Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1387: Hỗn Độn Tạo Hóa





Vào lúc Ngũ Hành phù trận nội ngoại hoàn toàn mới hoàn thành thì lập tức xuất hiện trong đan điền Nhạc Vũ, hạn chế toàn bộ các đoàn sắc khí như Hỗn Độn sơ khai.
Bất quá phù trận lúc này chỉ có một kết cấu đại khái cùng hình thức ban đầu mà thôi. Bảo toàn đan điền không bị khí lưu cuồng loạn đánh bại, cũng tạm thời miễn đi tai ương bạo thể, bất quá vẫn phải tập trung không dám phân tâm một lát. Trước mắt cũng chỉ tạm thời an toàn, vẫn ở biên giới nguy hiểm, chỉ cần thoáng chủ quan sẽ rơi vào kết quả thân thể bị nghiền nát, chính là cái gọi không phá không lập, thực sự tuyệt đại phong hiểm.
Thời gian sau đó, Nhạc Vũ đứng sững tại một chỗ, chưa từng di động nửa phần, toàn tâm một ý ngưng tụ bên trong từng phù văn mới.
Khác với trước đây, tổng số phù trận trong Ngũ Hành phù trận trong ngoài mới chỉ đến con số nhất nguyên, số lượng mười hai vạn chín ngàn sáu trăm, đơn giản hơn rất nhiều so với trước, bất quá đầy đủ mọi thứ phù triện đều là Hồng Mông tử phù, mỗi cái đều đại biểu cho một đại đạo Hồng Mông cực kỳ nguyên vẹn, kết cấu tuy đơn giản nhưng ẩn chứa trong đó huyền diệu đến cực điểm.
Căn cơ trên Tiên Thiên đã khác với Ngũ Sắc Thần Quang lúc trước, ngưng tụ mỗi phù văn đều khiến Nhạc Vũ hao tổn vô số tâm thần.
Qua đến suốt bốn chín ngày, Nhạc Vũ mới thở dài một hơi, ý thức dần dần thức tỉnh.
Lúc này Ngũ Hành bên trong đan điền của hắn vẫn là kết quả phù trận nội ngoại vờn quanh, chỉ là vô luận trong ngoài đều không dựa vào ngoại lực, bên trong thỉnh thoảng lại phun ra một chút khí vụ tử sắc khiến toàn bộ đan điền bao phủ một tầng tử ý, thẩm thấu nhập vào da thịt, kinh mạch, huyết tủy, thời thời khắc khắc cải tạo thân thể.
Ngũ Hành bên ngoài đều hội tụ linh lực Ngũ Hành tinh khiết đến cực điểm, treo tại ngũ phương, vừa duy trì cân đối chuyển động tuần hoàn mà cơ cấu lúc này cũng đã vững chắc hơn vô số lần, dù là một phù trận trong đó bị phá hủy hay tiêu hao quá mức thì phù trận còn lại cũng có thể lập tức bổ trợ, cũng không sợ sụp đổ.
Khi trong ngoài kết hợp thì trong nháy mắt cung cấp pháp lực vô biên, có thể truy tới bản nguyên hồng hoang!
Nếu không phải ý niệm của Nhạc Vũ cưỡng ép áp chế thì mỗi khi phù trận co rút hay bành trướng đều dẫn phát linh lực mênh mông triều tịch, phảng phất như một tâm địa chấn của thế giới.
Phù trận bên ngoài cũng không đứng yên mà phân bố vô số tinh điểm khắp nơi, màu sắc khác nhau, thuộc tính linh lực bất thông, tuy nhiên đều có một phiến tử khí lóng lánh tinh huy bên trong, vị trí tuy lộn xộn nhưng lại đối ứng với Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận thời thượng cổ.
Bản thân Nhạc Vũ cũng không hiểu cả tòa đại trận này ra sao, chỉ biết trong đan điền trải qua một hồi Hồng Mông khai tích kết thành phù trận trong ngoài thì tự nhiên thành tựu, chưa bao giờ từng tận lực dẫn đường, cũng không hề nghĩ ra nửa điểm đầu mối do đâu, so với Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận càng huyền diệu hơn mấy lần, lại có thể tự sinh tinh lực tinh khiết vô cùng.
