Theo từng phù văn tử kim sụp đổ, toàn bộ phù không đảo cũng bắt đầu chấn động, một huyết sắc đầu lâu đột nhiên vọt lên không trung, biến thành một hình người cực lớn, chiều cao ba mươi vạn trượng rồi khôi phục lại thành bình thường, đầu đội khôi trụ thanh đồng ngưu giác, khuôn mặt thô hào, mắt mày rậm rịt, khí tức cuồng liệt bá tuyệt nhưng lộ vẻ suy yếu, chậm rãi hạ xuống.
- Bệ Hạ!
Phong Bá Vũ Sư nhất loạt thi lễ, sắc mặt lộ vẻ kích động, Minh Hà lão tổ lại lạnh lùng cười lạnh, đánh ra liên tục ba đoàn quang hoa.
Ánh mắt nam tử kia sáng lên, sau đó quanh thân mở rộng triển khai vô số sợi tơ huyết sắc cuốn lấy ba quang đoàn, thân hình lần nữa bành trướng vặn vẹo, sau một lúc mới khôi phục trở lại, cảm giác suy yếu đã bớt đi phân nửa.
Đợi đến khi dung nhập xong điểm huyết tinh cuối cùng, nam tử kia mới mở mắt, hướng Phong Bá Vũ Sư cười cười:
- Hai người các ngươi cũng tới! Bổn vương bị phong ấn bảy vạn năm, không ngờ còn có một ngày có thể thấy lại ánh mặt trời gặp được các ngươi!
Tiếp đó cũng không đợi hai người nói chuyện, lạnh lùng nhìn về phía Minh Hà:
- Thân thể ta đã tổn hại hai lần, ngay cả thần tinh và Xi Vương kích cũng bị người đánh cắp, pháp lực còn chưa tới một phần mười, nếu ngươi muốn mượn lực ta chỉ sợ là tính lầm.! Bản vương cũng biết qua Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ, không phải là kẻ dễ dàng! Dù là ta lúc toàn thịnh đánh một trận thì phần thắng chưa tới bốn phần, huống hồ hôm nay.
Minh Hà không chút nào để ý, lại bắn ra hai đoàn quang hoa. Nam tử kia nhìn qua thấy bên trong là một giọt thủy dịch lam sắc, một thanh cự thương dài chừng ba trượng, khí thế lăng lệ vô song thì vui vẻ chiêu lấy, trực tiếp hút giọt thủy dịch kia vào khiến cơ thể được quang hoa lam sắc bao phủ, khí tức toàn thân càng thêm bạo liệt không ngừng.
Qua thời gian chừng uống cạn một chén trà nhỏ, nam tử kia mới bước ra từ quang hoa chói mắt, cầm lấy thanh cự thương.
- Hậu Thiên Chí Thánh! Thanh binh qua đệ nhất từ khi khai thiên, , quả nhiên hung lệ bức người. Vị nào quả thực là chủ nhân thiên địa, khố tàng phong hậu. Cây thương này quả thực không kém Xi Vương kích của ta, chiến lực bản thân cũng khôi phục được bốn thành.
Xi Vưu khẽ tán thưởng rồi mắt thấu lãnh ý:
- Chỉ là muốn cùng chiến một trận với Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế thì còn xa mới đủ!
Minh Hà lão tổ cũng sớm có sở liệu, lại ném ra ngoài một vật:
- Thêm vào vật này thì thế nào? Không biết có thể thay được thần tinh của ngươi?
Mọi người nghe vậy, ánh mắt lập tức ngưng lại, nhìn về đoàn linh quang lơ lửng giữa không trung, chỉ thấy một tinh thạch ngũ sắc lưu ly toàn thân trong suốt, tuy chỉ lớn bằng quyền đầu nhưng khí cơ bên trong khiến cho tim người khác đập mạnh, dẫn động mặt biển dấy lên từng hồi sóng lớn.
- Hỗn độn nguyên thạch!
Trong mắt Tất Phương lập tức hiện ra vài phần tham lam, hỏa lực quanh người đột nhiên tăng mạnh, Vũ Sư đối diện lập tức có cảm ứng trông lại, mắt hàm sát ý.
Tất Phương không khỏi ngượng ngùng cười cười, hừ nhẹ:
- Người này nguyên lai cũng là bởi vì họa được phúc!
