- Tuyết nhi, tu đạo năm trăm năm, lần đầu tiên ta lại chần chờ như vậy. Nàng nói hiện tại ta nên làm thế nào cho phải?
Xa xa nhìn vào Phần Minh Thiên, Nhạc Vũ than nhẹ một tiếng, trên nét mặt vẫn không ngừng do dự.
Trong lòng hắn mặc dù cũng không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng hắn quả thật lại có cảm giác lần này chỉ cần đi vào bên trong Vô Tận Diễm Hải Phần Minh Thiên, tính mạng của hắn chỉ sợ không còn nắm trong tay chính mình.
- Nếu sư huynh cảm thấy nguy hiểm, chúng ta không vào Phần Minh Thiên là được!
Thấy vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn ngơ ngẩn, giống như cũng không nghe được lời nàng, trong mắt Chiến Tuyết không khỏi lướt qua tia đau lòng.
Cả đời này bản thân nàng mặc dù nhiều lần trải qua nhấp nhô, thậm chí từng gặp qua tử vong, tu luyện Huyền Sát Chiến Ma thần thông cùng Vô Thượng Thần Lôi, phải thừa nhận nỗi đau đớn không ai tưởng tượng nổi.
Nhưng trong lòng nàng tự biết bản thân mình vẫn xa không bằng Nhạc Vũ. Bao năm nay Nhạc Vũ không ngừng giãy dụa cầu sống bên trong hồng hoang thế giới, cố gắng xoay chuyển đại thế hồng hoang, cố gắng tìm kiếm một tuyến sinh cơ. Cơ hồ hắn chưa từng được nghỉ ngơi, áp lực phải thừa nhận xa xa không ai có thể tưởng tượng.
Vất vả bên trong nàng chỉ nhìn thấy đã cảm nhận đau lòng, đổi lại là chính nàng, nói không chừng cũng đã bị hỏng mất.
Vì vậy cho dù nàng yêu hắn say đắm, cũng không dám nhiều lời can ngăn, cho dù trong lòng cũng chua xót, nhưng không nguyện kể rõ. Nàng cũng không muốn chính Nhạc Vũ cũng đã bị áp lực tới cực hạn mà còn phải vì chuyện của nàng đi hao tâm tổn trí.
Thần tình nghiêm túc, suy ngẫm thật lâu Chiến Tuyết chợt ngẩng đầu nói:
- Bản thân sư huynh có Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, nhiều lần đoạt bảo có bao giờ phải cùng người ngay mặt tranh đấu qua? Nếu đã quên yếu tố nào đó, chúng ta cứ nghĩ biện pháp vứt sang một bên trước, công kích trực tiếp vào căn bản là được…
- Công kích trực tiếp căn bản?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Nào có đơn giản như vậy? Ngũ Sắc Thần Quang của ta đã nổi tiếng khắp hồng hoang. Hồng Quân lấy đồ vật tới dẫn dụ ta nhất định sẽ không thể không có phòng bị!
Khí tức Chiến Tuyết lập tức cứng lại, thần thái vừa thư hoãn lập tức liền mờ mịt xuống.
Biết rõ đối phương đã có được Ngũ Sắc Thần Quang có thể phá hủy hết toàn bộ phù trận trong thiên hạ, nếu còn không gia tăng thêm phòng bị, ngay cả chính nàng cũng không làm ra chuyện vụng về như thế.
Nhưng Nhạc Vũ vừa nói được một nửa đột nhiên ánh mắt chợt sáng:
- Đợi một chút! Nói không chừng phương pháp này thật có vài phần khả thi!
Tiếp theo hắn chợt lâm vào trầm tư, ước chừng sau một canh giờ trên mặt Nhạc Vũ lại nổi lên vài phần ý cười.