- Truyền thuyết Chu Thiên Tinh đấu đại trận là sau khi Đế Tuấn tìm hiểu Hà Đồ Lạc Thư tạo nên, ngưng tụ tinh thần trong tinh không thành đại trận, tình hình thực tế thật sự là như thế?
Tuy khó hiểu nhưng Nhạc Vũ cũng không quá mức để ý, sau một khắc cảm thấy thần hồn choáng váng, biểu hiện tiêu hao tâm thần quá độ, tiếp đó thân thể suy yếu đến cực hạn.
Cho dù thần thông của hắn đã chính thức đạt đến cấp độ khai thiên, hôm nay lại càng hơn lúc trước.
Nhạc Vũ đang quan vọng đan điền thì thấy chân khí Ngũ Hành bên trong dù có lượng không kém hơn lúc tái tạo phù trận thì hôm nay chỉ có thể nhét đầy chừng một phần năm, nguyên khí quanh thân cũng khuếch trương, không khỏi ngầm cười khổ, chân khí có thể lập tức bổ sung nhưng nguyên khí đồng đẳng với sinh mệnh lực cần một thời gian tu dưỡng mới có thể khôi phục, thân thể lúc này dù chưa bị thương nhưng cũng coi như trọng thương, khí huyết hư thoát.
Khi Nhạc Vũ cưỡng ép đề chấn tinh thần, thu hồi ý niệm thì cảm giác thần hồn và tầng bản nguyên thứ chín hô ứng lẫn nhau, cảm giác cực kỳ mãnh liệt không thể bỏ qua, tiếp cận đến đại đạo nguyên vẹn, phảng phất chỉ cần một ý niệm là có thể hình thành hồn ấn tại tầng bích chướng thứ chín, chính thức đặt bản thân lăng áp thế giới.
Nhạc Vũ bất giác dao động, cơ hồ đè nén không được hấp dẫn này, sau đó bỗng dưng cười lên ha hả, vứt bỏ vọng động, còn chưa đến mức tại lúc lực lượng mất phương hướng không nhận biết được thực lực của mình.
Lần này phá rồi lại lập, trùng kiến Ngũ Hành chắc chắn pháp lực tăng nhiều nhưng muốn trảm phá thiên đạo lại còn kém rất nhiều, càng không nửa phần nắm chắc đột phá phong tỏa của Hồng Quân.
Thần trí dần dần tỉnh lại, khi Nhạc Vũ nhìn về phía trước mắt thì thấy Liễu Nguyệt Như đối diện đang tròn mắt kinh ngạc đứng xem, thấy hắn thanh tỉnh mới hô lên:
- Sư tôn đã hoàn thành Dĩ Lực Chứng Đạo? Vì sao đệ tử cảm giác trong sư tôn đã có một thế giới nguyên vẹn? Không những mạnh hơn Diễn Thiên Châu mà phảng phất tùy thời tùy khắc muốn thoát ly thế giới này?
Nhạc Vũ nghe vậy cũng kinh ngạc, tiếp theo là khẽ lắc đầu:
- Dĩ Lực Chứng Đạo nào có đơn giản như vậy? Chỉ là phá rồi lại lập, Khai Thiên chân pháp mà thôi! Ngươi ngày sau cũng cần kinh lịch.
Sau khi nói xong lại lẩm bẩm nói:
- Môn công pháp này gọi là Ngũ Sắc Thần Quang đã không thích hợp, vậy gọi là Tiên Thiên Hỗn Độn Tạo Hóa chân quyết! Lại nói tiếp, pháp quyết này của ta trong vũ trụ Chúng Diệu Chi Môn cũng chỉ có thể xem như bắt đầu mà thôi,
Ánh mắt Liễu Nguyệt Như lập tức hơi sáng, tuy nàng chưa biết pháp môn này huyền ảo đến đâu, cũng không biết tu hành như thế nào nhưng lúc này xem khí tức Nhạc Vũ đồng đẳng với một đại thế giới thì biết lợi hại, lại càng cảm thấy tinh thần hơi chấn, pháp môn như vậy cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, vậy khởi điểm của vũ trụ ở đâu?
Nàng biết sư tôn của mình tuyệt không phải là ăn nói lung tung, đứng được rất cao, tự nhiên có thể nhìn càng thêm xa. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Nhạc Vũ lúc này đã cùng cấp thánh nhân, dĩ nhiên có thể hiểu hơn nàng một chút về những huyền bí đại đạo.