Quang hoa trong mắt Xi Vưu chói lọi rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, vung tay thu lấy khối tinh thạch trong suốt.
Khí tức Xi Vưu đột nhiên giống như đã có cột trụ, càng thêm mênh mông hạo hãn, thông thiên triệt địa.
- Có vật này quả thực có thể thay thần tinh! Nếu có thể chính thức hấp thu, pháp lực bản vương còn hơn trước lúc phong ấn hai thành!
Khẽ dừng lời, trong mắt Xi Vưu giảm đi vẻ lăng lệ mà ẩn hàm vài phần vui vẻ:
- Chỉ là lần này ba người chúng ta giúp ngươi có chỗ tốt gì?
Minh Hà lão tổ nghe vậy cười cười:
- Phong Bá Vũ Sư chỉ cần Bệ Hạ thoát khốn là được. Bất quá sau trận chiến này, người kia cũng không bạc đãi. Về phần Xi Vương Bệ Hạ sau trận chiến này thì hỗn độn nguyên thạch coi như thù lao. Hôm nay Cửu Lê nhất tộc, nếu không ngăn trở thì tín đồ của bệ hạ cũng chỉ còn lại cực ít, dùng vị Câu Trần thượng cung Thiên hoàng Đại Đế làm thù lao, không biết Bệ Hạ có thấy thoả mãn?
- Câu Trần Đại Đế?
Xi Vưu vô thức cau mày, trầm ngâm một lát mới khẽ gật đầu:
- Thần vị Thiên Đình này vừa khéo Xi Vưu ta! Chỉ là vẫn ở dưới Hạo Thiên, hơi có chút làm cho người khó chịu! Câu Trần Đại Đế, chưởng binh qua sát phạt, thống soái thiên hạ quần yêu. Hắc! Không ngờ Xi Vưu ta là một vu thần cũng có ngày quản hạt quần yêu.
Cười tự giễu, ánh mắt Xi Vưu lướt qua hai người Tất Phương Hạn Mị, nhìn nữ kia thì trong mắt lóe lên duệ quang:
- Thác Bạt Huyên?
Sát ý lập tức nổi lên, khóa cứng thân ảnh Hạn Mị, hồn niệm cuồn cuộn áp tới, sát khí tràn ngập thiên địa.
Nữ tử kia cũng thoáng run sợ, ánh mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng lộ ra vài phần sinh động, thanh hồng mâu qua cũng nắm chặt trong tay, không khí hai bên dần lạnh cứng, cương phong linh lực nổi lên tứ phía.
Thân ảnh Minh Hà lão tổ đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở giữa hai người, hừ lạnh một tiếng nói:
- Xi Vương Điện hạ, Hạn Mị chính là người của vị kia khâm điểm! Mặc kệ hai người các ngươi trước đây có ân oán gì đợi ngày sau hãy nói, trước mắt đại địch chính là Trung Thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế!
Xi Vưu cầm trong tay cự thương, thần sắc âm lạnh nhìn Minh Hà hồi lâu nhưng thấy hắn vẫn không có ý nhượng bộ, lực huyết sát cũng bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, dù địa vị ngang nhau nhưng mơ hồ vẫn thắng một bậc!
Xi Vưu đột nhiên lại cười lớn:
- Bản vương hôm nay có ân oán gì đáng nói với nàng? Không chết không sống, cương thi chuyển dương, tên cũng là Hạn Mị! Đây cũng là báo ứng! Hiên Viên ah Hiên Viên, lúc trước ngươi đem ta phong ấn có nghĩ một ngày ái nữ của ngươi cũng rơi xuống tình trạng này! Hắc hắc! Hay cho một Hạn Mị, ! Phải nên trường tồn thế gian, càng lâu càng tốt.
Tiếng cười điên cuồng mang theo khoái ý vô tận truyền đến tứ phương, Minh Hà lão tổ đầu tiên là ngạc nhiên sau đó cũng không để ý.
Quang trạch trong mắt Hạn Mị dần ảm đạm, khôi phục tĩnh mịch, nhìn xuống mặt biển dường như không nghe thấy lời của Xi Vưu.
