Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 15: LUYỆN HUYẾT - BỘ VÂN





Nhạc Vũ thở dài một tiếng, lại một lần nữa xác nhận những gì bản thân kiêu ngạo trong quá khứ thì ở đây quả thật không đủ.
Hắn tự nhận thiên phú của mình ở phương diện vũ kỹ đích cho dù là kiếp trước hay bây giờ cũng ít có người có thể theo kịp. Song trên thế giới này kỳ công tuyệt nghệ cũng đồng dạng không ít. Loại người giống như Lâm Trác, có thể đem vũ kỹ tiền nhân lưu lại phát huy đến mức tận cùng càng thêm đáng sợ.
Ngoài ra những người có thiên phú vượt qua Lâm Trác chỉ sợ cũng không ít. Nhạc gia tuy là lực lượng đứng đầu trong phương viên năm trăm dặm bất quá so với trải từ nam tới bắt hơn trăm vạn dặm, đông tây hơn hai trăm bốn mươi vạn dặm được mệnh danh là bắc hoang địa vực thì nơi này chỉ có thể coi là một địa phương nhỏ bé không đáng kể. Ở phía nam bọn họ nghe nói còn có Trung Nguyên ba mươi ba châu, Nam hoang, Tây Vực bao gồm nhiều khu vực có phương viên từ mấy ngàn cho tới mấy trăm triệu vạn dặm. So với Bắc hoang thì cả Đông Thắng đại lục này cũng chỉ là một khu vực nhỏ mà thôi.
Bản thân ở chỗ này miễn cưỡng coi như là một thiên tài . Nhưng một khi đưa ánh mắt nhìn khắp thiên hạ, chân chính mà nói thì Lâm Trác hoặc là một kẻ nào đó có tư chất trung đẳng cũng chưa tính là gì.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy áp lực trên người nhất thời nặng hơn mấy phần. Hắn nếu không muốn làm con mồi bị bắt giết thì cho dù là đao thuật kiếm thuật, đều phải đẩy nhanh tốc độ tăng tiến.
Lúc này trường náo nhiệt bên dưới đã chuẩn bị kết thúc. Từ lúc Lâm Trác sử xuất kiếm thức trong Trùng Tiêu Tích Tà kiếm, tất cả mọi người biết Nhạc Lâm sẽ bại trận, bất quá chẳng qua là vấn đề thời gian. Quả nhiên chỉ sau hai kiếm nữa thì mũi kiếm của thiếu niên lạnh lùng đã kề sát cổ họng Nhạc Lâm.
Lâm Trác quay người nhìn sang một vòng đám người lúc trước chê cười gã, nhất thời ngoại trừ Nhạc Phong thì đều câm như hến. Có thể tu thành loại vũ kỹ cao cấp như Trùng Tiêu Tích Tà kiếm, cho dù ngày sau thành tựu của Lâm Trác có tiến triển nữa hay không thì ít nhất cũng có tư cách võ sư cấp hai.
Nhạc Vũ thấy thế lắc đầu, kéo Nhiễm Lực xoay người rời đi, đến đây thì hắn không còn hứng thú xem tiếp, lại càng không tình nguyện trong tình huống căn cơ chưa đầy đủ có giao tập gì với đám người này.
Song không như mong muốn, mặc dù chân khí Nhạc Vũ hồi phục cực nhanh, trong đám đồng trang lứa và cấp bậc nội tức quả thật khó có ai để so sánh nhưng cả hai phương diện này thì đám người dưới kia đều vượt hắn. Mới vừa đi tới gần chỗ cửa thành thì đám thiếu niên kia đã đuổi kịp. Lâm Trác đi đầu tiên, mặc dù bọn họ cùng một luyện võ trường nhưng cũng không hề chào hỏi mà cứ thế trầm mặc đi qua. Chẳng qua là lúc đi sát người kéo theo một đám bụi mù cuốn đầy vào mặt hai người khiến Nhiễm Lực giận tím mặt, đang muốn phát tác thì bị Nhạc Vũ kéo tay lại.
Thật ra thì trong lòng Nhạc Vũ ít nhiều cũng có chút tức giận. Chỉ là cảm thấy tranh phong với một người được chú định sống không quá hai mươi lăm tuổi thì không đáng giá, thứ hai là nhìn bộ dạng của Lâm Trác cũng không giống như là cố ý gây nên.
Tiếp theo sau là đám con cháu trong dòng họ do Nhạc Lâm Nhạc Phong cầm đầu gồm hơn mười thiếu niên. Bọn chúng lúc thấy Nhiễm Lực thì còn không sao, lúc nhìn qua Nhạc Vũ thì nhất loạt xem thường.
Thái độ của Nhạc Vũ đối với bọn chúng cũng không khác Lâm Trác, hết thảy đều không để ý. Tuy nhiên Nhạc Phong lúc đi ngang qua thì quay người chào hỏi.
- Đây không phải là Vũ đệ sao? Thật lâu không gặp, vết thương trên người đệ khỏi chưa?
Nhìn thấy Nhạc Lâm đang đi trước cũng dừng bước, Nhạc Vũ bất đắc dĩ là dừng chân, quay sang đáp.
- Thân thể tiểu đệ bây giờ coi như không tệ, không phiền Phong ca phải quan tâm. Nói xong Nhạc Vũ cúi người hành lễ với Nhạc Lâm:
- Ra mắt thập cửu ca!
Vị đường huynh trước mặt này trong dòng chính xếp thứ mười chín, theo như quy củ Nhạc Vũ là phải gọi ca ca . Vừa rồi hắn giả bộ coi như không thấy, lúc này nếu Nhạc Phong đã chào hỏi thì không thể bỏ qua.
Nhạc Lâm cũng không có ân oán gì với Nhạc Vũ, chẳng qua là có chút bất mãn khi thấy hắn không tiến bộ nên tránh được chừng nào hay chừng ấy. Bất quá Nhạc Phong lại cười mở miệng lần nữa.
- Đúng rồi! Mới vừa rồi Lâm ca cùng Lâm Trác so kiếm các ngươi có thấy sao?
Nhạc Vũ khẽ cau mày nhìn sang Nhạc Lâm thì thấy hắn biến sắc. Cho dù Nhạc Vũ lúc này chỉ dùng gót chân suy nghĩ, cũng có thể đại khái đoán được tâm tình Nhạc Lâm .
Mới vừa rồi so kiếm thua cũng là thôi, nhưng vấn đề là Nhạc Lâm mặc dù cũng có tu vi võ sĩ cấp tám song trước mặt Lâm Trác chỉ kiên trì được ba chiêu. Với tuổi tác của Nhạc Lâm chính là đang lúc tâm cao khí ngạo thì chắc chắn sẽ không muốn để ai chứng kiến.
Nhạc Vũ lắc đầu bật cười, trong lòng nhưng cũng không có bao nhiêu cảm xúc hối hận. Hắn cười nhạt nhìn Nhạc Phong, nghĩ thầm người này quả thật rất không đơn giản. Bất quá bây giờ cũng có thể xác thực phụ tử Tấn thị quả thật không có hảo ý với hắn.
Sau đó là một màn chào hỏi khách sáo mấy huynh đệ, đây là điều phiền toái của một đại gia tộc, ca ca đệ đệ luôn có một đống lớn. Cũng may trong đó chân chính là dòng chính chỉ có một mình Nhạc Lâm một, nếu không Nhạc Vũ chắc cũng buồn bực mà chết không chừng. Nhạc Lâm lại cùng Nhiễm Lực hàn huyên mấy câu, hắn đối với đệ đệ của mình nhìn không thuận mắt, nhưng lại rất coi trọng Nhiễm Lực.
