Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1236: Hạo Thiên để lâm!





Trên thế gian này vì sao lại có được nhân vật thiên tư tuyệt đỉnh đến như vậy?
Cửu Thiên Huyền Nữ không khỏi nắm chặt hai tay, áp chế sát khí tràn đầy trong lồng ngực.
Không phải Chuẩn Thánh Kim Tiên thì thế nào? Giờ phút này trên người Uyên Minh có Dung Vũ Hóa Vân Chân Quyết kết hợp cùng Huyễn Nguyệt Ngưng Chân Pháp, còn có đại trận trợ giúp, chiến lực còn vượt hơn Chuẩn Thánh Kim Tiên!
Năm năm trước cuộc chiến tại Bắc Hải Cực Lạc Thiên, người này chém giết Chư Kiền, lại làm cho Đương Đồ chân quân cam tâm dốc sức. Nàng cùng Hạo Thiên luôn suy đoán trong tay người này còn có kỳ bảo khác, nhưng hôm nay nhìn xem lại chưa chắc như thế.
Trong tay hắn chỉ cầm một thanh hậu thiên nhất phẩm Thủy Vân kiếm, đã tạo được uy danh cái thế. Nếu ban đầu ở trong Cực Lạc Thiên có tòa đại trận tương trợ, cộng thêm mấy trăm vạn tiên tu thần lực gia trì, Chư Kiền cùng Đương Đồ chính xác chưa chắc là địch thủ!
Nếu như người này chứng được Hỗn Độn Kim Tiên chân chính, chiến lực mạnh mẽ chỉ sợ càng không cách nào tưởng tượng.
Yêu nghiệt như vậy thật làm người ta khó thể đè nén sát khí.
Nhạc Vũ lại làm như chưa biết vẻ mặt khác thường của Cửu Thiên Huyền Nữ đang đứng bên cạnh. Một kiếm đem Tương Liễu tổn thương tới tháo chạy, nhưng lại không hề truy kích, tiện tay thu hồi Thủy Vân kiếm bình tĩnh nhìn ra xa xa.
- Người vừa xuất thủ chính là Đại Đình thần quân?
Đại Đình ngày trước chính là dòng họ mà Viêm Đế Thần Nông từng dùng qua năm xưa, sau khi thâm nghiên Bách Thảo mới sửa tên là Thần Nông thị.
Người đánh ra đạo hoàng quang vừa rồi chính là thân đệ của Thần Nông, đạo hào Đại Đình thần quân.
Hắn không khỏi cảm thấy thật khó giải quyết, ba vị Nhân Hoàng hắn đều thiếu họ nhân tình không nhỏ, một hạt giống Bồ Đề Tử của Thần Nông thị đưa qua đã giúp ích cho hắn rất nhiều.
Người kia nếu là thân đệ của Thần Nông, hắn thật sự khó thể xuống tay.
Lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ cũng chợt thanh tỉnh, mỉm cười nói:
- Tuy là thân đệ của Thần Nông, nhưng đã làm nhiều việc ác, giết chóc vô số. Viêm Đế đã sớm không thừa nhận hắn, đã tự tay phong ấn hắn bên dưới Minh Nông sơn! Còn có Tương Liễu, vốn là người truy tùy Cộng Công, sau khi Cộng Công thân vẫn luôn gây mưa gọi gió, cắn nuốt vô số người, những nơi đi qua đều hóa thành hoang dã. Khi Vũ Hoàng trị thủy đã đem phong ấn dưới Đoạn Thạch sơn. Hiện giờ đều đã chạy ra…
Trong lời nói lại mang theo ý chê cười nồng đậm:
- Vài vị kia tương trợ Dương Hạo thật sự dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Thật không e ngại hai mãnh thú hung nhân kia cuồng tính đại phát, trêu chọc nghiệt lực nhân quả cho bọn họ sao?
Nhạc Vũ khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ hai người kia có thể thoát khốn hẳn do chính hắn tạo ra thiên cơ biến hóa.
