Tàn hồn của Hình Thiên bị chém giết toàn bộ, ngay lập tức vỡ thành vô số hồn niệm tán vỡ, tản ra khắp xung quanh.
Sau đó một đạo hồng quang từ chỗ Chiến Tuyết tràn ra, thổi quét long trời lở đất, đem dư hồn Hình Thiên vừa tán phát toàn bộ cắn nuốt hấp thu.
Nhạc Vũ mỉm cười, đem Côn Luân Kính cùng ngũ sắc kiếm trận thu hồi, sau đó nhìn về phía ánh mắt của Chiến Tuyết đang mang theo vẻ vui mừng cùng cảm kích.
Chỉ một lần liếc mắt còn hơn ngàn lời vạn ngữ. Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong nội tâm dâng lên một cảm giác ấm áp.
Ngay sau đó thế giới ý niệm của hắn liền lập tức tan rã hỏng mất.
Thân hình Chiến Tuyết liền biến mất không thấy gì nữa.
Hồn niệm mượn lực của Côn Luân Kính từ trong không gian hồn thức băng diệt quay về trong bản thể.
Chiến Tuyết vẫn hôn mê chưa tỉnh, nhưng huyết nhục bị cắn nuốt trong cơ thể nàng đã dừng lại toàn bộ. Trên mặt nàng không còn vẻ đau đớn, khóe môi còn hiện lên vài phần ý cười hạnh phúc.
Nhạc Vũ biết được tình hình này là do Chiến Tuyết phải tranh đấu cùng Hình Thiên suốt mấy tháng gây ra.
Nhưng hắn vẫn lo lắng, truyền vào một tia pháp lực cẩn thận thăm dò từ trên xuống dưới, sau đó trong lòng mới thả lỏng. Hắn biết Ngao Tuệ cũng không đáng lo ngại, hoàn toàn cắn nuốt phân hồn của Hình Thiên. Tín đồ lại khuếch trương thêm hai mươi triệu, thần hồn càng thêm tinh thuần, càng tăng lên một bậc.
Nhạc Vũ cười hăng hắc, lúc này mới đổi lực chú ý kiểm kê thu hoạch.
Kỳ thật cũng không có gì, cổ kính cùng viên bàn đều là hậu thiên siêu phẩm linh bảo, thế gian khó được, tuy nhiên cũng bị hắn dùng Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt Kiếm một kích chém dập nát.
Còn lại ngoại trừ thanh tiên thiên nhất phẩm linh binh, đều là một ít bảo vật bình thường.
Ngoại trừ bên trong có đại lương tiên thạch có thể bổ sung tiêu hao tại địa phủ lần trước, chỉ có mười hai viên siêu phẩm mộc linh tiên thạch làm trong lòng hắn thoáng chút hưng phấn.
Với tu vi Hỗn Độn Kim Tiên của người kia, linh bảo hẳn không chỉ có bao nhiêu, tuy nhiên không biết đã rơi đi đâu.
Hắn tùy ý hút nhiếp, đem thanh tiên binh cầm vào trong tay, chỉ trong nháy mắt Nhạc Vũ từ hồn niệm của khí linh truyền tới liền biết được tên của thanh kiếm kia.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL- Khôn Nguyên!
Tiên thiên nhất phẩm, thổ hệ tiên binh.
Tiên binh có khí linh, bị nhốt trong long mộ mười vạn năm, còn bị ngụy chủ nhân thao túng, cơ hồ không cần Nhạc Vũ dùng thủ đoạn gì cũng đã tự nguyện thần phục.
Nhưng ngay sau đó Nhạc Vũ lại bất đắc dĩ cười, bởi vì thanh kiếm này không có tác dụng gì với hắn.
Thanh kiếm mặc dù cũng là tiên thiên nhất phẩm, so với hành thổ kiếm trong cơ thể lại kém vô cùng.
Dùng vật này thi triển Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông, hiệu quả so với Thiên Nguyên Cổ Ấn cũng mạnh hơn không được bao nhiêu.
