Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 28: Hào tình võ giả





Nhạc Hữu Thành nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khổ rút kiếm ra khỏi vỏ. Thật sự là lão cũng không chắc có thể bỏ qua cơ hội có được điền sản này dù có phải mạo hiểm chịu sự tức giận của trưởng lão bên trong tộc.
Chuyện nếu như thế, vậy cũng chớ cần bàn lại!
Trong lòng của Nhạc Vũ lúc này cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Tiểu Nhạc Vũ thật sự tư chất kém cỏi, nhưng vấn đề là hắn vĩnh viễn không có khả năng giải thích những thứ này với người bên cạnh.
Bất quá giờ hắn cũng không còn quá nhiều thời gian để dây dưa. Trong nháy mắt, toàn bộ tâm thần của hắn đã bị một vầng bạch quang chói mắt đột nhiên lóe lên trước mặt hấp dẫn.
Tốc độ của Nhạc Hữu Thành nhanh hơn một chút so với hắn tưởng tượng. Chỉ một nhịp chân phải lão đã ở trước mặt hắn, trường kiếm trong tay cũng đã hóa thành một luồng sáng trắng mà mắt thường không thể nào phân biệt được đâm vào cổ hắn.
Nhạc Vũ có thể xác định, một kiếm này của Nhạc Hữu Thành ít nhất dùng tới tám phần thực lực của lão trở lên. Sở dĩ còn giữ lại chẳng qua bởi vì đề phòng biến số, cùng với Nhiễm Lực đang nhìn vào chằm chằm bên mình mà thôi.
Chắc chắn nếu không có những yếu tố này thì vị lão nhân niên kỉ đã cao này sẽ dốc toàn lực để tru diệt hắn!
Nhạc Vũ không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhè nhẹ. Chính diện giao thủ với cường giả cấp võ sư chính là điều mà hắn mong đợi đã lâu, tốt hơn nữa chính là giao đấu với một võ sư trung cấp!
Não bộ Nhạc Vũ phần lớn chú tâm vào Nhạc Hữu Thành, những chi tiết bao gồm cấp bậc chân khí, lực lượng bạo phát đều xuất hiện trong giao diện của hệ thống phụ trợ trí năng. Cùng lúc đó, nhiều tia chân khí lưu động bị hắn quán thâu xuống dưới chân. Sau đó đem địa hình trong vòng mười thước tạo thành mô hình lập thể trong đầu.
Sau khi đem tất cả các thông số vào tính toán, thân hình Nhạc Vũ đồng thời lách sang một bên, trường đao vung xéo lên.
Các khớp ngón tay trái của Tiểu Nhạc Vũ cũng giống như tay phải, vô cùng linh hoạt, cơ nhục cánh tay dài hơn thường nhân nửa phân, bất quá lại thích hợp với Tru Thần Đao mà hắn sáng tạo.
Bởi vì cấu tạo thân thể hắn ở tiền thế cũng giống như thế, không hề có một chút khác biệt!
Thật ra thì đối với chuyện này, Nhạc Vũ lúc vừa tỉnh lại cũng cảm thấy nghi ngờ. Trong lòng hắn từng suy đoán, có thể chính là bởi vì thân thể này phù hợp nên linh hồn của mình mới có thể trọng sinh vào đây. Bất quá cũng chỉ là suy đoán mà không hề có một chút căn cứ.
Chỉ là có một điểm có thể xác định, đó chính là vũ kỹ đao pháp mà hắn sáng tạo kiếp trước thì lấy thân thể của tiểu Nhạc Vũ sử dụng vẫn có thể hoàn toàn phát huy!
Lúc đại Hỗn Nguyên chân khí cấp năm quán chú vào trong đao, Nhạc Vũ có thể thấy rõ một tia kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Nhạc Hữu Thành.
Cơ tay dài cố nhiên làm cho cơ nhục thu lực không đủ, dẫn đến lực đạo trên đao thấp hơn thường nhân. Song tốc độ vung đao cũng nhanh hơn thường nhân mấy phần. Một đao của Nhạc Vũ vung xéo lên kia lại đúng vào biến hướng của trường kiếm Nhạc Hữu Thành. Trước khi kiếm khí chém trúng đầu Nhạc Vũ thì đao khí đã sát vào bụng của Nhạc Hữu Thành. Mặc dù cuối cùng không đánh trúng, nhưng cũng khiến cho lão phải hồi kiếm tự cứu, thân hình lắc về phía sau mấy bước.
- Không trách được khẩu khí lớn như vậy, thì ra là thật sự chính là có chút bản lãnh đấy!
Nhạc Hữu Thành lặng lẽ hừ lạnh một tiếng, thân hình mới vừa hạ xuống đất đã lại tiếp tục nhào tới. Kiếm khí màu băng cũng phun ra dài thêm một tấc.
Tâm pháp tu luyện của lão chính là nội công tâm pháp Càn băng quyết trung đẳng trong tộc. Lúc nãy lão toàn lực xuất ra chân khí mười ba cấp, chẳng những kiếm khí dài đến hai tấc, mà nhiệt độ trong vòng một trượng cũng hạ xuống băng điểm.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nỗ lực trấn áp bất an mơ hồ trong nội tâm, hắn biết kiếm khí băng lam này súc tích uy lực, chỉ cần chạm vào là có thể dẫn đến kết cục tử vong.
