Tử kim sắc, như đao phi đao, như kiếm phi kiếm.
Trong mắt Nhạc Vũ lại hiện ra Hỗn Độn tinh vân, vô cùng chói lọi.
- Bàn Cổ Nghịch Thiên, Thiên Mệnh Tinh Thủy đều là vật ngoài đại đạo của trẫm! Hỗn Độn Vô Cực mới là căn bản! Đa tạ đạo huynh ban thưởng, làm ta hôm nay lĩnh ngộ bổn nguyên thần thông này. Hồng Quân đạo huynh, tiếp tục đón một kiếm này của trẫm thử xem!
Tử kim sắc binh khí bỗng dưng chém xuống.
Vô thanh vô tức, không hề có chút gợn sóng, nhưng vô luận là Hậu Thổ hay Thái Thanh đều biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ mê huyễn.
Lực…Nghịch…Tiệt…Phản Nguyên…Chân Lý…Hỗn Độn…đủ loại đại đạo tột đỉnh trong vũ trụ đều dung hợp thành một.
Một kiếm này phảng phất như giúp bọn họ nhìn thấy được cánh cửa bờ đối diện!
Ngay cả Hồng Quân cuối cùng cũng chợt biến sắc, kiếm quang trước người không chút chậm trễ đâm ra, ngay khi kiếm thế của Nhạc Vũ sắp tuôn lên tới đỉnh, liền đâm tới trước, trong thế giới lập tức chấn động, lan tràn khắp ba ngàn thế giới, thẳng đến bổn nguyên hồng hoang.
Thái Thanh đứng gần trong gang tấc, lại bị một cỗ cự lực áp bách mạnh mẽ thối lui ra sau tới mười vạn dặm mới định trụ thân hình.
Đưa mắt nhìn lên, không khỏi thêm biến sắc, chỉ thấy hai tuyệt thế thần binh vẫn đang giằng co trong hư không, phảng phất như bất phân thắng bại, vô số sấm sét nổ vang, quấn quýt không tan.
Cả Diệu Pháp Đại La Thiên phảng phất như biến thành chiến trường, kiếm kình va chạm, đại đạo giao phong, mỗi một khắc đều có vô số hư không toái diệt, vô số sinh linh tịch vong!
Dần dần mở rộng cả không gian, một bước không nhường, tranh đoạt lực lượng bổn nguyên hồng hoang, lấy mẫu thiên địa linh lực của hàng ngàn tiểu thiên thế giới!
Cả vũ trụ bị lực lượng của hai người sinh sôi mạnh mẽ xé mở, mỗi bên khống chế một phương!
Oai lực đại đạo Thánh Nhân không ngờ khủng khiếp như thế!
Thần thông linh kiếm chói lọi nhấp nháy, không gì sánh kịp. Phong mang cực thịnh, thế lực ngang nhau.
Nhưng ngay sau đó Thái Thanh chợt khe khẽ thở dài, trong mắt mơ hồ hiện ra tia thống khổ tiếc hận.
Trước mắt vô luận là Tinh Thủy Phản Nguyên hay Hỗn Độn Vô Cực đều đã vượt ngoài sự hiểu biết của hắn.
Mà giờ khắc này thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra xu thế của thiên địa linh lực bên trong.
Đại đạo chân pháp của hai người thật không chia trên dưới. Thậm chí Nhạc Vũ còn vượt hơn nửa phần, cũng không nghĩ tới cuối cùng còn thua trong khả năng nắm giữ thiên địa linh lực kia. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Rốt cục dù sao cũng là người từng thay mặt chấp chưởng thiên ý hơn mười vạn năm, khả năng điều khiển bổn nguyên của Hồng Quân cơ hồ đã lên tới đỉnh.
Thắng bại giữa hai người chỉ là một đường mà thôi!