Tất Phương thấy thế khẽ thở dài, trong mắt lần đầu tiên thoáng hiện vài tia thương cảm rồi nhanh chóng thu liễm, hướng Minh Hà hỏi:
- Nếu có Xi Vương, lần này phần thắng ngược lại là không ít, hôm nay người đã tụ tập, vậy Nhạc Vũ đang ở đâu?
Mọi người nghe vậy đều chú mục nhìn vào, ngay cả tiếng cười Xi Vưu cũng dừng lại!
- Lúc này hắn đang ở Thiên Nguyên giới, bất quá đợi đến lúc ta và ngươi tới đó chắc là đã muộn một bước! Nhạc Vũ tay cầm Côn Luân Kính, một thân huyễn pháp càng đã tới cảnh giới đỉnh phong, tung tích ngay cả thánh nhân cũng không thể tính ra!
Nói đến đây, trên mặt Minh Hà hiện ra vài phần ảo não:
- Trước khi bản tọa thoát khốn thì đã muốn Hậu Thổ đã dùng tín phù cảnh báo để biết tung tích hắn, không ngờ tiện phụ này lại chưa từng mắc lừa, đợi đến khi biết Huyết Lục Thiên quân xuất hiện tại Thiên Nguyên Giới thì đã muộn.
Năm người chung quanh, ngoại trừ Hạn Mị đều khẽ nhíu mày, sau đó lại thấy Minh Hà lạnh giọng cười cười:
- Bất quá chư vị cứ yên tâm là được, người kia đã có bố trí, tuyệt không để lọt lưới, khi đó ta và các ngươi còn có giúp đỡ khác!
Cơ hồ là cùng một thời gian, trong Quan Vân điện tại đỉnh Quảng Lăng.
Mấy trưởng lão Nông Dịch Sơn, Thanh Dương Tử, Cung Trí, Mạc Quân đều phân ra ngồi hai bên điện, ánh mắt ngây ngốc tựa hồ còn chìm đắm trong chấn động.
Nhạc Vũ ngồi sâu trong điện, Liễu Nguyệt Như lại đứng bên cạnh, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt như nước thỉnh thoảng liếc sang Nhạc Vũ, ngoại trừ vẻ sùng kính còn có một tia hạnh phúc mơ hồ.
Cũng may người trong điện đều đang kinh ngạc nên cũng không chú ý đến điều dị thường này.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLYên tĩnh hồi lâu, Nông Dịch Sơn mới dần dần lấy lại tinh thần, cảm thán:
- Kinh lịch của Bệ Hạ quả thật kinh người, đặt mình vào hung hiểm vẫn có thể giãy dụa thoát ra, trong vòng hai trăm năm đã có thể xưng hùng phương bắc, lực áp Thiên Đình. Nông Dịch Sơn thật sự bội phục!
Mấy người bên cạnh tuy không nói lời nào nhưng thần sắc đều đồng ý sâu sắc, trong mắt ngoài vẻ kinh hỉ tán thưởng còn có vài phần sợ hãi.
Xương Băng Hồng ở vị trí thứ tư bên trái, nhìn sững vào Nhạc Vũ vẻ cảm khái.
Tiểu tử lúc trước theo hắn học trận p hù cuối cùng đã thành cánh chim bay lượn cửu thiên, trở thành đại thụ kình thiên cua Quảng Lăng tông bọn họ!
Thanh Dương Tử trầm ngâm một hồi rồi khẽ thở dài:
- Chắc chắn hung hiểm! Chỉ cần bước sai một bước thì kết quả thân vẫn! Lão phu cực kỳ bội phục.
Bị ánh mắt mọi người nhìn vào nhưng Nhạc Vũ không hề cảm thấy bối rối, chỉ cười khiêm cung:
- Một thân thành tựu của đệ tử cũng là nhân duyên tế hội. May mắn có Trấn Nguyên Đại Tiên cùng này Từ Hàng Đạo Tôn thành toàn mới có hôm nay!
Lời này của hắn là thực lòng, nếu không có việc ngộ đạo vạn năm ở Ngũ Trang Quan thì hắn tuyệt không có căn cơ như ngày hôm nay, lại nếu như không có Từ Hàng, đẩy hắn lên đế vị An Thiên Huyền Thánh Đại Đ