ngay cả cố hương cũng rơi vào tay người khác.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLNhạc Vũ ho nhẹ một tiếng, im lặng không nói, tiếp tục dùng Côn Luân Kính cảm giác chỗ hạ lạc của ba tàn phiến.
Trong lòng hắn khẽ hỉ, phi độn theo một hướng, qua nửa khắc thì đã đến một đầu cuối cùng của thế giới động thiên long đài, đưa mắt nhìn lên vẻ ngạc nhiên:
- Đây là cái gì?
Trước mắt Nhạc Vũ không ngờ lại là một không gian khổng lồ cách biệt với Long đài Động Thiên nhưng có thể thấy rõ hết thảy bên trong.
Phạm vi bên trong áng chừng 1 tỷ dặm, địa hình đều là gò núi trập trùng, ẩn ước có thể thấy được long cốt trắng xóa dày đặc, khí tức Long tộc vô lượng xuyên tới vài tia tử ý thê lương, lại có mấy phần thân cận.
- Đây là Long mộ.
Ngao Tuệ thét lên kinh hãi, thấy vẻ mặt suy tư của Nhạc Vũ thì giải thích nói:
- Lúc trước Thủy Tổ nhị long vẫn lạc, trở về Long đài Động Thiên thì hóa thành Động Thiên thành mộ của long tộc, bất quá sau khi Phương Trượng sơn bị người khác chiếm cứ thì long tộc đã không ai có thể may mắn táng thân ở đây.
Nhạc Vũ nhướng mày, không cần Ngao Tuệ giải thích thì hắn cũng sớm nghe qua về Long mộ, lúc này chỉ kỳ quái sao mảnh vỡ Côn Luân Kính lại ở đây.
Nhạc Vũ thử thăm dò, chuẩn bị phá không mà vào nhưng lại ẩn ẩn cảm giác một lực bài xích mãnh liệt.
Ngao Tuệ thấy thế không chút nào ngoài ý muốn nói:
- Trong trí nhớ huyết mạch của ta thì nơi này cũng là nơi truyền thừa khẩn yếu của tộc, chỉ có Huyết Long thuần huyết mới có thể tiến vào, ta và ngươi cũng còn kém một ít. Mọi thứ của Long tộc đều có thể luyện khí, nếu không có hạn chế này thì Long mộ sớm đã trống không.
Nhạc Vũ thì thầm:
- Huyết Long thuần huyết sao?
Hắn biết cái gọi là thuần huyết thậm chí vượt qua phạm trù cấp bậc, đạt đến tình trạng Thủy Tổ nhị long lúc trước, sau đó vô thức nghĩ đến Long trì liền kéo tay Ngao Tuệ tiến về phía xa, chỉ một lát sau đã tìm được một động thiên nằm trên đỉnh hùng sơn.
Lúc trèo lên đỉnh thì thấy một hồ dung nham cực lớn, thỉnh thoảng lại có khí lưu huỳnh phun từ bên trong ra, bên cạnh hồ có hơn mười đạo đồng đang chuyên chú tu hành, tất cả đều cực kỳ xinh đẹp.