Cười khẽ một tiếng, Nhạc Vũ lại vung tay chiêu xuất một vật, là ba viên hoàn ngũ sắc, tính chất đặc biệt, giống như vàng không phải vàng, ngọc cũng không phải ngọc.
Một quả trong đó, Nhạc Vũ liền trực tiếp cho Liễu Nguyệt Như, quang hoa nội liễm, nhìn như tầm thường nhưng khi nàng cầm trong tay thì đồng tử không khỏi co rút.
- Hồng Mông chí bảo! ,
Nói rồi lại cảm giác không đúng, vật trong tay chắc chắn có một ít khí tức Hồng Mông ẩn hàm nhưng nếu nói là Hồng Mông linh bảo thì không khỏi quá mỏng mảnh.
Ngược lại có chút tương tự với Trấn Thế Chung, chỉ là khí tức đậm đặc, lại càng thịnh hơn mấy phần.
Bất quá vô luận như thế nào, vật trong tay nàng đều là một kiện viễn siêu Chí Thánh Linh Bảo.
- Không tính là Hồng Mông chi bảo!
Nhạc Vũ lắc đầu, vẻ mặt tự giễu giải thích nói:
- Là vật do chín chủng chân thủy chân diễm vô căn trong thể nội, còn có Nguyên Thần Huyền Thổ, Kiến Mộc tinh hoa cùng với Tiên Thiên Canh Tân Hữu Vô Hình Kiếm tơ biến thành. Có thể là kiếm, có thể là hoàn, lúc là hoàn có thể phá vạn pháp vạn trận, lúc là kiếm thì không có gì không phá. Ta gọi là Tiên Thiên Hỗn Nguyên Hữu Vô Hình Kiếm hoàn. Cũng chẳng biết tại sao, lúc ta phá rồi lại lập mô phỏng Khai Thiên thì dính chút ít khí tức Hồng Mông, cũng là Tạo Hóa bố trí
Trong tay Nhạc Vũ còn có hai cái viên đan dược, lấy ra một quả khẽ rung hóa thành kiếm hình, vẫn bảo tồn Tiên Thiên Canh Tân Hữu Vô Hình Kiếm tơ, có thể cương có thể nhu, chuyển hoán ngũ hình.
Lại thôi vận pháp lực, một đạo đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt hoa khí lộ ra, lăng lệ đến cực điểm, trùng kích một cái khiến lưu lại một hố sâu tại hàng rào thời không khiến Liễu Nguyệt Như lạnh toát. Kiếm khí kinh khủng như vậy, một khi vô thanh vô tức chém ra, thế gian này trừ Thánh Nhân lại có bao nhiêu người có thể ngăn cản?
Thần sắc ngưng trọng thu vật này vào trong tay áo, Liễu Nguyệt Như bỗng dưng cúi người hành lễ bái hạ:
- Đệ tử đa tạ sư tôn thành toàn!
Nhạc Vũ mỉm cười, khẽ phất tay ý bảo Liễu Nguyệt Như, trong lòng thầm đáng tiếc, nếu ba miếng kiếm, hoàn này hợp lại thì uy năng càng có thể tăng mấy lần, chỉ là hắn không thể không cân nhắc Ngao Tuệ và Sơ Tam. Chỗ chênh lệch thời gian vạn năm này chỉ dành cho Chiến Tuyết Nguyệt Như coi như đã ủy khuất các nàng, là chồng là thầy đều phải giữ công bình.
Lại chuyển mắt nhìn về tứ phương, thấy nơi này đã hình thành khe hở khắp nơi, bởi vì đã triệt để ngăn cách không gian trong Thiên Ý phủ nên không chỉ nồng độ linh lực hạ xuống cực hạn mà toàn bộ thời không cơ hồ toàn diệt.
- Nguyên lai tưởng rằng ít nhất có thể dùng mười tám vạn năm nhưng lúc này cũng chỉ có thể là mười bốn vạn năm mà thôi.
Cũng không biết là bởi vì bản thân quá mức lạc quan hay vì Tiên Thiên Hỗn Độn Khai Thiên dẫn dắt dị động.
Sau một khắc, Nhạc Vũ không chút do dự chém ra một kiếm, những nơi kiếm quang hắc sắc đi qua đều khiến hết thảy nứt vỡ, sau đó vô số gió lốc điên cuồng gào thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.