Theo sát phía sau, mấy người còn lại cũng đã nhận ra, thần tình Tiếp Dẫn Chuẩn Đề đều lạnh nhạt không lộ ra chút phản ứng, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ ẩn chứa vẻ châm chọc.
Sau đó Hậu Thổ Nữ Oa đều trắng bệch như giấy.
Hai cỗ lực lượng có thể toái diệt hồng hoang giao phong, Hồng Quân cũng hiện ra vẻ mặt cười lạnh:
- Một kiếm này tên là Hỗn Độn Vô Cực? Đỉnh tạo hóa, quả nhiên bất phàm. Nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi cũng phải chết! Trận chiến hôm nay thắng bại đã định!
Ngân sắc tinh huy Tru Tiên kiếm bỗng nhiên trầm trọng thêm mấy lần, áp bách ăn mòn thanh binh khí kiếm phi kiếm, đao phi đao của Nhạc Vũ.
Ngay khi sát ý thâm trầm của Hồng Quân chuyển lên cao, lại chỉ thấy trong mắt Nhạc Vũ cũng hiện lên sát khí, trên mặt ẩn chứa vẻ trào phúng.
Khóe mắt hắn không khỏi run rẩy, cơ hồ theo bản năng liền cảm thấy có chút không ổn, nhưng không nghĩ ra rốt cục nguyên do ở nơi nào.
Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ của Hồng Quân đã cứng ngắc, đồng tử co rút thành châm nhọn.
Chỉ thấy trên trán Nhạc Vũ đột nhiên có một viên tử sắc minh châu từ trong ấn đường thoát ra, huyền phù trước trán hắn.
Bên trong bao hàm Hồng Mông khí tức, thông suốt cùng thiên địa ngoại vực, liên tục rút lấy mẫu khí chuyển thành linh tử tinh khiết trút xuống.
Kiếm thế nguyên bản đã yếu đi cơ hồ lập tức liền khôi phục tới đỉnh, càng giống như không có chừng mực không ngừng dâng cao lên.
- Cuộc chiến hôm nay, đúng thật là thắng bại đã định!
Thúc giục Hỗn Độn Vô Cực kiếm tới cực hạn, tinh huy trong mắt Nhạc Vũ dần dần chuyển nhạt.
Trong giọng nói ngoại trừ vẻ mỉa mai, còn mang theo vẻ thương hại.
- Ngươi từng thay mặt chưởng thiên địa, cố nhiên có thể nắm bổn nguyên trong tay. Nhưng trẫm, đã có cả một thế giới!
Hỗn Độn Ngũ Hành Vô Cực kiếm quang chợt tràn ra ngoài, cơ hồ đem thân ảnh Hồng Quân hoàn toàn cắn nuốt, chặt chẽ vây khốn bên trong.
Ánh mắt Nhạc Vũ tiếp tục nhìn quét khắp bốn phía, chỉ thấy Hậu Thổ Nữ Oa vẻ mặt đều ngây ra, phảng phất như không dám tin, thất thần mờ mịt.
Mà Chuẩn Đề Tiếp Dẫn cũng đứng bất động giữa không trung.
Ý niệm Nhạc Vũ tiếp tục càn quét, liền tập trung trong một thân ảnh, khóe môi lập tức nhếch lên, nụ cười dị thường tà mị.
- Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! La Hầu, ngươi có từng tự hỏi bản thân mình, ngươi có đủ tư cách trở thành ngư ông?
Vung tay lên, bên ngoài ức vạn dặm hư không ngàn vạn linh quang hội tụ, ngưng huyễn vi chân chuyển sang hình dáng Nghịch Thiên đao.
Một đao chém tới, liền nghe được bên trong thiên địa vang lên tiếng thét kinh hoàng, huyết quang tung tóe, ngay sau đó phiến hư không liền không còn chút tiếng động.
Ánh mắt Thái Thanh không khỏi híp lại, mạnh mẽ đè nén mới không đến nỗi thất thố. Trong ý niệm cảm ứng của hắn, Nhạc Vũ dùng một kiếm áp chế Hồng Quân nhưng không ngờ vẫn còn thừa lực ra tay với La Hầu.
