- Hắn chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế?
- Như thế nào thần thông pháp lực của hắn còn mạnh mẽ hơn trong lời đồn? Những Kim Tiên bàng môn kia lại vô lực hoàn thủ…
Trong đám người vô số ánh mắt đều tập trung trên thân ảnh thanh bào giữa không trung.
Hai tay Duệ Vân cũng run lên, thân hình lảo đảo. Trong mắt hắn hiện lên tia mừng rỡ như điên, còn dâng lên chút thủy vụ đưa mắt nhìn Nhạc Vũ, có chút không dám tin những gì mình đã nhìn thấy trước mắt.
Vị Minh Vân đạo hữu này thật sự là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương sao?
Bốn thiên quân của Linh Ma Tông thật sự đã vẫn lạc trong tay người này?
Cảm giác như tất cả chuyện này phảng phất như đang nằm mơ, tràn ngập cảm giác mê huyễn. Thậm chí không dám lên tiếng, lo lắng trước mắt chỉ là ảo ảnh xinh đẹp mà không chân thực, chỉ cần chạm vào liền vỡ tan.
Những tu sĩ của Khuynh Vân Đảo cũng đưa mắt nhìn lên, vui mừng, sùng kính, kích động còn hỗn loạn tâm tình cực kỳ hâm mộ.
- Đây chính là đồ tôn của Thủy Vân sư bá, Thủy Kiếm Tiên Uyên Minh? Suốt mười vạn năm tại hồng hoang là người được xưng đệ nhất thiên tài?
- Nhắc tới cũng là người đồng bối, thanh danh người này đã uy chấn tam giới. Ngay cả dưới hạ giới cũng được nghe nói, thật sự hổ thẹn! Nếu là người này hôm nay nhất định sẽ không việc gì…
- Cũng chẳng biết cho đến lúc nào chúng ta mới có được thành tựu như sư đệ Uyên Minh?
Phương Hạo chân nhân cùng đông đảo tán tu của Linh Ma Tông vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, biến thành trắng bệch.
Bọn họ tuyệt đối chưa từng dám nghĩ thanh bào tu sĩ nhìn qua thật bình thường kia không ngờ còn có thân phận kinh người bực này! Khiến cho cục diện lại hoàn toàn chuyển biến.
Đặc biệt là Phương Hạo, trong nội tâm hắn đã sớm đem Viên Linh Tử kể cả bốn thiên quân của Linh Ma Tông chửi rủa oán hận cùng cực. Nếu không phải tại năm người này, hắn làm sao lại nhúng chân vào vũng nước đục trước mắt?
Nếu thanh bào tu sĩ kia đổi lại là thân phận khác, đừng nói là nhất phương đại đế, mặc dù là Chuẩn Thánh Kim Tiên, Lục Áp đạo quân cũng chưa chắc quan tâm tới.
Nhưng khổ nỗi người này lại có thân phận thế thiên hành đạo, là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương Uyên Minh!
Khí vận cường thịnh! Trong vòng ngàn năm không người nào lay chuyển! Ở trong mắt toàn bộ tu sĩ hồng hoang, người này cùng Hậu Thổ chẳng khác gì là một người!
Thân hình Nhạc Vũ chợt lóe, huyễn thuật che giấu tướng mạo liền tán đi. Lộ ra tướng mạo của Uyên Minh, đầu đội thập nhất lương kim quan, trên người mặc tử kim sắc cổn phục, thêu lên cẩm tú sơn hà.
Khí chất hoàn toàn khác xa với vừa rồi. Phía trước chỉ là mơ hồ huyễn ảo giống như không tồn tại trên thế gian này. Mà hiện tại đã tràn đầy cảm giác tồn tại mãnh liệt! Kết hợp cùng kiếm áp vô cùng bạo liệt, làm vô số người ghé mắt, khiến vô số người ngưỡng mộ.
