Trước cửa đan thất.
Hai thanh huyền binh cốt chất pha kim loại đang quay nhanh quanh người Nhạc Vũ. Lúc này hắn vẫn chưa khắc bất kỳ ấn phù nào vào hồn ngọc của chúng. Bất quá chỉ cần Tam Muội Chân Hỏa lưu lại hồn lực cũng đủ để hắn khu sử một cách tự nhiên.
Đây chính là chỗ tốt của việc hồn luyện. Cho dù Phong Nha kiếm cùng Âm Nha đao bị những người khác luyện hóa nhưng lúc gặp được nguyên chủ nhân là Nhạc Vũ thì hắn vẫn có thể dễ dàng cướp trở về.
"Hắc! Quả nhiên không hổ là răng của chân long cấp mười lăm, so với Ngũ Hành ba quang kính cũng không biết lợi hại hơn bao nhiêu. Chỉ là sức nặng mỗi thanh đều đạt tới một ngàn thạch lực! Với tu vi hiện giờ của mình là nhân tài kiệt xuất trong sơ giai Kim Đan nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng. Cho dù triệt để luyện hóa, cũng chỉ có thể tối đa phát huy bốn năm thành uy năng mà thôi. Bất quá với tác dụng hồn luyện thì tăng thêm hai thành tuyệt không thành vấn đề! Đặc biệt là Âm Nha đao hiện giờ cũng có thể dùng đấu kiếm"
Khẽ nhếch miệng, Nhạc Vũ đem hai thanh đao kiếm vào Tu Di Giới, đang định dọn dẹp thì hắn chợt nghĩ đến cái gì đó rồi nhìn vào trong đỉnh.
Sau khi luyện chế xong hai thanh huyền binh thì trong đỉnh vẫn còn ít nhất một phần bảy cốt chất ngọc dịch chưa dùng đến.
Với số lượng này thì không đủ để luyện chế huyền binh, còn nếu để luyện pháp bảo khác thì trong lúc nhất thời cũng tìm không ra tài liệu phối hợp. Bất quá nếu để bỏ phí đi thì thật đáng tiếc. Dù sao Xích Minh linh dịch cũng chỉ có tác dụng một lần mà thôi.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền triệu ra 365 cây Tam Diệu Như Ý lôi châm rồi bắt đầu tiến hành cải tạo.
Long Nha mặc dù tốt nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tụ lôi. Vì thế Nhạc Vũ chỉ đem một bộ phận chịu lực của từng cây châm đổi sang cốt chất Long Nha kiên cố, thuận tiện khắc thêm linh phù bên trong.
Dùng Tam phẩm Hắc văn kim để chế tác thành phi châm lục phẩm sẽ có tác dụng rất lớn. Chỉ là khi đó hắn chưa đủ năng lực khống chế phẩm cấp phi châm. Hiện giờ bất luận là tài liệu, học thức hay pháp lực của hắn đều sung túc, dĩ nhiên là muốn tu sửa lại những lôi châm này.
"Bộ lôi châm này quả nhiên là do Vũ sư điệt chế tạo!"
Nghiêm Hạo ở bên cạnh thấy thế cũng sáng mắt nhưng không có vẻ bất ngờ. Vừa xem thủ đoạn luyện khí vừa rồi của Nhạc Vũ, lão biết thực lực luyện khí mấy năm trước của Nhạc Vũ chắc chắn không kém.
Đến lúc này chứng kiến Nhạc Vũ thành thạo sửa chữa linh trận thì đã có thể chứng thực việc này.
Nên biết rằng nếu muốn trọng luyện pháp bảo còn phiền phức hơn cả chế tạo mới. Nếu không phải bộ lôi châm này do bản thân Nhạc Vũ luyện chế thì không thể thành thạo đến thế."Chẳng lẽ nói đứa nhỏ này thật sự là toàn tài?"
Nghĩ đến tình hình Nhạc Vũ lúc trước trên Phù Dung phong lẫn Ngọc Dung phong, Nghiêm Hạo không khỏi lắc đầu bật cười, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Mất đến trọn vẹn bốn ngày, Nhạc Vũ mới hoàn thành xong việc cải tạo cây Tam Diệu Như Ý lôi châm cuối cùng.
Lần này long cốt tuy đã sớm hòa tan, lại có phế hỏa địa tâm tương trượ, tuy nhiên vì là tái tổ hợp linh trận nên vẫn có chút phiền phức.
