Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 437: Tiểu Thiên Lôi Ngục





Cơ hồ không chút nào báo trước, một luồng sát khí làm Nhạc Vũ cảm thấy sau lưng phát rét chợt xuất hiện ngoài trăm thước, trực tiếp phá khai không gian, lấy tốc độ sét đánh không kịp nháy mắt hướng sau lưng Nhạc Vũ đánh thẳng tới.
Đào Chính đã toàn thần cảnh giới, lúc này tuy cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ người này lựa chọn thời cơ thật tốt, vừa vặn Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn không ở bên cạnh Nhạc Vũ, đại trận bên dưới cùng mấy người Thích Phụng Lễ nhất thời khó có thể cứu viện, nhưng lão cũng lập tức phản ứng, đem phi kiếm khơi lên thanh diễm ngập trời, hướng người vừa xuất hiện giận dữ chém tới. Ngay sau đó, hắn lấy ra một pháp bảo có hình dáng như cây đèn, trong bấc đèn thiêu đốt lên lam diễm. Đào Chính sử pháp quyết, từ bên trong thổi bùng lên không phải là ngọn lửa mà là một cỗ linh lực màu xanh đen thật lớn. Trong phương viên trăm thước, bày ra một tầng lưỡi đao hư không xoáy chém cuồng vũ, mang theo tiếng gió rít chói tai, thậm chí chính bản thân Đào Chính đang khống chế cây đèn cũng theo bản năng phải lui ra sau một bước.
Cây đèn này thật ra cũng không thể xem là pháp bảo, chỉ có thể xem là pháp khí mà thôi, nhưng uy hiếp cũng rất lớn. Chân chính phát huy tác dụng chính là bên trong cây đèn, chính là dầu thắp dùng thiêu đốt, đó là một loại chất lỏng màu lam chỉ khoảng ba lượng, một khi thi triển ra, dù chính Đào Chính cũng không cách nào chuẩn xác áp chế, hơn nữa mỗi lần dùng sẽ càng giảm đi một chút. Lần này nếu không phải vì thiếu niên phía sau là người dù mất mạng hắn cũng phải bảo vệ, hắn cũng không nguyện dễ dàng lãng phí.
Hắn vốn chỉ muốn bức lui thích khách, nhưng ngay sau đó sắc mặt Đào Chính chợt biến sắc. Sau khi bóng người màu đen kia xuất hiện, quanh người liền vờn quanh lôi điện lớn chừng cổ tay giống như long xà loạn vũ, người kia tiện tay ném ra một pháp bảo đầy răng cưa, liền oanh lui huyền binh của hắn, lực lượng khổng lồ va chạm khiến hồn thức của Đào Chính chấn động một trận, thanh huyền binh tứ phẩm đã theo hắn suốt hơn trăm năm lại bị một kích kia chém ra vết rách.
Càng làm cho hắn kinh hãi cũng là phía sau, người kia không chút nào dừng lại, đánh thẳng về phía hắn. Dọc đường đi qua, những lưỡi dao xoáy tròn kia đều bị lôi điện màu tím đánh nát bấy, một lưỡi phi kiếm bay phía trước trong khoảnh khắc đã đến ngay trước mặt của hắn.
Trong mắt Đào Chính nhất thời hiện lên vẻ bi ai, mặc dù hắn không biết đối phương sử dụng thần thông gì, nhưng theo bản năng hắn cảm giác chỉ sợ lần này sinh cơ xa vời.
Nhưng tuy hắn biết rõ nếu lần này mình không tránh ra, dĩ nhiên sẽ mất mạng, nhưng vẫn cắn chặt răng lại tế ra một pháp bảo dài chừng một thước, sau đó lại tận mắt nhìn thấy Xích Vân Đoạn Kim Xích mà hắn thích nhất quả nhiên không ngoài sở liệu bị phi kiếm màu tím đánh nát trong nháy mắt.
Trong phạm vi Bắc Hoang, vật này cũng tính là chuẩn pháp bảo tam phẩm, nhưng ngay tư cách ngăn cản thanh phi kiếm màu tím kia trong chốc lát cũng không có!
Ngay lúc này bên trong đầu Đào Chính rốt cục đã nhớ tới lai lịch màu tím lôi quang kia.
Tiểu Thiên Lôi Ngục, đây không ngờ là Tiểu Thiên Lôi Ngục! Rốt cục người này lai lịch ra sao? Có thể tu thành loại đại thần thông ngang hàng với Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo của Vân Mộng Tông? Chỉ lấy Ngũ Phương Môn, còn có Thập Ngự Phục Ma kiếm trận chỉ sợ không khả năng ngăn cản.
Trong nội tâm Đào Chính kinh hãi, trong đầu theo bản năng hiện lên hình ảnh Nhạc Vũ vẫn lạc.
Chẳng qua vào lúc này, hắn thậm chí có thể cảm giác được lôi quang vừa chạm đến da thịt của mình, cũng không còn kịp làm ra phản ứng, chỉ có thể đem thần hồn tràn vào bên trong Kim Đan, chỉ cầu sau khi vẫn lạc còn có cơ hội đầu thai chuyển thế.
Nhưng trong nháy mắt, phía sau có một cỗ chân khí ngũ hành kéo hắn vào bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận. Trong cùng một thời gian, một đạo bức tường đỏ lam giao nhau xuất hiện ngay trước người của hắn.
Thanh phi kiếm màu tím đâm tới người hắn, đầu tiên dòng điện tán loạn khắp nơi, đã đem tầng Băng Diễm Huyền Quang đánh nát. Bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận liền bay vút hơn mười đạo bóng kiếm, nhưng còn chưa nhích tới gần liền bị lôi điện đánh nát, sau đó nặng nề kích lên trên Ngũ Phương Môn trước người Nhạc Vũ, phảng phất như có vô cùng vô tận lôi điện màu tím phát tiết ra, mạnh mẽ xé nát bức tường không gian do bảo vật kia mở ra, xuyên thấu tới trước người Nhạc Vũ.
Tất!
Một thanh âm chói tai vang lên suốt mấy trăm dặm, Phong Loan kiếm ở ngay trước mắt cuối cùng giao kích cùng phi kiếm màu tím, sau đó liền cân sức ngang tài, văng ra hai bên. Trận gió lớn cùng lôi điện tràn ngập khắp chung quanh, chạm tới trước người Nhạc Vũ vài thước liền bị Tam Diệu Như ý Lôi Châm tạo ra nguyên từ lực vững vàng ngăn cản.
Lúc này Nhạc Vũ đã xoay người, rốt cục nhìn thấy rõ ràng người vừa xuất hiện. Trên người kẻ kia có một tầng huyễn thuật ngăn trở, nhưng không cách nào giấu diếm được linh giác của Nhạc Vũ, hắn được hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ, đã nhìn thấu tướng mạo của hắc y nhân kia. Thân thể người kia không chút nghi ngờ chính là nữ nhân. Trên mặt còn cