Bên dưới Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, Liêm Lập lại phun ra ngụm máu tươi, bị hàng trăm đạo kiếm khí bắn tới, hắn đã bị tổn thương thần hồn. Trong tầm mắt hắn giờ khắc này chỉ có những mảnh thịt vụn thân thể Vân Hi đang lả tả rơi xuống, Thập Ngự Phục Ma kiếm trận lấy uy thế vô cùng áp chế Hạ Cơ sơn như vẫn còn quanh quẩn trước mắt hắn.
Cứ như vậy thua bại sao? Nhạc Vũ kia, vì sao thuật ngự kiếm mạnh đến như thế? Với thành tựu trận đạo của hắn, sao có thể đánh tan được Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Nguyên sư muội?
Cho dù lấy đạo tâm kiên cường của Liêm Lập, giờ phút này cũng không khỏi hoảng hốt. Sau đó lão mới ý thức được giờ phút này Phù Sơn Tông đã thương vong gần một nửa, sư đệ của mình cũng đã thật sự vẫn lạc, trong mắt dần dần lộ ra mờ mịt không biết nên làm gì.
Từ một năm trước, Phù Sơn Tông ở bên dưới Hạ Cơ sơn đã tổn thất hơn ngàn đệ tử Linh Hư cảnh, hai vị tu sĩ Nguyên Anh, mười mấy Kim Đan cảnh. Người tinh thông trận đạo cơ hồ tổn thất hầu như không còn, cho dù mấy trăm năm nay Phù Sơn Tông giấu diếm rất nhiều thực lực nhưng đồng dạng không chịu nổi đả kích nặng nề này. Cho dù Quảng Lăng Tông có bị tiêu diệt, nhưng Phù Sơn Tông đã không còn khả năng tiếp tục hùng bá Bắc Hoang.
Thậm chí bọn hắn còn phải cẩn thận nguy hiểm đưa tới tai ương diệt môn.
Hai vị sư đệ, trận chiến này tông ta đã bại! Hai người các ngươi bây giờ còn không đi muốn đợi đến khi nào!
Ngay khi lời của hắn vừa rơi xuống, hơn hai trăm đệ tử Phù Sơn Tông bên dưới tính cả ba tên tu sĩ Kim Đan trong khoảnh khắc bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cứng rắn đè ép thành bánh thịt.
Khi nghe được lời này, hai người Giáo Hải cùng Đậu Thành liền vung ra đạo phù lẫn pháp bảo, ngăn cản lại Thích Phụng Lễ cùng Chiến Tuyết, theo sát phía sau Liêm Lập hướng nơi xa lao đi. Trong ba người cũng chỉ có Giáo Hải quay đầu lại nhìn, gương mặt lộ vẻ không đành lòng.
Huống Vân Hoa! Lần này trở về núi, ta nhất định bức sư huynh giết ngươi!
Trong đôi mắt trợn trừng của Liêm Lập nhất thời nổi lên vẻ oán hận, khi hắn nhìn thấy Giáo Hải hai người bị ba người Thích Phụng Lễ liên thủ công kích, chợt nghiến răng:
Được! Thù hôm nay ngày sau sẽ báo! Giờ phút này ở lại vô ích, sẽ gặp nguy hiểm!
Tâm ý vừa định, Liêm Lập đem hai kiện huyền binh đang nâng đỡ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn rút lại, sau đó không còn để ý những người chung quanh, từ bên dưới Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lao ra.
Trên đỉnh Hạ Cơ sơn, Đào Chính nhìn thấy một màn này, nhất thời sầm mặt:
Phù Sơn Tông xưng hùng một phương còn có thể. Muốn hùng bá một lãnh thổ, hắc hắc! Đúng thật đáng chê cười!
Nhạc Vũ như không hề nghe thấy, giờ khắc này hắn đang đem hết toàn lực điều tiết tình huống bên trong cơ thể mình. Lực lượng do năng lượng ngũ sắc truyền ra tạo thành hủy diệt vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Chẳng những những nơi nó đi qua, dây thần kinh do hệ thống trí năng phụ trợ bắn ra cũng rối rít nổ tung, kinh mạch quanh thân cũng bị liên lụy. Hơn nữa còn có lực xâm nhập cho dù hắn toàn lực ứng phó cũng cực kỳ khó khăn chữa trị. Thậm chí bên trong đan điền thiếu chút nữa bị nứt vỡ, may nhờ khí huyết trong cơ thể hắn cường thịnh, nguyên lực dư thừa, trong nháy mắt bị nổ ra liền mạnh mẽ phủ kín. Ngoài ra theo thời gian trôi qua, đoàn năng lượng ngũ sắc càng lúc càng không ổn định. Phù trận hình cầu không kịp cung cấp pháp lực cho hắn, chỉ có thể đem hết toàn lực duy trì ổn định.