Phẩy nhẹ tay áo, đem Khôn Nguyên kiếm đưa tới phiêu phù trước người Ngao Tuệ.
Ngao Tuệ chợt ngạc nhiên, tiếp theo vừa hồi phục tinh thần lại lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Đồ ngươi không cần mới nguyện cho ta?
Vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi xấu hổ, bổn ý của hắn vốn cũng không phải như vậy, hắn chỉ là nghĩ muốn đưa cho Ngao Tuệ một vật phòng thân đáng tin cậy mà thôi.
Nhưng quả thật hắn cũng không xem trọng Khôn Nguyên kiếm.
Miệng Ngao Tuệ tuy tràn đầy ý khinh thường, nhưng tận sâu trong ánh mắt lại hiện lên ý mừng. Nàng cầm thanh Khôn Nguyên kiếm ôm chặt vào lòng.
Nhạc Vũ mỉm cười, đang định thu lại toàn bộ linh vật, đột nhiên trong lòng khẽ động đem một mặt viên bàn cầm trong tay.
Chính là một kiện đồ vật phỏng chế Hà Đồ Lạc Thư, tác dụng suy diễn trận đạo như Cửu Cực La Bàn Nghi.
Phẩm cấp so sánh với Cửu Cực La Bàn Nghi đương nhiên là kém hơn nhiều, nhưng bên trong lưu lại hơn mười tia linh lực có thể phỏng đoán ra được những hành vi của chủ nhân linh bảo trước khi vẫn lạc.
Trầm mặc thôi diễn, tiếp theo sau thân hình Nhạc Vũ phảng phất như vừa thừa nhận gánh nặng trầm trọng vạn quân, mà trong lồng ngực giống như có ngọn lửa đang bốc cháy.
Hồi lâu sau hắn thở mạnh một hơi, nói:
- Cuối cùng ta đã biết được mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên kia đi tới Long mộ rốt cục là vì tranh đoạt vật gì…
Ngao Tuệ kinh ngạc chuyển mắt nhìn hắn như dò hỏi.
Nhạc Vũ cũng không trả lời, nhìn lên phương hướng khi mới đến, ánh mắt hơi chớp động, nói:
- Nếu thật là vì vật ấy, người nọ tất nhiên sẽ chạy tới cướp đoạt. Lần này nói không chừng còn có thể cùng hắn tranh tài một lần, cũng có thể ta và nàng sẽ phải vẫn lạc bên trong Long mộ này cũng chưa biết được…
Tuy Ngao Tuệ thông minh nhưng lúc này cũng không hiểu được lời hắn nói có ý tứ gì, cũng không hiểu rốt cục là nhân vật nào lại có thể làm cho Nhạc Vũ phải lo lắng bản thân không thể thoát khỏi tai ương tử vong sắp đến.
Rốt cục lại là linh bảo gì khiến Nhạc Vũ dù biết rõ gian nguy nhưng cũng nhất định phải ở lại lấy cho được?
…
Cơ hồ cùng một thời gian, chỉ cách bức vách bên trong Long mộ nằm trong Long Thai mật cảnh.
Hạo Thiên đứng thẳng trên không, hai mắt lạnh lẽo nhìn vào không gian Long mộ hoang vắng.
Thần thái hình tượng của hắn hoàn toàn khác hẳn với ngày trước, trên người mặc ngân bạch giáp trụ, đầu đội cửu lương tinh quan, so với vẻ trầm hùng ổn trọng ngày xưa càng thêm một tia kiên quyết sắc bén!
Ánh mắt hắn sáng ngời như đao, lại hừng hực như lửa, lộ ra vài phần tham lam cùng một tia sát khí.
Cả người hắn giống như trẻ hơn hai mươi mấy tuổi, cũng không còn bộ dáng trung niên như lúc trước.
Mà người bên cạnh cũng không phải là Lý Trường Canh mà là một nữ tử chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh lệ, mỗi một cử động đều làm cho người ta có loại cảm giác thật thánh khiết.