Chỉ dùng một đao liền khiến vị hung thần kia bị thương nặng, bức bách hắn tình nguyện bỏ chạy thoát khỏi thế giới Hồng Mông cũng không nguyện tiếp chiến cùng Nhạc Vũ.
Dù lực lượng của La Hầu còn chưa khôi phục lại như lúc cường thịnh, nhưng thần uy không khỏi làm người khác kinh hãi!
Hồn niệm Nhạc Vũ thăm dò khắp nơi, thẳng xuyên vực ngoại thế giới, đến khi không còn cách nào phát hiện tung tích của La Hầu mới khẽ lắc đầu.
Đang định đem thần hồn thu liễm lại, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động nhìn qua Tiếp Dẫn.
- Nguyên lai thế giới này còn có một bảo vật có thể giúp ta chứng đạo! Dùng diễn biến Phật quốc đúng là phung phí của trời!
Một ngũ sắc cự chưởng ngưng tụ xa xa chộp tới chỗ Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề.
Hai vị Thánh Nhân kia dù xê dịch né tránh thế nào cũng không thể tránh thoát ngũ sắc cự chưởng bắt lấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhạc Vũ không khỏi cười nhẹ, nhớ lại kiếp trước từng xem qua một chuyện xưa.
Linh minh thạch hầu, tuy thần thông cái thế cũng không trốn thoát bàn tay Như Lai.
Ngày hôm nay, Tiếp Dẫn Chuẩn Đề ở trước mắt hắn không phải như vậy sao?
Tâm niệm chợt động, một viên ngọc châu đã đến trước mắt.
Không chút do dự liền ném vào trong Diễn Thiên Châu, thế giới bên trong lại bắt đầu biến hóa.
Thế giới khổng lồ chỉ một lát sau đã mở rộng thêm mấy lần, chỉ trong chớp mắt Nhạc Vũ liền cảm thấy trong thần hồn ầm ầm chấn vang.
Mượn lực lượng Diễn Thiên Châu, khắc lục ấn ký của chính mình bên trong bổn nguyên hồng hoang.
Trong đầu chợt lóe linh quang, biết được ý nghĩa lấy lực chứng đạo rốt cục ở nơi nào.
- Lật đổ địa vị Bàn Cổ, nắm nhất giới trong tay sao? Nguyên lai thế giới đầy đủ đối với Thánh Nhân mà nói trọng yếu đến như thế. Chẳng thể trách Bàn Cổ thánh nhân cho dù gặp nguy hiểm vẫn lạc cũng muốn khai thiên tích địa. Hồng Quân lưu lại nơi đây hơn mười vạn năm thậm chí không tiếc dĩ thân hợp đạo!
Thở dài một tiếng, hỗn độn tinh vân trong mắt Nhạc Vũ hoàn toàn biến mất, trong lòng hiểu ra, hôm nay hắn đã là phi phàm thân thể!
Bất tử bất diệt, có thể trải qua vô số lượng kiếp, vô số kỷ nguyên.
Nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại không có nửa phần ý mừng, ngược lại tràn ngập cảm giác vắng vẻ.
Đó là cảm giác bước lên đại đạo đỉnh phong, cô độc tịch mịch không còn ai có thể so sánh.
Đại đạo cô tịch, thái thượng vô tình!
Nhưng ý niệm vừa thoảng qua trong đầu, liền bị Nhạc Vũ gạt bỏ, đưa mắt nhìn xuống Thiên Đình, tập trung trong thân ảnh một nhóm người.
Chiến Tuyết, Ngao Tuệ, Nguyệt Như, Hậu Thổ, Nhạc Trương thị, Băng Thiến…những hồng nhan tri kỷ cùng thân nhân làm bạn bên cạnh, chính mình làm sao lại cảm thấy tịch mịch?
HẾT