Tại một vùng rừng núi rậm rạp cách phía đông Quảng Lăng Sơn hai mươi vạn dặm, Nhạc Vũ đứng trên không trung cách mặt đất khoảng bảy ngàn thước, nhìn bao quát xuống phía dưới.
"Cuộc chiến chư tông chính là hạo kiếp của trăm họ"
Ngay cách chỗ hắn khoảng bốn mươi dặm có một đạo quân chừng hai mươi mấy vạn người đang chém giết sinh tử, tên bay rợp trời. Gần bốn vạn võ sư mặc áp giáp cầm binh khí tấn công một tòa sơn thành.
Trong phương viên ngàn dặm, có hơn trăm thôn trang đều rơi vào cảnh tiêu điều.
Thậm chí ngay dưới chân hắn có một yêu thú cấp bốn đang đuổi bắt một đám dân chạy nạn mà không có ai để ý tới.
"Nghiệp chướng!"
Tâm niệm Nhạc Vũ vừa động, Phong Nha kiếm bỗng dưng đằng không rồi lập tức hạ xuống xoắn nát yêu thú kia thành hai đoạn. Đám người chạy trốn đầu tiên là sững sờ rồi ngay sau đó tỉnh lại quỳ xuống vái lạy phi kiếm.
Nhạc Vũ liếc nhìn xuống phía dưới rồi khẽ lắc đầu nhìn sang chỗ khác vẫn chỉ thấy chuyện tương tự. Sau khi hắn trú kiếm bay khỏi dãy núi Phượng Hà thì trong tâm đã sớm chết lặng.
Dù không có chút nào thương cảm nhưng rốt cuộc vẫn không thể ngồi nhìn. Hắn sớm biết vào thời điểm Bắc Hoang đại chiến, chư tông không còn đủ lực để ước thúc các nơi, rất nhiều tiểu môn phái nhân đó mà thừa cơ công phạt lẫn nhau.
Chỉ là không ngờ tới trong một số tiểu tông môn lại tiến hành tẩy bài một số thành bang đại quốc, để cho yêu thú tàn sát bừa bãi."Cuộc chiến chư tông chắc tối thiểu cũng phải năm mươi năm mới phân thắng bại. Khi đó không biết trong 10 tỷ nhân khẩu bắc hoang còn lại được bao nhiêu?"
Nhạc Vũ nghĩ qua một chút rồi thôi. Nếu là một phương chiếm cứ ưu thế thì không nói làm gì. Hết lần này tới lần khác, Thái Huyền tông cùng Phù Sơn tông liên thủ với ba tông môn khác đã có thể miễn cưỡng chống cự Quảng Lăng tông. Trận chiến này trừ phi là có biến cố khác, năm mươi năm có thể phân định đã là rất không tệ.
Chỉ là việc này không quan hệ với hắn. Mặc dù hắn không đành lòng với cảnh chiến loạn nhưng lại vô lực, đại thế thiên hạ cũng phải do tay hắn quyết định.
Nhìn qua trước mặt, hắn chỉ thấy phía xa có một dãy núi non trùng điệp, sau một lát lại lộ vẻ vui mừng.
"Nơi này chắc là chỗ ở của Băng Thiến. Sơ Tam, đi xuống xem một chút!"
Sơ Tam hót lên một tiếng dài rồi bay xuống phía dưới. Lúc cách mặt đất chừng bốn ngàn thước thì Nhạc Vũ đã phát hiện thân ảnh mấy người Nhạc Băng Thiến trong rừng rậm. Trong lòng khẽ động, hắn sử ra một Chướng Nhãn pháp che khuất bản thân và Sơ Tam, đáp xuống phía xa rồi lặng lẽ tiềm hành tới.
Sau đó hắn lại thấy trước một bãi đất trống, Nhiễm Lực đang đấu pháp với Lâm Trác, cũng không biết là hai người này học được đạo pháp này ở đâu. Nhạc Băng Thiến đứng ở bên cạnh quan sát.
Nhìn hai người lúc này trú kiếm trong mắt hắn không khác hai hài tử chơi đùa, Nhạc Vũ thuận tiện dùng hồn thức tra xét rõ ràng cảnh giới tu vi của bọn họ.
"Hắc! Qua sáu năm đã đột phá lên cảnh giới tôi thể, như vậy cũng đã là rất tốt"
Hơi có chút kinh ngạc, Nhạc Vũ lại nhìn qua Nhạc Băng Thiến lại giât mình:"Nha đầu kia, thật đúng là trưởng thành!"