- Tuyết nhi thật giỏi, thật sự đã cho ta một ý kiến hay! Thật muốn hôn nàng một lần…
Trên mặt Chiến Tuyết không khỏi ửng hồng, tràn đầy vẻ ngượng ngùng. Tiếp theo liền nhìn thấy Nhạc Vũ đi vào trong Thiên Ý Phủ, khoanh chân ngồi dưới gốc Tiên Hạnh, sau đó xuất ra hơn vạn mảnh da cuốn từ trong tu di không gian.
Ngay sau đó vô số linh trân dược tài được luyện chế, dung thành dược dịch để ngâm da cuốn.
Chiến Tuyết cũng theo Nhạc Vũ đi vào Thiên Ý Phủ, thấy thế chợt nhíu mày, ngay lập tức liền nhận ra những mảnh da kia chính là lấy từ thi hài của Hình Thiên Xi Vưu, còn có Côn Bằng lẫn Chúc Dung, bản thân có được dị lực khó lường.
Ngay khi Chiến Tuyết nghĩ Nhạc Vũ đang chuẩn bị chế phù, Nhạc Vũ lại lấy ra vô số long lân cùng long bì dung nhập vào bên trong.
Đợi đến khi dược dịch đều thẩm thấu hoàn toàn vào trong những mảnh da, lúc này mới lấy ra một mảnh da cùng một mảnh long lân.
Thật tỉ mỉ tinh tế dùng tinh huyết bản thân khắc lục phù văn bên trên những tấm da kia.
Đến cuối cùng, hắn lấy ra Thiên Giới Hỗn Độn Chân Diễm bắt đầu tế luyện.
Bên trong Thiên Ý Phủ có thời gian chênh lệch tới chín mươi lần, trải qua hai năm từng trương kim sắc da giấy lóe sáng được tạo thành, được Nhạc Vũ đóng lại thành quyển sách. Lúc này Chiến Tuyết mới mơ hồ hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ. Trong lòng nàng rung động, mà trong đồng tử bỗng dưng chợt co rút thật nhanh.
- Sư huynh đang chuẩn bị chế tác đạo điển?
Rốt cục là chế tạo loại pháp tắc đại đạo nào mà phải dùng lớp da của bốn vị Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên chứa đựng?
Một vạn bốn ngàn ba trăm trang sách chính, ba vạn năm ngàn trang sách phụ do long lân long bì chế thành, cho dù dùng chứa đựng ghi chép Hà Đồ Lạc Thư hoặc là Địa Thư hay Minh Thư chỉ sợ cùng còn dư dả!
- Đúng vậy!
Nhạc Vũ thuận miệng đáp lại một câu, sau đó ở bên trên quyển sách quý giá kia lại dùng Tổ Long tinh huyết ít ỏi khắc lục ra bốn chữ "Hỗn Độn đạo điển" như rồng bay phượng múa.
Bên trong mặc dù trống rỗng nhưng khí tức đã có xu thế bức người.
Nhạc Vũ tiện tay khẽ vẫy, liền khiến quyển sách rút vào bên trong lòng bàn tay hắn. Biến ảo thành một quyển sách thật bình thường, không chút dị trạng, chỉ riêng bốn thượng cổ chữ triện "Hỗn Độn đạo điển" ẩn hàm thành tựu suốt đời của Nhạc Vũ, khiếm ý khinh nhân, khiến tâm thần người khác chấn huyễn.
- Đi thôi!
Nhìn vào vật trong tay, Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, thật sự vui mừng, tiếp theo hắn liền bước ra khỏi Thiên Ý Phủ.
Ở lại bên trong động thiên suốt mấy năm thời gian, ở bên ngoài chẳng qua mới được mười ngày.
- Cách thời hạn một tháng chỉ còn bốn ngày đi…
Lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên Phần Minh Thiên, ánh mắt Nhạc Vũ chợt lóe đã mang theo Chiến Tuyết đi vào bên trong Vô Tận Diễm Hải.
Ngay sau đó chỉ cảm thấy diễm lực thực sự bốc cao, giống như có thể hòa tan hết thảy mọi vật.
Ngay khi Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết tiến vào không lâu, bên ngoài Vô Tận Diễm Hải lại đến thêm một người.