Nếu giờ phút này có Nhạc Vũ tại đây, nhất định sẽ ngạc nhiên, bởi vì vẻ đẹp của nữ tử này không kém gì Liễu Nguyệt Như.
Tay nàng đang kết ấn phù, một đợt vân quang bao bọc quanh thân hai người, từng tầng huyễn pháp điệp chướng đem nàng cùng Hạo Thiên ẩn giấu bên trong.
Trong mắt nàng mơ hồ lộ ra thần sắc lo lắng:
- Hậu Thổ phong thánh khiến thiên cơ biến đổi. Dù là Đạo tổ thánh nhân cũng khó tiếp tục xem thấu thiên cơ. Nhưng Long mộ này đồng dạng cũng tràn đầy hung hiểm khó lường, bệ hạ thật sự muốn đi mạo hiểm hay sao?
- Bị người lấn tới trên đầu, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn hay sao?
Hạo Thiên cười lạnh, trong mắt hiện lên vô số kim sắc văn lộ. Trong nháy mắt đã xuyên thủng bích chướng trùng điệp, thẳng xuyên vào sâu trong không gian Long mộ.
Sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Thế nhân chỉ nói sau khi sư tôn ta hợp thiên đạo chuyện trên thế gian không gì không biết. Nhưng ta lại biết được lúc này là lúc hắn nắm giữ hồng hoang thế giới yếu ớt nhất. Trước mắt là cơ hội duy nhất mà ta có thể lấy được vật ấy, nếu còn bỏ lỡ, chỉ còn có thể mặc cho người đùa giỡn trong tay. Chút quyết đoán như vậy trẫm vẫn còn, ẩn nhẫn chuẩn bị suốt mười vạn năm thời gian, không phải là vì hôm nay hay sao? Về phần hung hiểm…
Hạo Thiên trầm mặc một lúc, tiếp theo lộ vẻ sầu thảm cười:
- Muội muội thân sinh bị người ám toán rơi xuống hoàn cảnh như vậy, bức bách ta phải tự tay đem nàng phong ấn, cũng không chịu buông tha, hiện giờ còn phải ra mặt giữ thiên pháp. Dù cho ta có thể cùng hồng hoang tồn tại, thì lại thế nào? Mặt mũi đều mất hết, chẳng thà liều lĩnh tới cùng. Chỉ có thể lấy được vật kia mới có cơ hội xây dựng cơ sở, chung quy có một ngày ta phải cho người kia hối hận những gì mình đã làm…
Vừa dứt lời, quanh người Hạo Thiên dấy lên minh hoàng hỏa diễm, bốc cháy không ngớt.
Nữ tử im lặng, theo sau một lát khẽ cười nói:
- Thế nhân thật buồn cười, ai cũng nói bệ hạ ngu xuẩn vô mưu, đố kỵ nhân tài. Lại không nghĩ tới Thiên Đình từ chỗ tay trắng, gian nan lập nghiệp suốt mấy vạn năm thời gian đã có thực lực như vậy. Làm sao có thể gọi là tầm thường đây? Người hại Vân Hoa công chúa có một ngày sẽ chết trong tay bệ hạ. Nhưng Long mộ hôm nay cũng có thể là kết quả do mấy vị Đạo tổ thánh nhân bố trí, bệ hạ còn nên cẩn thận mới phải…
Hạo Thiên cau mày, trên mặt tuy bình tĩnh nhưng lại mơ hồ lộ ra vài phần ngưng trọng. Nhưng vẫn không giảm nhuệ khí, càng phát ra vẻ lạnh lẽo bức người.