Chân chính đáng sợ, cũng không phải là kiếm khí sắc bén, mà là những tia nhỏ đang phát ra hàn ý xung quanh.
Ước chừng ba tháng trước, Nhạc Vũ may mắn đã từng gặp một vị võ sư cấp một bên trong tộc biểu diễn Càn băng quyết cấp mười tại luyện võ tràng. Lúc ấy chẳng qua là nhẹ nhàng một chưởng, đã đem một mộc nhân dùng để luyện kiếm đông lạnh thành khối băng, sau đó vỡ vụn từng khúc.
Một võ sư cấp thấp, còn có thể đem Càn băng quyết phát huy ra uy thế như thế, dĩ nhiên có thể tưởng tượng uy lực của đối phương hiện giờ.
Cho nên chiến đấu kế tiếp e là hắn không thể có một sơ xuất nhỏ nào.
Bất quá khi nhìn thân ảnh màu đen trước đang lao tới nhanh như điện, Nhạc Vũ đột nhiên bật cười một tiếng.
Nhạc Hữu Thành cũng không biết là kiêng kỵ cái gì, liên tục hai lần công kích đều không phải là chính diện mà là vẽ ra trong không trung một đường cong nho nhỏ. Vốn Nhạc Vũ còn tưởng rằng sở học thân pháp của lão nhân này có đặc tính như thế. Song ở lần thứ hai hắn đã nhìn ra độ cong hình cung này còn có đường ra, Nhạc Hữu Đức làm như vậy quả thật ngoài dự liệu!
Mặc dù như vậy đối với lần chiến đấu kế tiếp của hắn cũng không có gì trợ giúp quá lớn, thậm chí còn tăng thêm khó khăn nhất định cho việc tính toán của hệ thống phụ trợ trí năng. Song Nhạc Vũ lại có cảm giác tâm trạng dễ chịu hơn một chút. Hắn nắm chặt thanh đao, nhớ lại hình ảnh hào hùng của mình trước kia trong quân đội, một người một đao khuất nhục anh kiệt tam quân. Lý trí vẫn bảo tồn mấy phần tỉnh táo dần bị chiến ý ăn mòn.
Đây chính là thực lực chân chính của võ sư cấp bốn?
Từng tia hưng phấn và chiến ý dâng lên trong lòng Nhạc Vũ, lúc này hắn bỏ qua những chi tiết phân tích trong giao diện của hệ thống phụ trợ. Phạm vi quan sát chỉ còn lão nhân lục tuần trước mắt và thanh trường kiếm đang đâm tới.
Nhạc Vũ đầu tiên cúi thấp thân thể, sau đó như một con báo lùi về bên trái. Không hề suy nghĩ, cũng không có sự trợ giúp của hệ thống trí năng, song võ cảm của Nhạc Vũ theo bản năng đã phán đoán được phương vị sinh cơ!
Cùng lúc thanh đao đang hoành ngang trong tay Nhạc Vũ lại lóe lên chém vào cổ họng của đối phương. Nếu như nói kiếm thế của Nhạc Hữu Thành như sóng dữ cuồn cuộn không thể chống đỡ thì đao của Nhạc Vũ chính là hải yến bay ngược trong cuồng phong bạo vũ, như một tia chớp màu bạc phá vỡ mây đen. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhạc Hữu Thành hừ một tiếng, mạnh mẽ đình chỉ thân hình đang lao về phía trước.
Nhạc Vũ không hề cảm thấy bất ngờ, vừa rồi đối phương cho dù là né tránh hay chọn cách vượt qua cũng sẽ yếu thế hơn. Cho dù là bản thân hắn, đối mặt với một đao này cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp dừng lại.
Theo một đao lóe lên, thân hình của Nhạc Vũ cũng lướt qua Nhạc Hữu Thành. Bất quá thế công của Nhạc Vũ không hề dừng lại, hắn lấy đùi phải làm trục, thân hình nghiêng sang trái, lợi dụng tấm thảm lá dưới chân làm giảm xóc để biến hướng. Sau đó cả người cơ hồ là dán trên mặt đất trượt đi, thanh đao trong tay thuận thế chém vào chân Nhạc Hữu Thành.
Lần này, Nhạc Hữu Thành còn chật vật hơn, tiếp tục lùi nhanh về sau mới thoát khỏi nguy hiểm. Tuy nhiên một đao này vẫn chém đứt vạt áo của lão. Nếu không phải là lão phản ứng kịp thời thì có thể cả bắp chân cũng sẽ bị Nhạc Vũ chém rụng.
Trong mắt của Nhạc Hữu Thành lúc này đã không chỉ là kinh dị, còn có một tia rung động. Nhạc Vũ trượt ra không quá hai bước đã dừng lại. Sau đó cả người lần nữa tiến về trước né tránh kiếm phong của lão trong gang tác, áp sát đối phương. Lão vội vàng tránh qua thoát được một đao đồng quy ư tận nhưng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đao thế rõ ràng không tính là sắc bén, tốc độ cũng chỉ có thể coi là bình thường nhưng mỗi lần đều làm cho đối phương chỉ có thể tránh né.
Cuối cùng lão cũng cảm nhận được sự biến hóa khí chất của Nhạc Vũ. Nhạc Hữu Thành thậm chí sinh ra một loại ảo giác, phảng phất lúc này đứng trước mặt lão không phải là một thiếu niên chưa đầy mười ba tuổi mà là một vũ giả tuyệt thế thân kinh bách chiến, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.