- Không ổn? Vì sao không ổn thỏa?
Ô Sào cười cười, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước:
- Về phần trong đế đình chắc chắn sẽ có chút dao động. Nhưng không quan hệ tới căn cơ của bệ hạ, những hạng người tâm chí không kiên định tự mình rời khỏi càng tốt hơn, cần gì phải ưu sầu đây? Bệ hạ trấn áp bắc phương, chẳng lẽ còn sợ thiếu loại tiên quan hèn nhát đó sao?
Hiên Viên Thu vắng lặng, định nói lại ngưng, cuối cùng thở dài:
- Ta cảm giác bệ hạ bố trí thật không đơn giản như vậy. Nhưng lại không cách nào nhìn rõ toàn bộ sự vật, vì vậy thật có chút lo lắng. Chỉ xem bệ hạ sắp xếp hành sự, đã biết hắn hẳn bị bắt buộc mạo hiểm…
- Thật là một người thú vị! Chẳng thể trách Uyên Minh lại coi trọng ngươi như thế! Xem như là một phụ tá đắc lực!
Ô Sào cười ha hả, sau một lúc lâu mới nghiêm mặt hỏi:
- Như vậy theo ý kiến của ngươi, nếu lần này An Thiên Huyền Thánh đại đế không bị ép buộc mạo hiểm, phương bắc đế đình ta còn cơ hội thắng?
- Cơ hồ không có!
Hiên Viên Thu quyết đoán lắc đầu, tiếp theo vẻ mặt chợt ngẩn ra, lộ ra dị sắc, nhìn Ô Sào thi lễ thật sâu:
- Hiên Viên Thu thụ giáo! Ta chỉ nghĩ bệ hạ làm việc thật quá mức cực đoan, nhưng cũng không nghĩ tới tình cảnh không thể không làm việc như thế! Hiện tại bệ hạ rời xa, về sau đế đình còn nhờ đạo huynh trấn thủ! Nhắc nhở chúng ta…
Ô Sào nghe vậy lại cười:
- Đây là tự nhiên, ta cùng bệ hạ của ngươi từng có ước định. Còn chưa phát hiện hắn chắc chắn sẽ thua, nhất định phải toàn lực phụ tá, trợ hắn thành tựu nghiệp lớn. Nhưng lần này ta thật sự thấy mưu kế của hắn thật hay! Đế đình căn bản ta tự nhiên phải giúp hắn trấn áp cho thỏa đáng!
- Mưu kế hay?
Vẻ mặt Hiên Viên Thu giật mình, theo hắn xem ra, chiều hướng phát triển lần này dù vị đại đế kia có mạo hiểm thành công, nhiều nhất chỉ đạt tới khả năng không thua hết vốn liếng, không bị bại quá thảm, làm sao còn mưu kế hay gì khác?
Lời nói của Ô Sào thật làm người khác cảm thấy khó hiểu.
Lại thêm quan hệ giữa người này cùng đại đế thật khiến người kinh dị.
Hắn còn đang nghi hoặc, lại thấy Ô Sào cười thần bí:
- Ngươi đang cảm giác tò mò? Người khác không biết rõ thân phận lai lịch của hắn, mới cho rằng đại đế của ngươi nhất định sẽ thua. Hiện giờ cả đế đình này, thậm chí cả phương bắc phỏng chừng cũng chỉ có ta mới hiểu biết về bệ hạ của ngươi, cùng hùng tâm tráng chí của hắn.
Hiên Viên Thu nghe vậy lại giật mình, trong lồng ngực nhấc thời giống như bốn bề sóng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.
Lai lịch? Lai lịch gì?
Vị đại đế kia không phải là Thủy Vân Tông Thủy Kiếm Tiên? Thiên hạ Kiếm Tiên tổ sư sao?
Ngoài lai lịch này chẳng lẽ còn có lai lịch nào khác không thể cho người biết được hay sao?