Nữ tử nói tới đây, liếc mắt nhìn xung quanh hiếu kỳ nói:
- Tình hình hôm nay thực sự kỳ quái, theo ta được biết vài vị bên trong Long Thai hẳn còn chưa kịp chuẩn bị chu đáo mới đúng, thời gian đi vào Long mộ cũng phải nửa tháng sau. Nhưng thế nào hôm nay lại giống như đã tiến vào trước vậy? Ở trong Phương Thốn sơn có mấy vị đại tiên chế định vài món pháp bảo, rõ ràng còn chưa tế luyện hoàn toàn đã bị mạnh mẽ cướp đi, Tam Giới Linh Tuyền Thủy cũng bị chia cắt không còn…
Hạo Thiên lại cau mày, tiếp theo cũng không thèm để ý chút nào nói:
- Hẳn là có biến cố khác phát sinh. Hoặc là Long tộc đã phát hiện cũng chưa biết chừng. Cho dù có đi vào trước, nhưng theo ta nghĩ cũng không có gì ảnh hưởng. Tóm lại bất kể như thế nào những người kia cũng đừng mơ tưởng ngăn cản ta lấy được vật ấy!
Thanh âm như đinh đóng cột, sát khí lạnh lẽo. Nữ tử khẽ cau mày, vẫn cảm thấy có chút không ổn nhưng cuối cùng cũng không nói một lời.
Chỉ một lát sau phía chân trời bỗng dưng lắng xuống một đạo hồng quang.
Vẻ mặt Hạo Thiên cùng nữ tử đều rùng mình, trong lòng chợt thoáng qua một ý niệm.
Hai người biết được chìa khóa phá vỡ Long mộ đã đến…
…
Nhạc Vũ cuối cùng cũng không nói ra đồ vật có thể khiến cho mấy vị Hỗn Độn Kim Tiên liều chết tranh đoạt lại là vật gì.
Chỉ dùng pháp lực đem Ngao Tuệ cuốn lấy hướng sâu trong Long mộ điên cuồng bay đi, ngũ sắc nguyên từ thần quang trong nháy mắt đã cách xa vạn dặm, tốc độ cực nhanh, không hề kém hơn tốc độ của mấy thần thú nổi danh phi độn thời thượng cổ.
Nhưng hắn vẫn còn cảm thấy không đủ, còn đem Ngũ Hành kiếm tế ra ngoài thân, khiến cho độn quang tiếp tục tăng thêm nửa phần, làm không gian quanh người không ngừng nứt toác chấn minh.
Ngao Tuệ nguyên bản còn lo lắng khí tức của Hồng Mông chí bảo bị người phát hiện, nhưng sau một lát lại phát hiện Long mộ có thể ngăn cách ngoại giới mới thả lỏng tâm thần.
Sau đó nàng nhìn xuống mặt đất, trong lòng ưu sầu, vô số long hài cũng đã thai nghén ra vô số Long Linh Thiên Đan.
Nhạc Vũ lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ thẳng đường hướng theo mặt đông lao nhanh.
Ngay sau đó chính Ngao Tuệ cũng cảm thấy tình hình trước mắt chỉ sợ sẽ vô cùng ác liệt. Bởi vì dáng vẻ lo lắng của Nhạc Vũ nàng vẫn rất hiếm thấy.
Trong nội tâm nàng hiện lên âu sầu, nhưng vẫn miễn cưỡng nén xuống không hỏi nguyên do. Thẳng đến một ngày sau Nhạc Vũ bỗng dưng thu hồi Ngũ Hành kiếm, quay đầu nhìn lại, ánh mắt không ngừng chớp động.
Giờ phút này cả hai đã cách chỗ kia hơn ba mươi ức dặm, trước mặt không xa hiện ra một ngọn núi xuyên mây sừng sững.
Ngao Tuệ nhìn thấy Nhạc Vũ thu hồi ngũ sắc kiếm quang, đổi thành Thai Tàng Hư Không kiếm trận, vẻ mặt không khỏi run rẩy nói:
- Phu quân, có thể đã có người đi vào Long mộ…
Nhạc Vũ thoáng gật đầu, tiếp theo lại giật mình nhìn tới ngọn núi:
- Tuệ nhi, nếu ta ở bên trong Long mộ nhờ vào Diệt Tuyệt kiếm cùng Quang Huyền tán nhân đấu chiến một trận công bình, nàng nghĩ thắng bại sẽ như thế nào?