Còn không nghĩ biện pháp tĩnh tâm dưỡng thương, chỉ sợ hậu hoạn không nhỏ!
Lý trí còn sót lại nói cho hắn biết giờ phút này tốt nhất nên buông tha. Nhưng trong lồng ngực Nhạc Vũ vẫn vô cùng uất khí.
Nhưng nếu không tru diệt hết đệ tử Phù Sơn Tông, mặc dù thương thế khôi phục lòng ta cũng khó an! Chỉ cần không vượt khỏi phạm vi ngàn dặm, những người này vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của ta!
Tâm thần khẽ động, Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lại bay lên trời, đuổi theo phía sau ba người Liêm Lập. Hai tay Nhạc Vũ một lần nữa đánh ra chưởng ấn, cố nén cảm giác đau đớn khi linh lực đang tràn ngập tuôn trào qua kinh mạch, lần nữa tế ra Thủy Hỏa Chư Thiên Âm Dương Ngũ Luân Ấn!
Tập khôn hoàn tỏa! Thất Tu chi quy, phong!
Trong nháy mắt khắp thiên địa núi động địa chấn, mười hai ngọn núi quanh thân đều ngưng cung cấp linh lực cho đại trận Hạ Cơ sơn, ngược lại trong phạm vi ngàn dặm tạo thành một tầng giáp xác linh lực vô cùng kiên cố, đem đệ tử Phù Sơn Tông đang chạy tứ tán trong phương viên ngàn dặm mạnh mẽ nhốt kín!
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại đem Thập Ngự Phục Ma kiếm trận ném ra ngoài, lại bức ra mười giọt máu huyết, toàn bộ bắn lên trên những trận đồ kia. Lúc vừa phân tích, hắn liền nhân cơ hội lấy hồn lực ngưng kết pháp ấn bên trong, lúc này có máu huyết của hắn, mười trận đồ tuôn ra một đoàn quang mang, rối rít bay vút lên uốn lượn quanh người Nhạc Vũ.
Mặc dù còn chưa hoàn toàn luyện hóa, nhưng nếu cộng thêm Diễn Thiên Châu, xác nhận còn mạnh hơn bọn hắn gấp đôi! Hắc! Cũng may thành tựu trận đạo của hai người này còn kém Xương sư thúc tổ không chỉ một bậc. Bộ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận bọn hắn chỉ hiểu được ước chừng ba thành mà thôi.
Mấy trăm bóng kiếm hư ảo hướng phía trước quét ra. Dọc đường bay đi, nơi nơi đều là một mảnh huyết quang, chỉ trong nháy mắt hai trăm tu sĩ Linh Hư cảnh Phù Sơn Tông đã bị kiếm quang của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận chém thành mảnh nhỏ.
Tâm thần Đào Chính vốn đã bắt đầu thả lỏng xuống, lúc này thấy thế không khỏi căng thẳng lần nữa.
Hài tử này, không ngờ thật sự muốn đem mấy ngàn đệ tử Phù Sơn Tông chém tận giết tuyệt!
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấtrumtruyen.vn.
Tuy trong mắt có chút không dám tin, nhưng khi nhìn thấy Thập Ngự Phục Ma kiếm trận giết người như cắt cỏ, trong nội tâm Đào Chính không khỏi dao động.
Nói không chừng hài tử này thật sự có thể làm được! Cũng không biết hắn làm sao sử dụng được Thập Ngự Phục Ma kiếm trận. Bộ kiếm trận này chưa từng nghiên cứu, vì sao có thể luyện hóa để sử dụng? Thậm chí uy năng còn vượt hơn cả ảo ảnh lúc trước của Nguyên Nhược Phượng cùng Âm Hạo Ngọc liên thủ? Nếu cộng thêm bộ Lưỡng Nghi Thất Tu kiếm trận bên dưới, hài tử này thao túng pháp trận đã một lúc cả ba đại trận!
Chỉ thoáng qua, tâm thần Đào Chính liền toàn lực đề phòng.
Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vnNếu tinh lực của Nhạc Vũ vẫn còn tập trung khống chế ba linh trận, vậy hắn càng không thể buông lỏng phòng ngự.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn thoáng có chút ngạc nhiên, có thể làm cho Nhạc Vũ phải thận trọng đến như thế, thậm chí không tiếc hi sinh chiến lực của một tu sĩ Kim Đan đỉnh phong đến hỗ trợ phòng ngự thủ hộ cho hắn, đến tột cùng là nhân vật bậc nào?
Bên trong Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn có linh lực của Ngũ Sắc Thần Thạch thúc giục, ban đầu phi hành chỉ bình thường, hạn độ lớn nhất chỉ tương đương pháp bảo nhị phẩm mà thôi. Nhưng sau thoáng hô hấp, Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đã vượt qua Y Nguyên Triết cùng Thích Phụng Lễ, bay tới phía trước xa xa. Đặc biệt là nguyên từ lực thúc đẩy, chỉ đuổi theo không tới hai trăm dặm liền tiến tới phía sau Giáo Hải, sau đó lại trướng thành ngọn núi nhỏ đè xuống.