Theo như lời nói của Ô Sào, bệ hạ tựa hồ còn có ý đồ không đơn giản là phòng thủ mà thôi, ngoài việc phòng thủ, tựa hồ còn có điều tính toán khác?
Những dấu chấm hỏi liên tiếp bỗng dưng hiện lên trong đầu Hiên Viên Thu. Nhưng khi hắn đang định mở miệng dò hỏi, quang ảnh trước mắt bỗng dưng biến ảo.
Thân ảnh Ô Sào không chút báo trước đã biến mất ngay trước mặt hắn.
…
Giờ phút này Nhạc Vũ đang đặt chân tại Bắc Hải. Hắn đứng đối diện một tiểu đảo giống như vầng trăng non, mà ở sau lưng hắn lại có một điểm hồng quang đang hướng bên này cấp tốc phi độn tới.
Điểm hồng quang đáp xuống bên cạnh Nhạc Vũ, là thân ảnh của một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Trên người nàng mặc hồng sam, đem dáng người bộc lộ vô cùng lả lướt nổi bật. Khuôn mặt lạnh lùng lại cực kỳ nghiêm túc, nhưng vẫn không che giấu được ý mừng trong nội tâm.
- Sư tôn!
Tản ra độn quang, trên mặt Đằng Huyền hiện ra nỗi vui mừng, nhưng vẫn không khỏi lộ ra vài phần nghi hoặc:
- Trước đó sư tôn suy tính ngày Bắc Hải Cực Lạc Thiên mở ra không phải là hai mươi năm hay sao? Vì sao lần này lại vội vàng gọi đệ tử tới đây?
- Đã không còn đợi được lâu như vậy!
Nhạc Vũ lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục giải thích, lại nhìn ra hư không xa xa phía trước.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn- Mạnh Chương thần quân đã đến đây, vì sao không hiện thân gặp mặt?
- Cuối cùng ngươi đã chịu gặp ta rồi sao?
Khi trên mặt Đằng Huyền vừa hiện lên vẻ kinh ngạc, bên ngoài mấy ngàn vạn trượng bỗng dưng một thanh ảnh từ trong hư không bước ra. Hai mắt lóe sáng thần quang, nhìn thẳng Nhạc Vũ cười khẽ một tiếng:
- Ta nghĩ bệ hạ cần phải đợi tới năm năm sau khi gặp bất đắc dĩ mới bằng lòng gặp mặt ta!
- Thần quân đã nghi ngờ, trẫm tiếp tục giấu diếm cũng là vô dụng. Suốt hai mươi năm nay thần quân thăm dò chung quanh Các Linh sơn ngày đêm không ngừng, mặc dù trẫm không ngại nhưng dù sao cũng có chút phiền phức. Chẳng thà mở ra tất cả cho thỏa đáng.
Khóe môi Nhạc Vũ hơi nhếch lên, thần tình điềm đạm hàm chứa vài phần tự phụ:
- Ngao Thuận Tiêu Ma là bởi vì ý tứ của thần quân nên mới đảo hướng đế đình đúng không? Trẫm tạ ơn trước vậy!
Bắc Hải Long Vương, Phúc Hải đại thánh xưa nay nổi danh khó đối phó, lúc trước đánh xong một trận tại Bắc Vân quốc, Nhạc Vũ vẫn luôn mang theo nghi hoặc, tựa hồ đại thế của phương bắc khi đó còn chưa tới mức làm cho hai người này đã sớm lựa chọn đứng bên đế đình của hắn!
Về sau hắn mượn dùng Côn Luân Kính mới phát hiện bộ dạng của Mạnh Chương thần quân, tự nhiên hết thảy những gì nghi hoặc khó hiểu đều có thể hiển lộ hoàn toàn không bỏ sót.
- Trợ giúp đồng tộc một tay chính là việc phải làm, cần gì phải cảm ơn!