Tam Diệu Như Ý lôi châm sau khi trọng luyện vẫn có bề ngoài màu bạc, tuy nhiên mũi thì lại có màu bạch ngọc.
Có ví dụ về hai thanh huyền binh vừa rồi nên Nhạc Vũ cũng không muốn thử nghiệm lại mức độ sắc bén, chỉ tiến hành thôi diễn uy lực lôi trận và tốc độ.
"Sau khi khởi động điện từ thì tốc độ đạt chừng ba mươi hai lần vận tốc âm thanh sao?"
Nhìn những ngân châm bay vút qua trước mắt mang theo thanh âm không gian bạo xé, Nhạc Vũ không khỏi thoả mãn một hồi.
"Theo tiêu chuẩn linh lực triều tịch thì chắc lên đến mức độ ngũ phẩm. Nhưng nếu luận lực sát thương mà nói thì vượt xa! Bộ Tam Diệu Như Ý lôi châm này mạnh không kém hai huyền binh mình vừa chế luyện!"
Theo động niệm của hắn, 365 cây ngân châm một lần nữa tổ hợp thành kiếm hình, hai bên cạnh kiếm cũng sáng bóng màu bạch ngọc.
Điều khiến Nhạc Vũ quan tâm nhất lúc này là thanh kiếm lại hội tụ lôi lực đến cực hạn, toàn thân điện lưu màu xanh bao phủ, bên trong ẩn ước có sắc đỏ tía.
"Quả nhiên là mạnh hơn rất nhiều, chỉ là không biết lôi lực này có tương đương với uy lực thiên kiếp Nguyên Anh hay không?"
Nhạc Vũ có chủ tâm thử một lần, bất quá đây là chỗ trọng yếu của tông môn, hắn vẫn không dám khinh suất nên đành cất vào Tu Di Giới.
Lúc này hắn mới phát hiện Nghiêm Hạo không biết đã đi đâu, không khỏi thầm ngạc nhiên. Hắn biết rõ Nghiêm sư thúc bình thường không nhìn đến mọi sự nhưng kỳ thật hành sự hết sức nghiêm túc.
Hiện giờ trong môn đã có thêm rất nhiều huyền binh pháp bảo mang ra từ Tử Vân Tiên Phủ nên Nghiêm Hạo cũng không còn nhiều việc để làm.
Nhìn sang Chiến Tuyết vẻ dò hỏi, thấy nàng chớp mắt vẻ đả hiểu:"Nghiêm sư thúc đã đi vào hai ngày trước rồi, nói nếu nhìn thêm sẽ bị đả kích tự tôn. Còn nói rằng nếu thiếu gia có hứng thú thì sẽ nhường lại vị trí thủ tọa Ngọc Dung Phong." Nhạc Vũ nhướng mày, bất giác cười nhẹ, thu thập xong tài liệu luyện khí rồi dẫn Chiến Tuyết đi ra lòng núi.
Kỳ thật bên trong Tu Di Giới của hắn còn có hai khối nhị phẩm Huyền Thủy quy giáp xác, cũng là tài liệu luyện bảo tốt nhất, nếu dùng để chế luyện thành thuẫn thì có thể dễ dàng ngăn cản công kích của huyền binh nhị phẩm.
Chỉ là hiện giờ hắn có cả Ngũ Phương Môn lẫn Long Lân giáp hộ thân. Nếu đem luyện chế hai vật này thì cũng không dùng đến, cũng không đủ pháp lực.
Khi đi ra khỏi Ngọc Dung Phong hắn mới phát hiện nhân thủ ở đây rõ ràng ít hơn rất nhiều so với trước.
"Bất tri bất giác, đã ở trong đây hai tháng hay sao?"
Nhạc Vũ trú kiếm bay lên, chỉ cảm thấy nỗi vui mừng lúc nãy đã tiêu hết, ngược lại cảm thấy mấy phần ngưng trọng. nguyên nhân nhân thủ giảm bớt là do đang lúc đại chiến bắc hoang.