Đầu tiên Giáo Hải bị nguyên từ lực của Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trấn áp, trong nháy mắt kiếm ảnh bay đầy trời xuyên phá ra khỏi nguyên từ lực, nhìn thấy ngọn núi lớn phía sau đang từ từ đè xuống, hắn vội vã ném ra một vật bạch sắc cực lớn ngăn cản, thân hình lảo đảo, bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đánh xuống kinh mạch vỡ ra, miệng mũi đầy máu.
Ngay khi Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn theo quán tính bay xuống, ngay lúc nội tâm Giáo Hải thoáng thả lỏng đang muốn ngự kiếm bỏ chạy, phía sau Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn một đạo bóng trắng chợt bắn nhanh tới, đầu tiên dùng một quyền đánh bay huyền binh của hắn, sau đó Bạch Đế kiếm quang đảo qua, đầu của Giáo Hải nhất thời bay lên. Tri giác cuối cùng hắn chỉ nhìn thấy một đạo xạ tuyến xanh đỏ hòa lẫn lại một lần nữa phá vỡ chân trời, thẳng đuổi theo Đậu Thành phía trước, ngay lúc đó Kim Đan của hắn vừa định tháo chạy khỏi thân thể, liền bị Y Nguyên Triết theo sát phía sau vung kiếm giết chết.
Người thứ hai!
Giờ phút này Nhạc Vũ chỉ cảm thấy kinh mạch bị tổn thương của mình vô cùng đau đớn, phảng phất như tùy thời đều muốn gãy lìa nát vỡ. Chẳng qua hỗn loạn bên trong là một cảm giác khoái ý vô cùng mãnh liệt đang tràn vào tận sâu trong đáy lòng hắn. Có thể lấy đi tính mạng của Giáo Hải, năng lượng hủy diệt tạo thành đau đớn trong thân thể hắn cũng không đáng là gì. Cảm giác sướng khoái như uống rượu ngon, tinh khiết cùng thơm ngọt vô cùng. Ánh mắt của hắn dời qua trên người Đậu Thành, từ xa trăm dặm đánh ra Băng Diễm Tuyệt Quang, rốt cục vẫn không thể tổn thương được người kia, nhưng ngay khi người kia lắc mình tránh né, Chiến Tuyết đã đuổi theo, Thiên Ti Tuyết Kiếm hóa thành vô số sợi chỉ bạc quấn quanh Đậu Thành, Thích Phụng Lễ cùng khôi lỗi Kim Lễ đang theo sát lao tới.
Lúc này Liêm Lập đã khống chế Huyền Dương Thái Cực Đồ bỏ chạy xa ngoài mấy trăm dặm, oanh mở bức tường linh lực cản trở, sau đó trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
Nhạc Vũ không để ý tới, trong mấy ngàn người hắn biết mình không khả năng lưu lại được Liêm Lập kia. Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm, tuy không khả năng xuyên toa không gian, nhưng nếu Liêm Lập gặp nguy cấp gặp phải Ngũ Phương Môn, xuyên thấu được bức tường cản trở trong hư không, lọt vào bên trong thời không loạn lưu nhưng lại có được Huyền Dương Thái Cực Đồ hộ thân, đủ bảo vệ an toàn cho hắn. Trừ phi có được pháp bảo khắc chế, chẳng hặn Ngũ Sắc Thần Quang đột phá được tầng thứ sáu, nếu không thật khó lưu lại được người kia, vì vậy có thể đợi sau trận chiến này mới nghĩ biện pháp đi tìm hắn tính sổ.
Kế tiếp chỉ còn hắn. Nếu không cho hắn nhận đủ cực hình, thật khó làm lão tổ tông được nhắm mắt.
Ánh mắt Nhạc Vũ nhìn qua phía nam, chỉ thấy hơn hai trăm đệ tử Phù Sơn Tông cùng Huống Vân Hoa đang điên cuồng công kích bức tường linh lực cản trở.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, bắt đầu thúc đẩy Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết cùng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận.
Cho dù mượn lực lượng của linh mạch mười ba ngọn núi tạo thành bức tường cản trở, cũng tuyệt đối không thể duy trì quá lâu. Nếu không nhanh chóng giết chết người kia, ngày sau sợ là không tránh khỏi có thêm nhiều phiền toái, cũng không mặt mũi để Nhạc Uyên Hồng ngậm cười chín suối.
Đúng lúc này, trong lòng Nhạc Vũ bỗng nhiên chợt động, trong nội tâm liền gấp rút cảnh triệu.
Hư Nhược Nguyệt? Quả nhiên đến rồi!