Nếu không phải phương bắc đế đình của hắn quật khởi, liên tục làm cho Hỗn Độn Kim Tiên đầu nhập dưới trướng, thanh thế cơ hồ có thể so với Thiên Đình, hai người này hẳn phải còn bị trấn áp thêm mấy vạn năm, thậm chí vĩnh viễn đều bị trấn áp.
Những điều này không quan hệ gì với hắn, nhưng khi xưa Viêm Đế đã lựa chọn trấn áp Đại Đình thần quân mà cũng không giết chết, nghĩ đến hắn vẫn còn lưu chút tình cảm với thân đệ của mình.
Về sau chỉ cần ra tay chú ý với người kia là được, hắn cũng không để ý tiếp tục đem Đại Đình thần quân trấn áp thêm mấy vạn năm.
Trên không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to thê thảm, phảng phất giống như tiếng hài tử khóc lóc nỉ non. Một cỗ âm ba mắt thường có thể thấy được lan truyền khắp mọi nơi, kích thích cuồng phong thổi quét, mang theo lực lượng rung động thần hồn.
Nhạc Vũ cùng Cửu Thiên Huyền Nữ đang đứng trong trận, đợi đến khi âm ba truyền tới, thanh âm tiếng khóc nỉ non lọt vào trong tai cũng đã suy yếu tới cực hạn.
Nhưng vẫn cảm thấy thần hồn rung chuyển, tâm thần thật khó thể kiềm chế.
- Là Cửu Anh!
Thân hình Cửu Thiên Huyền Nữ chấn động, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Cửu Anh cũng là thượng cổ mãnh thú, tinh quái thủy hỏa, có thể phun thủy lẫn phun hỏa. Đồng dạng trên thân có chín đầu, thanh âm như tiếng hài tử khóc nỉ non, sở trường công kích tâm thần.
Cộng thêm hai người ra tay trước đó, tổng cộng đã có ba vị Chuẩn Thánh nhân vật!
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng không chút nào lưu ý, đem bộ phận linh thạch cuối cùng tiếp tục bố trí, toàn bộ phù văn đều khắc lục thỏa đáng.
Chỉ thấy đại trận dưới chân núi linh quang lưu chuyển, vân khí càng thêm nồng hậu, hình tượng huyễn ảnh vô tận súc tích tràn đầy bên trong.
Ngay sau đó Nhạc Vũ hướng mặt bắc vẫy tay, chỉ thấy Nhai Tí cùng Huyền Vũ đều lập tức lăng không bay đến.
Thân hình lớn hơn vạn trượng, nhưng khi đi tới bên người Nhạc Vũ đã co rụt lại một ít.
Bộ dạng của Huyền Vũ vẫn uể oải như trước, biểu tình giống như luôn buồn ngủ, vừa đến đỉnh núi liền nằm sấp trên mặt đất.
Tình hình của Nhai Tí chẳng biết tại sao lại có chút bất an. Ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng tây, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Nhạc Vũ liếc mắt nhìn liền biết nguyên nhân do Cửu Anh đến. Nếu nói chiến lực của thượng cổ mãnh thú, Nhai Tí vượt xa Cửu Anh gấp mấy lần! Nhưng Âm Công Pháp của Cửu Anh lại hoàn toàn khắc chế được Nhai Tí.
Mỉm cười, Nhạc Vũ lấy ra một thổ hoàng sắc viên hoàn, hình thức như vòng cổ, bọc lên cổ Nhai Tí. Ngay lập tức Nhai Tí liền yên ổn xuống, chìa cự trảo sờ sờ ngay cổ, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Ban đầu Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không lưu ý đến viên hoàn kia, sau một lát lại cảm thấy kinh hãi, cẩn thận quan sát một lúc cơ hồ không đè nén được bật tiếng kinh hô.
- Đây là Định Thần Hoàn! Thượng cổ đại vu Thiên Ngô Định Thần Hoàn?
Viên hoàn tuy bao bọc một tầng kim chúc, nhưng không che lấp được linh quang của siêu phẩm tiên thiên linh bảo. Lực lượng ổn định thần hồn ngay cả nàng cũng có điều cảm giác. Cơ hồ có thể xác định vật này chính là Định Thần Hoàn không thể nghi ngờ!