Một thân thanh sam, phía sau có một chiếc Lưu Ly Tử Khí Phong Đăng đang phiêu phù trôi nổi, cũng đứng trên băng nham như hai người Nhạc Vũ trước đó, lẳng lặng trang nghiêm như đang trầm tư suy nghĩ.
Sau một lát do dự, cuối cùng hắn chợt than khẽ, cũng hóa thành một đạo bạch quang nhảy vào bên trong Vô Tận Diễm Hải.
…
- Một vị cuối cùng, lại là hắn…
Sau một tiếng hô kinh dị, trong lời nói tràn đầy vẻ ngoài ý muốn, Lục Áp đứng ngay phía sườn nam đỉnh Hằng Sơn, trên một tòa bệ đá bình tĩnh nhìn chăm chú ra phương xa.
- Lần này thật sự khó giải quyết! Không thể tưởng được người này lại không tiếc làm trái ý vị Đạo tổ kia!
Người đứng bên cạnh Lục Áp chính là Mạnh Chương thần quân, pháp lực trên người hắn đã có vẻ suy sút, hai lần đại chiến xảy ra liên tục làm hắn trọng thương không có thời gian phục hồi.
Hiện tại hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình thể của khối pháp thân này, nhưng trên mặt Mạnh Chương vẫn nhàn nhã tiêu sái, giống như không hề lưu ý tới thương thế trên người chút nào.
- Cũng không có gì lạ, nói đến vị kia cũng là linh vật sinh ra từ thời thượng cổ hỗn độn sơ khai, chỉ là linh trí mở ra quá muộn mà thôi. Người này một lòng cầu đạo, không từ một thủ đoạn nào. Xiển giáo lại không đối đãi tốt với dị tộc, đoán chừng là không dung được hắn. Chỉ cần có cơ hội hắn liền nảy sinh ý niệm khác, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Phỏng chừng người này xuất hiện cũng đã nằm trong dự định của bệ hạ rồi…
- Nói thì dễ dàng! Có thêm Xi Vưu Minh Hà, lần này Thái Thượng Kim Tiên ra tay đã có tới ba người! Thật không biết vị kia còn có thêm chuẩn bị nào khác nữa hay không!
Lục Áp lắc nhẹ đầu, trên mặt tràn đầy vẻ cười khổ:
- Mạnh Chương đạo hữu, vị bệ hạ kia mặc dù chưa chân chính đăng lên Long tộc đại đế vị, nhưng đã cùng Long tộc các ngươi tồn vong một nhịp thở. Ngươi không cảm thấy trong lòng quá bất an sao?
- Lo lắng thì thế nào? Chẳng lẽ ta và ngươi còn có thể chạy tới Vô Tận Diễm Hải?
Mạnh Chương thần quân cười khẽ một tiếng, lộ ra vài phần tự giễu:
- Không nói tới việc trấn áp Vô Tận Ma Quật, chỉ nói vài vị phía trước cũng đã đủ ngăn trở ta và ngươi…
Lục Áp híp mắt, tiếp theo cũng cảm thấy vô cùng đau đầu:
- Thiên địa hiện tại xem ra thật sự nổi lên sát kiếp, Tây Cực chân nhân, Thái Tố Thanh Hư đạo nhân, Cửu Linh Thái Chân nguyên quân, Dòng Diệu đạo quân, những nhân vật Hỗn Độn thái cổ vì sao cũng đều chạy đến?
Hắn khẽ chau mày, tuy sát ý nổi lên nhưng lại ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.
Mà vẻ mặt Mạnh Chương thần quân lúc này chuyển sang ngưng trọng:
- Ta và ngươi đã đem lợi thế đặt lên trên người vị bệ hạ kia, cứ ở yên chờ đợi kết quả là được! Lại nói đây là cơ hội duy nhất của ta và ngươi, nếu vị bệ hạ kia có chuyện, là xem như hoàn toàn hết hi vọng. Ngày sau đành ngắc ngoải trong hồng hoang, ủy khuất cầu toàn mà thôi…
Lục Áp lắc đầu, không phải hắn không hiểu đạo lý kia, nhưng bắt hắn ngồi chờ chết, bảo hắn làm sao cam tâm?