Vẻ mặt Lục Áp lộ ra ý tưởng quả nhiên là thế, sau đó tự giễu cười nói:
- Không ngờ thực sự bị ta đoán trúng, một thân huyễn thuật của bệ hạ thật sự làm người bội phục. Lục Áp thật có chút chờ mong đến khi bệ hạ thăng lên Chuẩn Thánh cảnh giới có thể cùng bệ hạ dốc sức tranh đấu một trận…
Mỉm cười tán thưởng một câu, ngay sau đó sắc mặt Lục Áp lộ ra vẻ nghi hoặc, tò mò hỏi:
- Vì sao bệ hạ lại đến đây? Lại nói ta muốn bán kiện đồ vật kia cũng chỉ là việc trong mấy ngày gần đây mà thôi. Chẳng lẽ bệ hạ đã sớm nhận được tin tức? Là Hậu Thổ nương nương báo cho ngươi sao?
- Việc này chính là một nguyên nhân!
Nhạc Vũ hiện thân trước mặt mọi người, sau đó nhìn về phương hướng đệ tử Linh Ma Tông, trên mặt hiện lên vẻ tức giận:
- Ta mới nghe được Hồng Vân tổ sư còn có một mạch lạc lõng tại Nam Hải, vì vậy thuận đường tới bái phỏng một lần. Thật không ngờ gặp phải hạng người táng tâm bệnh cuồng như vậy. Nếu trẫm tới chậm, nhất mạch di lưu này của tổ sư ta chẳng phải bị giết tuyệt toàn môn? Trẫm ôm nỗi hận ra tay, cũng không tỉ mỉ cân nhắc hậu quả. Có chỗ đắc tội xin đạo quân hãy thứ lỗi cho!
Phương Hạo chân nhân nghe vậy cũng kinh hoảng, miễn cưỡng trấn định tâm thần, hướng Lục Áp đạo nhân thi lễ nói:
- Đạo quân, người này tuy là phương bắc đại đế tôn sư, nhưng cũng là thủ phạm giết hại trưởng lão Kim Tiên của Phương Trượng Tiên Minh ta! Nếu buông tha như vậy, không đi xử trí, Phương Trượng Tiên Minh chỉ sợ lòng người tản mát, uy nghiêm vô tồn…
Lục Áp cười nhạt không nói, Nhạc Vũ chỉ hừ lạnh, thoáng chắp tay:
- Trẫm hiện tại không cần nói thêm lời nào, nhân quả nơi đây, thị phi đúng sai bên trong trong lòng đạo quân đã hiểu rõ!
Lục Áp vẫn không nói một lời, lâm vào trầm ngâm. Vẻ lạnh lùng trên mặt cũng đã dần dần sút giảm.
Sau một lát hắn nhìn tới trước người Nhạc Vũ phiêu phù bốn thanh hậu thiên siêu phẩm kiếm khí, ngưng giọng nói:
- Bốn thanh kiếm kia không biết bệ hạ có thể giao cho ta đánh giá hay không?
Bốn thanh kiếm kia Nhạc Vũ còn chưa luyện hóa, nhưng lúc này không chút do dự đã đưa tới trước người Lục Áp.
Lục Áp đón vào trong tay, dần dần lộ ra vẻ cười lạnh:
- Người này tính kế thật tốt! Nếu không phải bệ hạ tới sớm, lại đúng lúc gặp phải, nói không chừng giữa chúng ta đã kết xuống nhân quả, rơi vào mưu kế của hắn! Việc này chắc chắn do Viên Linh Tử xử sự bất công, mấy người Ngạo Thế lấn áp đồng minh gây ra, cứ bỏ qua đi…
Vừa nói tới đây, ánh mắt hắn âm lãnh nhìn về phía Phương Hạo chân nhân, sát khí chớp động. Sắc mặt Phương Hạo trắng bệch, cắn răng nói:
- Đạo quân xử sự bất công, Phương Hạo không phục! Viên Linh Tử cùng bốn vị thiên quân dốc sức cho Phương Trượng Tiên Minh mấy vạn năm, công huân vô số. Làm sao có thể tùy tiện cho người ngoài tru diệt! Nếu đạo quân không chịu tru diệt người này, Phương Hạo chỉ có thể rời khỏi Phương Trượng Tiên Minh!