Nhạc Vũ liếc mắt nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ, cũng không tiếp tục lưu ý, tiếp tục dùng máu huyết của Chư Kiền khắc lục phù văn lên bên ngoài thân thể Nhai Tí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chư Kiền cũng là kim hệ thần thú, mà giờ khắc này Nhạc Vũ khắc lục là một kim giáp phù trận.
Phù trận này cũng không có gì thần kỳ, khi tu sĩ đấu pháp vẫn thường xuyên sử dụng. Nhưng giờ phút này kết hợp cùng Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu thần thông của Nhai Tí lại có một hiệu quả khác hẳn.
Chỉ thấy trong thoáng chốc phù trận thành tựu, quanh thân Nhai Tí rõ ràng có vô số canh kim linh tụ tập đến, huyễn hóa ra vô số kim giáp lân phiến quanh thân hắn.
Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ lại âm tình bất định.
Giờ phút này Nhai Tí căn bản chính là một con nhím đầy gai – không ai dám chạm vào, cũng là một con nhím không còn chút nhược điểm!
Vẻ mặt Huyền Vũ vốn đang lười nhác, bỗng dưng trợn mắt, đồng dạng cũng có chút kinh dị đánh giá Nhai Tí từ trên xuống dưới một lượt, trong đôi mắt hắc lam thật lớn cũng lộ ra vài phần âm sâm.
Nhai Tí lại cực kỳ vui mừng, vẻ bất an cũng đã thối lui. Biến thành dương dương tự đắc, không ngừng xoay quanh người Nhạc Vũ, sau đó bỗng dưng chuyển hướng về phía tây, đồng dạng cũng rít gào lên một tiếng.
Không có được lực lượng chấn động tinh thần của Cửu Anh, nhưng đồng dạng cũng khiến cho thiên địa phong vân biến sắc.
Cho tới giờ khắc này Cửu Thiên Huyền Nữ mới nỗ lực ngăn chặn nỗi kinh hãi trong lòng, ánh mắt dịu xuống nói:
- Bệ hạ ở bên trong Cực Lạc Thiên quả nhiên thu hoạch phong phú. Không ngờ Định Thần Hoàn của Thiên Ngô cũng rơi vào trong tay bệ hạ. Phối hợp với Nhai Tí đúng là thương thiên tác hợp! Bệ hạ có một thần thú này có thể so sánh được với bốn năm vị Hỗn Độn Kim Tiên. Thậm chí cả Lý thái tể chỉ sợ cũng không dám dễ dàng trêu chọc. Thật sự là đáng mừng, chỉ là…
Thanh âm nàng ngừng một chút, Cửu Thiên Huyền Nữ chợt chuyển giọng:
- Bệ hạ không lo lắng có một ngày Nhai Tí chạy thoát khỏi bàn tay của bệ hạ trấn áp sao?
Nhạc Vũ chỉ khẽ cười không trả lời, dùng hồn niệm cảm giác kiểm tra linh trận bên dưới.
Kỳ thật đối với đại trận này hắn cũng không quá lưu ý, đại trận có thể chân chính giúp đỡ hắn đang ẩn bên ngoài năm ngàn vạn dặm, từ năm năm trước cũng đã bố trí xong xuôi.
Đại trận dưới chân núi này có thì càng tốt, nếu không có cũng chẳng sao cả. Một bộ phận kết cấu phù văn làm người ta khó hiểu bên trong, một tác dung là tiếp nối với ngoại trận, tác dụng khác chỉ là cố tình làm ra vẻ huyền bí.
Sau một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn khẽ động, cùng Cửu Thiên Huyền Nữ ngẩng đầu nhìn lên không trung mặt đông, chỉ thấy trên không trung có ba đạo quang hoa lục tục bay tới.
Đồng dạng cũng giáng xuống ngay hướng Đào sơn, một kim một bạch độn quang giáng xuống, cuối cùng là một đạo lam quang.
Hai mắt Nhạc Vũ không khỏi híp lại, tinh mang chớp lên trong mắt.