Đến lúc Nhạc Vũ thấy đám thiếu niên đi trước này vào thành thì đã qua một khắc, trời cũng đã tối sầm. Nhạc Vũ đang đi ở phía sau xoay người nhìn về hướng tàng thư các của Nhạc thị
- Tiểu Lực ca, ngươi có biết điều kiện để xem số sách vũ kỹ cao cấp trong tộc không?
Mắt thấy Trùng Tiêu Tích Tà kiếm của Lâm Trác, Nhạc Vũ hiểu rõ đây là thứ mình muốn. Bất quá với tầm mắt của hắn thì không phải là đi học những vũ kỹ này mà chẳng qua chỉ muốn tham khảo. Tay trái của hắn dùng đao, còn tay phải có cấu tạo khác thường chỉ e rằng tìm cả Nhạc gia thành cũng không có vũ kỹ thích hợp. Cho nên Nhạc Vũ chân chính để ý là những chiêu ý và nguyên lý của những vũ kỹ này. Có những thứ này, con đường ngày sau sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Bất quá chỉ có một số sách trong Tàng Thư các là để cho con cháu bình thường xem. Duy chỉ có những sách ghi chép vũ kỹ cao cấp là để trên lầu ba cao nhất, cấm người bình thường đi vào. Chỉ có các con cháu trong tộc lúc thụ kỹ mới có cơ hội tiến vào, tùy theo tư chất của mình mà được chọn hai bản vũ kỹ nhị giai trung hạ để tập luyện. Điều này vừa là để phòng ngừa truyền tuyệt kỹ ra ngoài, cũng là ổn định tâm tư cho các con cháu, nếu không sẽ lựa chọn quá nhiều mà xao động tâm chí.
Cũng bởi vì quy củ này này mà Nhạc Vũ vẫn vô duyên với một số sách ghi chép vũ kỹ cao cấp kia. Ngay như Đại Hỗn Nguyên Công mà hắn hiện giờ đang tu luyện cũng chỉ thấy được một phần tư mà thôi. Còn lại bao gồm quy tắc chung đều ở bên trong lầu ba, bởi vì môn công pháp này thật sự quá nhiều phần nên một số để ở lầu dưới cho võ sư cấp một tu luyện pháp quyết. Còn lại giống như Hóa trần đại chân lực của Nhiễm Lực thì để ở lầu hai, chỉ có đến võ sĩ tầng thứ bảy mà thôi.
- Tiểu thiếu gia, ngươi hỏi cái này làm cái gì? Loại sách cao cấp này nếu không có tu vi võ sư cấp hai thì sẽ không được đọc.
Nhiễm Lực gãi gãi đầu, cũng cảm thấy hơi khó hiểu:
- Có một biện pháp khác chính là tiến vào Bộ Vân Đường cùng Luyện Huyết Đường, chỉ cần được những giáo tập ở đó cho phép thì có thể tu tập trước những vũ kỹ cao cấp kia. Trùng Tiêu Tích Tà kiếm của Lâm Trác chắc là học được từ đó.
Nhạc Vũ đầu tiên nghĩ thầm dĩ nhiên là ta hiểu quy tắc này, điều ta muốn là tìm con đường khác, sau đó nghe Nhiễm Lực nói vậy thì nhíu mày.
Bộ Vân Đường cũng như Luyện Huyết Đường là dành cho các đệ tử tinh anh trong tộc học tập, chẳng qua là chất lượng của cái thứ hai thấp hơn. Với điều kiện của hắn, nếu không gặp chuyện hai tháng trước nếu như may mắn có thể miễn cưỡng tiến vào. Nhưng hiện giờ thì hắn không có can đảm này, xem ra đành tạm thời vô duyên với số sách kia.
- Đúng rồi, tiểu thiếu gia!
Nhiễm Lực chợt nhớ tới một chuyện:
- Nói ra mới nhớ tiểu thư đã tiến vào Bộ Vân Đường cũng đã sắp nửa năm rồi, chỉ còn bốn tháng nữa là sẽ về thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhạc Vũ bất giác nắm chặt tay, đây lại là một vấn đề làm người ta vô cùng nhức đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.