Đôi mắt Lục Áp híp lại, ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Ngay sau đó hơn mười Đại La Kim Tiên đứng bên ngoài cùng vô số tiên tu đều cúi người nói:
- Chúng ta cũng như thế, thật sự khó có thể tâm phục! Nếu đạo quân không giết người này, chúng ta cũng không nguyện tiếp tục cống hiến cho Phương Trượng Tiên Minh…
Trong chốc lát liền có vô số thanh âm vang lên, tựa như sóng thần núi lở.
Nhạc Vũ cùng Cửu Hoa chân nhân đều khoanh tay đứng thẳng, thần tình lạnh nhạt không hề có chút phản ứng.
Sắc mặt Lục Áp vẫn bình tĩnh, sau một lát lại bật ra một tiếng cười giễu cợt. Ngay sau đó liền đánh ra một chưởng, hướng ngay ấn đường Phương Hạo chân nhân vỗ tới, không hề cho người này cơ hội chống cự, liền có vô số bạch khí bốc hơi bắn vào bên trong thân hình Phương Hạo chân nhân.
Một tiếng ầm ầm chấn vang, sau đó liền thấy người kia lập tức hóa thành tro bụi phiêu tán trên không trung.
Mọi người xung quanh đều cứng lưỡi trố mắt, ngơ ngẩn ngây người đứng bất động tại chỗ, ở trong mắt bọn họ đều tràn đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu, chỉ lặng người nhìn theo tro tàn bay tứ tán trên không trung, cùng một viên tinh tú từ trên bầu trời vẫn lạc rơi xuống.
Đem Phương Hạo trực tiếp giết chết, Lục Áp tùy tay phất mạnh quét sạch tro tàn sang một bên.
Sau đó hắn chợt mỉm cười nhìn về phía hơn mười vị Đại La Kim Tiên, trong lời nói tràn đầy lạnh lẽo:
- Các ngươi nhất định đang nghĩ ta sẽ theo ý các ngươi cùng An Thiên Huyền Thánh đại đế là địch? Các ngươi cho Lục Áp ta là người thế nào? Ta kiêu ngạo tiếu thiên, tự do tự tại, sẽ bị một đám kiến hôi dẫn dắt?
Mắt thấy vẻ mặt mấy chục người kia đều tái nhợt, không còn chút huyết sắc, Lục Áp cũng không hề có ý buông tha, ngôn ngữ sắc bén lợi hại như lưỡi đao:
- Ta mặc kệ các ngươi rốt cục nghe theo mưu kế của người nào bày ra! Cũng không quản quy củ trước kia là như thế nào. Hiện tại Phương Trương Tiên Sơn đều thuộc về ta. Phương Trượng Tiên Minh tồn tại hay hủy diệt, đều nằm trong một ý niệm của ta. Lời bản nhân nói ra, chính là pháp chỉ! Nghĩ tới bổn đạo quân, ngay cả Thái Huyền Quang Huyền còn xem là phế vật, có cần đám kiến hôi như các ngươi đến giữ thể diện? Nếu không nguyện cống hiến cho ta, thì lập tức cút! Cho các ngươi mười ngày thời gian, sau mười ngày, trảm tiên phi đao của ta lấy cẩu mạng của các ngươi! Thật muốn nhìn xem trên thế gian này lại có ai có thể bảo vệ được các ngươi!
Chém ra tay áo, vân quang trong thiên địa bắt đầu khởi động, thiên tượng trong mười ức dặm biến chuyển. Một đợt pháp lực cuồn cuộn tràn ra, liền đem hơn mười Đại La Kim Tiên toàn bộ đánh bay, không hề có chút lực phản kháng, liền bị một cỗ cự lực khôn cùng đánh rơi bên ngoài Phương Trượng Tiên Sơn.