Thanh sam nhân bước một bước đã tiến tới trước mặt Nhạc Vũ chừng trăm vạn trượng, cười vui cởi mở, vẻ sát bóng trong mắt càng thêm rạng rỡ:
- Năm đó tại Nam Hải ngươi lo lắng bổn thần quân trở mặt nên giấu diếm. Hiện giờ cánh chim ngươi đã thành, cho dù không có Hậu Thổ che chở cũng không cần sợ ta. Nghĩ đến lần này ngươi đã có thể nói sự thực rồi chứ? Ta hỏi lại ngươi, trên người ngươi có máu huyết của Long tộc? Bệ hạ cũng nên hiểu, ta từng âm thầm thăm dò Ngao Phách, hài tử kia tuy huyết mạch không nùng, nhưng quả thật đã có Thủy Long máu huyết. Người có thể làm cho hắn cam tâm dốc sức nhất định…
- Nhất định cũng thuộc Long tộc nhất mạch đúng không?
Lời của Mạnh Chương thần quân còn chưa dứt, Nhạc Vũ đã cười cắt lời. Hắn chỉ dùng ý niệm thân hình đã biến hóa. Quanh người có một lớp cổ kim long lân bao trùm, giữa ấn đường còn ẩn hiện long văn.
Long uy bàng bạc lan tràn khắp bốn phía, đem phạm vi mặt biển ngàn vạn dặm áp xuống ngàn trượng, sóng gió nhấc lên đầy trời.
Trong mấy ức dặm toàn bộ sinh vật trong biển đều hoảng sợ kinh hãi, không cách nào động đậy. Mà dưới chân ba người lại có vô số thi hài ngư thú nổi lên trên mặt biển.
Nhạc Vũ thoáng cau mày thu liễm hồn áp, sau đó nhìn thẳng vào hóa thân Thanh Long ngay đối diện:
- Không biết thần quân đã hài lòng chưa?
Mạnh Chương thần quân cũng ngơ ngẩn, ngây người nhìn Nhạc Vũ, thần tình hoảng sợ khó tin.
Cuối cùng hắn bỗng dưng nhắm mắt, sau một lát chợt lẩm bẩm:
- Tổ Long huyết mạch? Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp? Chẳng lẽ bổn thần quân đang nằm mơ sao? Long tộc tổ huyết, tối cao thần thông lại hiện thân trên một Nhân tộc nhỏ bé. Muốn ta làm sao chịu nổi? Hay thật sự là định số từ sau khi Bàn Cổ khai thiên…
Thất thần một lát, Mạnh Chương thần quân bỗng nhiên trợn mắt nói:
- Chẳng thể trách! Lúc ở Nam Hải ngươi lại giấu diếm ta, nếu khi đó bổn thần quân biết được tất nhiên sẽ nảy ý giết ngươi. Việc này có thể lược qua, ta không oán ngươi!
Khóe môi Nhạc Vũ thoáng co rút lại, vị Thanh Long thần thú này thật sự quá mức thẳng thắn.
Hiện tại thanh thế của hắn cường thịnh, khí vận mãnh liệt, thẳng sánh vai với Thiên Đế. Cho dù gặp trận chiến Đào sơn cuối cùng bị thua bại, Mạnh Chương thần quân cũng khó làm gì được hắn.
Vì vậy ở trong lòng Mạnh Chương thần quân tự nhiên phải xoay chuyển một ý niệm khác.
Thời thế khó khăn, tự nhiên chỉ có thể bắt tay cùng suy tính…
- Mặc dù bệ hạ là Nhân tộc, nhưng lại có được máu huyết Tổ Long! Cũng xem là Long tộc nhất mạch. Không thể không dốc lòng lo lắng cho Long tộc chúng ta. Mạnh Chương này tự nhiên cũng có thể tương trợ bệ hạ hoàn thành nghiệp lớn…
Lời nói của Mạnh Chương thần quân quả nhiên xoay chuyển, không còn vẻ lạnh lùng như trước đó. Tiếp đó ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, khi nhìn về phía tiểu đảo ánh mắt bỗng nhiên khẽ động.