Hắn cũng đành cười bất đắc dĩ, hi vọng đến lúc đó bản thân cũng hoàn thành xong công tác chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLĐiều duy nhất đáng mừng hiện giờ là đã luyện thành Phong Nha kiếm cùng Âm Nha đao, uy lực của Tam Diệu Như Ý lôi châm cũng đa có đột phá. Có ba bảo pháp hồn luyện này, hắn có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Trong Quan Vân điện, Nông Dịch Sơn nhìn sâu vào bên trong, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào một thanh huyền binh lơ lửng trước người. Thanh huyền binh tán xuất quang hoa, giống như kiếm mà không phải kiếm, giống như đao mà không phải đao, khiến cho người ta chú ý là trên thân kiếm màu tím có khắc hai chữ Tử Cầu, nhìn qua giống như vật đang sống.
Trong mắt Nông Dịch Sơn lộ ra vẻ chần chừ hiếm thấy. Một lát sau chợt có một đạo độn quang từ ngoài bay vào trong điện hạ xuống cạnh người Nông Dịch Sơn, người vừa đến thì cẩn thận đánh giá Nông Dịch Sơn một lượt.
"Đã không còn xú khí, đạo cơ của ngươi đã được chuyển đổi?"
"May mắn thành công! Hiện giờ thọ mệnh đã kéo dài thêm 300 năm."
Nông Dịch Sơn than nhẹ một tiếng:"Cung sư thúc, sáu mươi năm trước sư điệt cưỡng ép Kết Anh, thực không ngờ bản thân còn có cơ thành đạo".
"Hắc! Ta cũng không nghĩ đến Vũ nhi mang ra Duyên Thọ Đan kéo dài 120 năm thọ nguyên, tu vi cuối cùng có thể tiến thêm một bước, nắm chắc mấy phần có thể chuyển thế trùng tu nắm chắc. Chỉ là muốn đại thành thì chắc không được."
Cung Trí cũng cười nhẹ, sau đó nhìn vào thanh Tử Cầu kiếm :" ngươi còn do dự chuyện ký thác nguyên thần ?"
"Đúng vậy!"
Nông Dịch Sơn cười khổ nói:"Quảng Lăng tông ta cũng chỉ có Vũ nhi đem về được một thanh huyền binh nhất phẩm từ Tử Vân Tiên Phủ. Nếu ta dùng i ký thác nguyên thần, sau này hậu nhân không thể dùng lại, ta thực có chút không nỡ. Có lẽ vẫn dùng Tử Hiên kiếm là thỏa đáng
"Hồ đồ".
Cung Trí hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn qua Nông Dịch Sơn:"Kiếm này tuy là nhất phẩm, chất liệu tuy tốt không kém những siêu phẩm huyền binh, đúng là vật thượng giai ký thác nguyên thần nhưng sao so được với Tử Hiên kiếm. Vạn nhất nếu cả hai sau khi ký thác nguyên thần, uy năng đều giảm thì đến lúc tông môn cần chiến lực thì biết làm sao?"
Nông Dịch Sơn không đáp mà chỉ khẽ vuốt ve thanh Tử Cầu kiếm, vẻ chần chừ cũng đã biến mất.
Cung Trí thấy thế, không khỏi nhíu mày:"Dịch Sơn, với cái nhìn của ngươi thì đánh giá tương lai Vũ nhi thế nào?.
Nghe được lời ấy, Nông Dịch Sơn giống như nghĩ đến cái gì:"Có thêm 300 năm thọ nguyên, sư điệt tự vấn có đến ba thành khả năng đạt đến Đại Thừa. Về phần Vũ nhi, hắn có đại cơ duyên, đại trí tuệ, nếu không có biến cố thì trong vòng ba trăm năm sẽ thành tiên đạo".
"Đã như vậy sao còn do dự? Với năng lực của Vũ nhi và ngươi, tương lai còn sợ không đem về một thanh huyền binh trấn môn?"
Nói đến đây, Cung Trí nhìn vẻ phức tạp, giống như xấu hổ:"Huống chi đây cũng coi như đền bù bao năm ngươi cực khổ cho tông môn."
"Nói cái gì đền bù tổn thất? Huyền hạo đan cũng là ta được, Duyên Thọ Đan cũng vậy, giờ đến Tử Cầu kiếm cũng là ta nốt. Có thể nói lần này Dịch Sơn chiếm hết tiện nghi tông môn , thật sự là hổ thẹn!"
Nông Dịch Sơn cười bất đắc dĩ nhưng rồi vẫn thu hồi Tử Cầu kiếm, sau đó ánh mắt sáng lên nhìn về phía Cung Trí:"Cung sư thúc lần này tự mình phản hồi từ phía bắc. Chắc là ta đoán Băng Nguyệt tông ra tay đúng không?"