Thật vất vả khổ tâm mưu đồ mấy chục năm mới nhìn thấy một đường cơ hội, chẳng lẽ bỏ mặc hay sao?
…
- Đây là Phần Minh Thiên?
Bên trong địa vực bạch sắc hỏa diễm, chung quanh Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết thanh quang lượn lờ, vừa che phủ khí tức lẫn thân ảnh, cũng đem diễm lực chung quanh ngăn cách bên ngoài.
Cũng may sau khi hắn đánh chết Hình Thiên, Côn Luân Kính cũng đã tăng lên một cấp bậc. Nếu không như thế ở bên trong Vô Tận Diễm Hải chỉ dùng một món tiên thiên chí thánh sơ giai linh bảo vừa hồi phục thật sự không thể hoàn toàn che giấu được bộ dạng của hai người.
Phần Minh Thiên nằm bên trong Vô Tận Diễm Hải, toàn bộ hỏa nguyên lực cùng diễm quang đều tụ tập nơi này, diễm hỏa không tắt, vĩnh thế quang minh, nhiệt lượng bên trong cao hơn bên ngoài gấp mười lần.
Mà giờ khắc này trước mắt hai người tuy là một mảnh trống không ngoại trừ Diễm Hải, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm giác Dòng Thiên thế giới ẩn giấu bên trong Diễm Hải.
Bên ngoài Dòng Thiên hẳn phải có cửa vào, Nhạc Vũ cũng chưa từng quản tới, trực tiếp tuyển một hàng rào không gian dày trọng nhất cũng là củng cố nhất.
- Người bày trận đúng là lợi hại…
Dùng Khuy Thiên Châu phối hợp cùng Côn Luân Kính, quan chiếu vào kết cấu hàng rào không gian, Nhạc Vũ không hề có chút ngoài ý muốn phát hiện tầng tầng lớp lớp phù văn bên trong.
Chính là phương pháp chồng điệp khiến cho phù trận nơi này đã hình thành chín mươi chín cấp độ. Lẫn nhau còn có thể chặt chẽ kết hợp như mạng nhện chằn chịt không rời.
Bất kỳ một phương hướng nào có dị động đều có thể khởi phát toàn bộ những bộ phận khác, mặc dù là Ngũ Sắc Thần Quang cũng không thể đem nơi này chà diệt toàn bộ.
Ở bên trong trận đạo dùng phương pháp này chính là tối kỵ, cũng không thể thực hiện, nhưng dùng để báo hiệu phòng bị Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của Nhạc Vũ cũng là dư dả.
Còn có thể phân biệt ra được tính chất linh lực, chỉ cần dùng chút ngũ hành linh lực liền có thể cảm ứng.
Nhìn vào phù trận khảm bên trong thời không hàng rào, dù người có trình độ trận phù mạnh mẽ như Nhạc Vũ cũng không khỏi hít một hơi lạnh buốt.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vnKhông có một chút sơ hở, cũng không có một chỗ nào để lợi dụng! Trình độ trận đạo của người này chỉ sợ vượt xa hắn!
Bên ngoài là như thế, uy lực sát trận bên trong tự nhiên cũng có thể tưởng tượng! Cũng may mắn lần này hắn chưa từng lỗ mãng!
- Quả nhiên lần này mình chân chính tính sơ sót…
Suy ngẫm chốc lát, trong tay Nhạc Vũ lại hiện ra thêm một vật, ngoài tròn trong vuông, hai bên còn có hai cánh tường quang.
Chỉ thoáng do dự, Nhạc Vũ bỗng dưng bắn ra ngoài, đánh vào bên trong thời không hàng rào, va chạm cùng phù trận được khảm bên trong.
Tiếp theo chỉ tích tắc thời gian, khiến linh trận bên trong chợt tối sầm lại!