Hắn biết được ba người này hẳn là Hạo Thiên, Lý Trường Canh cùng Bích Hà Nguyên Quân trong miệng Cửu Thiên Huyền Nữ nhắc tới.
Bọn họ đều dùng tam thi pháp thân buông xuống, thanh thế bàng bạc tràn đầy.
Độn quang lục tục rơi xuống, Hạo Thiên vẫn là một thân hoàng kim chiến giáp, cầm phương thiên đại kích trong tay. Lý Trường Canh đi phía sau, mặt mũi vẫn hiền lành, ý cười đầy mặt, diễn cảm ấm áp. Trông thấy Nhạc Vũ lập tức cúi người hành lễ, không hề thiếu chút lễ nghĩa cấp bậc.
Làm cho Nhạc Vũ phải nhìn chăm chú chính là vị nữ tử đi phía sau hai người.
Trên đầu nàng đội hà quan, dung mạo ẩn sau bức rèm, nhìn không thấy rõ tướng mạo, nhưng một thân pháp lực thủy linh lại vô cùng tinh thuần.
So sánh với Dung Vũ Hóa Vân Chân Khí của Nhạc Vũ cũng chỉ kém hơn một chút.
Giờ phút này sau bức rèm che, lộ ra đôi mắt đang vô cùng tò mò quan sát Nhạc Vũ.
Trên mặt Nhạc Vũ hiện lên ý cười, hướng Bích Hà Nguyên Quân gật đầu thi lễ, lại chợt cảm thấy không khí trên đỉnh núi bỗng dưng đông cứng lại.
Quay đầu nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt Hạo Thiên thật âm lãnh nhìn xuống đại trận dưới chân núi. Cũng không nói lời nào, chỉ hung hăng trừng mắt liếc nhìn qua Cửu Thiên Huyền Nữ liền dời sang nơi khác.
Đợi đến khi ánh mắt của hắn nhìn thấy Định Thần Hoàn trên cổ Nhai Tí, đồng tử đột nhiên co rút lại, ngay cả ánh mắt Lý Trường Canh cùng Bích Hà Nguyên Quân cũng bị hấp dẫn, cùng nhìn sang, sau đó vẻ mặt đều biến sắc!
Ước chừng sau một lúc lâu, Hạo Thiên chợt cười khẽ một tiếng:
- Chúc mừng Huyền Thánh đại đế lại có thêm một cường trợ!
Nhạc Vũ chỉ cười không đáp, mỉm cười chắp tay xem như chào hỏi, mà Hạo Thiên cũng chuyển mắt nhìn hồng sắc ngọc thạch cùng dưới lòng núi.
Trong mắt hắn chợt lộ ra vẻ thương cảm vô tận, mà ngay sau đó một cỗ sát khí túc sát bỗng dưng từ trong cơ thể tràn ra.
- Chỉ là một Huyễn Mục Thiên Chiếu Pháp cũng dám đến thăm dò chúng ta!
Hoàng kim phương thiên đại kích bỗng dưng vung chém, hiểm hiểm lướt qua thân hình Nhạc Vũ chém về hướng sườn núi phía nam.
Một kích bá tuyệt, đem thiên địa xé rách, đánh ra ngoài ba vạn trượng. Bỗng dưng linh lực khuấy động, chỉ thấy có một ánh mắt cực lớn ở nơi đó bỗng dưng xuất hiện!
Ngay sau đó liền bị hoàng kim kích ảnh tê thành phấn vụn! Hóa thành thật nhiều linh quang tiêu tán cuối chân trời.
Nhạc Vũ cau mày, sau đó nhẹ giọng cười, một kích của Hạo Thiên rõ ràng biểu lộ ý tứ thị uy.
Nhưng một trận chiến bên trong Long mộ, một thân thần thông của vị Thiên Đế này Nhạc Vũ cũng đã sớm hiểu rõ trong lòng.
Về phần Huyễn Mục Thiên Chiếu Pháp, hắn đã sớm có cảm giác, chỉ là bậc thần thông kia cảnh giới của hắn hiện tại vẫn còn chưa thể phát hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.