Dung mạo của Nhạc Băng Thiến xinh đẹp y hệt Nhạc Trương thị, cơ hồ không kém hơn Chiến Tuyết cùng Đoan Mộc Hàn. Điều khiến Nhạc Vũ chú mục nhất chính là những đường cong gợi cảm phập phồng, bất giác nhớ tới câu nói "gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ".
Nhạc Vũ nuốt nước bọt, cảm giác được một áp lực khó hiểu. Ấn tượng về tiểu nữ hài năm đó lập tức đình lại mà sau đó cảm thán ra một từ "Trưởng thành rồi".
Im lặng quan sát một lát, Nhạc Vũ liền giải khai Chướng Nhãn pháp, ngay lập tức Lâm Trác Nhiễm Lực đồng thời dừng tay, nghi hoặc địa nhìn sang:"Là ai ở đó?"
Nhạc Vũ vui mừng cười cười đi tới chỗ ba người. Mặc dù hắn không cố ý che giấu hành tung, ngay cả Chướng Nhãn pháp cũng giải khai nhưng hai tên gia hỏa này có thể phát hiện được sự hiện hữu của hắn vẫn là cực kỳ khó được. Ít nhất là thói quen luôn bảo trì cảnh giác.
Nhạc Băng Thiến cũng tay đè ngực, ánh mắt nghiêm nghị. Bất quá ngay sau đó như nghĩ tới điều gì liền lộ vẻ vui mừng như điên, lao đến:"Là huynh trưởng!"
Nhạc Vũ cười ha hả, mới vừa đi ra khỏi rừng rậm đã bị Nhạc Băng Thiến ôm cứng, Nhiễm Lực cùng Lâm Trác cũng kinh hỉ bước đến thi lễ.
"Oài! Cái gọi là hung khí cũng không quá đáng như thế, nếu không là muội muội ta hẳn là tốt"
Cảm giác được sự cứng rắn của hai vật trước ngực tiểu muội, Nhạc Vũ có chút thất thần sau đó mới vung tay lên ngăn hai người kia quỳ lạy. Chưa kịp nói gì thì hắn đã nghe Nhạc Băng Thiến nấc khẽ vài tiếng.
Nhạc Vũ khẽ động, sau đó cũng rầu rĩ một hồi. Trong mấy năm này chỉ có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm, bên người không có một thân nhân, quả thực là quá mức chịu đựng đối với một nữ hài. Nhạc Băng Thiến có thể chống đỡ được đến giờ đã là cực kỳ khó khăn.
Hắn khẽ đưa tay ra vuốt mái tóc của nàng an ủi, Nhạc Băng Thiến lập tức càng thêm nức nở.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, liền tùy ý để cho Nhạc Băng Thiến ôm lấy, nhìn sang hai người phía trước thì thấy Nhiễm Lực cười hắc hắc nói:"Thiếu gia, vài năm không thấy lại càng tuấn tú, cũng lợi hại hơn rất nhiều!"
Nhạc Vũ cười thầm, lạnh lùng nhìn hắn mọt cái. Gia hỏa này hiện giờ râu tóc càng dày, tướng mạo cũng thô tháp hơn trước rất nhiều, càng lộ vẻ thuần phác. Bất quá thói quen nịnh nọt vẫn không cải biến.
Nhiễm Lực thấy hắn nhìn vậy thì chột dạ, Lâm Trác bên cạnh hắn lúc này ôm quyền thi lễ:"Thiếu gia lần này tìm đến có phải là đưa bọn ta đi Quảng Lăng sơn?"
"Đúng vậy!" Nhạc Vũ gật đầu:"Ta đã có thể tùy ý xuất nhập Quảng Lăng sơn. Bất núi ngày tông môn khai sơn tuyển chọn còn hai năm nữa. Trong khoảng thời gian này các ngươi tạm đi theo bên cạnh ta."
Nhiễm Lực cùng Lâm Trác hai mặt nhìn nhau rồi đều lộ vẻ vui mừng. Nhạc Băng Thiến cũng ngừng nức nở, ngẩng đầu vẻ không tin:"Thật sự? Muội có thể được gặp mẫu thân?"
Nhạc Vũ thấy trong lòng mềm nhũn, nắm lấy tay Nhạc Băng Thiến, bất đắc dĩ nói:"Điều này vẫn phải đợi hai năm nữa rồi nói sau."
Thấy ba người lộ vẻ khó hiểu, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ điều này giải thích cũng phiền toái, cũng không tiện nói giữa đường liền phất tay một cái rồi đem ba người bỏ vào tay áo, cưỡi lên lưng Sơ Tam bay lại lên không trung.