- Bắc Hải Cực Lạc Thiên? Điện phủ cuối cùng của Chúc Long, chính là giấu tại nơi này? Đúng rồi, bệ hạ đem ta dẫn tới tận đây, tất nhiên là có dụng ý khác!
Xoay người, trên mặt Mạnh Chương thần quân tràn đầy vẻ dò hỏi nghiên cứu:
- Chúc Long di trân là phương pháp để bệ hạ phá cục?
- Đúng vậy!
Nhạc Vũ cười gật đầu:
- Thần quân nghĩ như thế nào?
Mạnh Chương thần quân cũng hơi cau mày, trầm ngâm chỉ chốc lát lại lắc đầu:
- Chúc Long năm xưa làm đế đình tể sát, tàng trân lưu lại nhất định phong dày. Nhưng bên trong rốt cục có vật nào có thể trợ giúp bệ hạ thành đạo hay không thật sự không biết. Hi vọng có thể nói thật xa vời. Cho dù thực sự, lần này bệ hạ cũng có thể nói bị bại nhiều hơn. Phương bắc chư yêu, như yêu sư Côn Bằng nhất định sẽ không khoanh tay ngồi xem. Muốn nhờ vào Cực Lạc Thiên xoay chuyển càn khôn, thật sự là si tâm vọng tưởng!
Lời nói phía sau không chút khách khí. Nhạc Vũ cũng không thèm để ý, chỉ khẽ cười nói:
- Cho nên mới cần thần quân tương trợ!
Mạnh Chương thần quân kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn nhìn Nhạc Vũ. Chỉ thấy thiếu niên tuấn tú trước mắt đã có định liệu trước, thần thái thật tự nhiên. Giống như đã sớm đoán được sẽ là như thế, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn lại không hề lộ ra nửa phần xấu hổ bất an.
Chần chờ chốc lát, trong đôi mắt Mạnh Chương cuối cùng lộ ra vài phần tò mò:
- Ngươi muốn ta làm sao giúp ngươi?
- Đợi khi ta đi vào thì giúp ta ngăn lại Côn Bằng yêu sư cùng phương bắc chư thánh!
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, không hề cảm thấy lời nói của mình có chút nào kinh người, vẻ mặt thản nhiên nhìn xuống tiểu đảo:
- Ta cũng biết bên trong Bắc Hải Cực Lạc Thiên hung hiểm khó lường, cơ hội thành đạo cực kỳ xa vời. Sở dĩ đi vào là vì có dụng ý khác. Thật không biết thần quân có chịu giúp ta một lần hay không?
Mạnh Chương thần quân cau mày, sắc mặt do dự:
- Côn Bằng yêu sư, phương bắc chư thánh? Bệ hạ thật xem trọng ta…
Lời còn chưa dứt, đã thấy Nhạc Vũ phẩy tay áo, Nhai Tí cùng Huyền Vũ đồng loạt từ trong Diễn Thiên Châu bay ra, Nhạc Vũ lại cười nói:
- Lại thêm hai vị này thì thế nào? Trong đế đình của ta, Thái Hoàng Quân lại không dám chạm mặt với ngươi. Còn cần một vị Chuẩn Thánh nhân vật trấn thủ Các Linh sơn. Nhưng Ô Sào đạo nhân lại tùy thời có thể xuất thủ tương trợ. Trẫm không có yêu cầu gì cao, chỉ cần ngăn lại Côn Bằng. Vài vị còn lại chỉ cần thần quân hết sức là được!
Nghe được lời này, đôi môi Mạnh Chương thần quân nhất thời mấp máy, tựa hồ như có điều ngộ ra, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ chợt biến đổi.
Lần này ngoại trừ vẻ kinh hãi còn hàm chứa vài phần bội phục. Chỉ thoáng suy ngẫm vẻ mặt hắn liền quả quyết nói:
- Giúp ngươi không ngại, bổn thần quân lại có ưu đãi gì?