Tình hình đột nhiên phát tác lại uyển như lôi đình bạo phát, vô cùng mạnh mẽ bạo liệt, làm cả Phương Trượng Tiên Thành cơ hồ ai ai cũng chấn động.
Dù là lúc độ Cửu Cửu Trọng Kiếp chỉ sợ cũng chưa làm người chấn kinh như thế.
Cả Phương Trượng Tiên Sơn đều yên tĩnh không chút tiếng động, trong vòng ức dặm toàn bộ sinh linh, toàn bộ hải thú đều sợ hãi sụp người thần phục.
Thần thông khôn cùng, chân chính chưởng thiên khống địa không gì làm không được!
Chỉ có Cửu Hoa chân nhân từ đầu tới cuối vẫn mang theo ý cười đứng sau lưng Nhạc Vũ không nói lời nào. Thiên địa linh lực trong phạm vi ngàn trượng quanh người lại không hề dao động phập phồng, thậm chí kể cả tu sĩ Khuynh Vân Đảo cũng bình yên vô sự.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vnTrong mắt Lục Áp ẩn sinh điện mang, lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía. Nơi nơi ánh mắt lướt qua, tiên tu Phương Trượng Đảo đều vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu sụp mắt không dám cất lời.
Sau một lát thần quang trong mắt Lục Áp mới thu liễm, quay đầu nhìn Nhạc Vũ cười tự giễu:
- Ta mới sơ chưởng Phương Trượng Tiên Sơn, đám thủ hạ trong lòng còn hướng theo chủ nhân cũ, thiếu quản giáo, thật khiến bệ hạ chê cười!
Lúc nói chuyện, Lục Áp lại đem bốn thanh kiếm đưa trả về trước người Nhạc Vũ:
- Mấy lưỡi kiếm này đều là phúc duyên của bệ hạ! Người kia tính kế không được còn mất thêm nắm gạo, cũng là đáng đời. Nếu luyện ra trận đồ, bộ kiếm khí này đủ kề vai với hậu thiên chí thánh linh bảo, thật sự hiếm có! Đối với bệ hạ mà nói không phải là việc gì khó khăn…
- Quả thật là nỗi vui mừng ngoài ý muốn!
Nhạc Vũ mỉm cười thu bốn thanh kiếm vào tay áo, sau đó nhìn ra hơn mười Đại La Kim Tiên bị đánh bay ra khỏi Phương Trượng Sơn, chần chờ một thoáng nói:
- Trong vòng một ngày hơn mười Kim Tiên vẫn lạc, e rằng sẽ khiến hồng hoang chấn động không nhỏ!
Ngôn ngữ cùng cách nhìn rõ ràng nhận định hơn mười Đại La Kim Tiên kia ở trước mặt Lục Áp tuyệt không nửa phần khả năng chạy trốn.
- Những người này tự phụ thông minh, tự nhiên biết được nên làm như thế nào mới có thể giữ được tính mạng…
Hắn biểu lộ thái độ không chút nào để ý, liền nâng tay nói:
- Nói tới ngày gần đây ta cũng đang muốn tìm bệ hạ nói chuyện. Bệ hạ có thể đích thân tới Nam Hải thật làm bản nhân vô cùng vui mừng. Ở đây người nhiều hỗn tạp, muốn thỉnh hai vị đi vào trò chuyện một chút được chứ?
Ánh mắt Nhạc Vũ vừa động, sau đó cười khẽ một tiếng, liền thi lễ ý nói cung kính không bằng tuân mệnh.
Ngay sau đó thân hình hắn liền theo sát sau lưng Lục Áp cùng Cửu Hoa chân nhân bay lên không rời đi. Chỉ sau chốc lát đã lên tới đỉnh Phương Trượng Sơn, tiến vào bên trong Long Thai động thiên.
Cảnh tượng trước mắt thật vô cùng quen thuộc, khác nhau chính là lần trước hắn thật cẩn thận, rất sợ người phát hiện, lần này đi vào khí thế thật lớn, quang minh chính đại.