Nếu sau này tu vi Nhạc Vũ đạt đến cảnh giới đại thừa thì sẽ có một loại thần thông tên là Tụ lý càn khôn, khống chế thế giới trong lòng bàn tay.
Lúc này dĩ nhiên hắn không có bản sự này, tuy nhiên trong tay Nhạc Vũ còn có pháp bảo Xuyên Vân Toa. Bên trong vật này có không gian chừng mười trượng, để ba người Nhạc Băng Thiến vào đó dĩ nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Sơ Tam sau khi vọt lên không trung thì chuyển hướng bay về dãy núi Phượng Hà. Từ sau khi phục dụng long linh quả, tiến hóa đến thất giai trung vị thần thú, tốc độ của nó tăng lên rất nhiều, gần như không kém Nhạc Vũ khi khu sử Cực Quang kiếm.
Với tốc độ phi hành hiện giờ của Nhạc Vũ, chỉ trong vòng một ngày đã bay hết cự ly hai mươi vạn dặm tiến vào trong dãy núi Phượng Hà.
Lúc này Nhạc Vũ vừa để ba người trong tay áo nói chuyện kinh lịch mấy năm nay vừa lấy phù chiếu Chưởng giáo cầm trong tay. Vật này không chỉ là tương đương với một kiện pháp bảo Tam phẩm hộ thân mà còn là tín vật quyền hành. Có nó trong tay, hắn có thể điều động gần một ngàn tu sĩ trong thập tứ phong dược viên của Quảng Lăng sơn và bốn môn phái khác phụ thuộc tông môn.
"Chủ trì phía Đông, dốc hết sức bình địnLa Phù Sơn sao? Chưởng giáo chân nhân cũng không ngại ta chịu áp lực."
Chiến lược của Quảng Lăng tông chính là bắc thủ tây công. Trước hết giải quyết Yến Dương tông, Cực Vân tông và Phong Ninh tông trong dãy núi Lạc Hà. Về phần La Phù Tông thì lấy thủ làm chủ.
Nói ngắn gọn, cách này là tước bỏ nanh vuốt, trừ lại đầu sỏ. Phương pháp này quả thực là thượng sách, chỉ là trong La Phù Sơn cũng có bốn tu sĩ Nguyên Anh, làm sao đơn giản ứng phó.
Tuy nhiên có hai người trong đó là nhờ vào dược vật để thăng lên cảnh giới Nguyên Anh, chiến lực lại càng không cách nào tiến kịp, tuy nhiên cũng khiến người ta đau đầu.
Vốn bốn mươi hai dược viên phía đông này đều do Mục Ngọc chăm sóc. Chỉ là lần này Băng Nguyệt tông đột nhiên phản bội nên nhân thủ không đủ. Nông Dịch Sơn liền dứt khoát phân bốn hai dược viên này làm ba phần cho ba tu sĩ Kim Đan trông coi, Nhạc Vũ là một trong số đó. Hơn nữa 14 dược viên của hắn vừa khéo gần La Phù Sơn nhất.
Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn"Bỏ đi! Một mình đảm đương một phía cũng hợp ý ta. Đến một chỗ khác lại bị người ta sai khiến."
Khẽ cười khổ, Nhạc Vũ bỏ lại phù chiếu vào trong Tu Di Giới.
Một mình tới gần La Phù Sơn, thoạt nhìn là hung hiểm vô cùng nhưng Nhạc Vũ biết rõ trong tông môn còn có Nông Dịch Sơn và Nghiêm Chân trú thủ, chỉ cần có động sẽ lập tức tìm đến. Việc hắn cần để ý chính là hơn mười tên Kim Đan tu sĩ mà thôi. Với thực lực hiện giờ của hắn, việc này không có vấn đề gì, dĩ nhiên nếu như trong đó có chuẩn Nguyên Anh thì lại khác.
Gạt bỏ suy nghĩ, Nhạc Vũ nhìn về phía xa thì thấy một ngọn hùng sơn cao chừng vạn thước.
Cũng không cần phân tích kỹ, chỉ nhìn vào nồng độ linh khí ngũ phẩm, Nhạc Vũ liền biết đã đến nơi cần tìm.
"Đây là Hạ Cơ sơn sao? Tuy là linh mạch đạt tới tam phẩm lại gần với Quảng Lăng sơn, không trách tông môn không chịu dễ dàng vứt bỏ."
Nhạc Vũ khẽ đạp chân, Sơ Tam liền lĩnh ý bay xuống, đúng lúc này thì hắn khẽ nheo mắt.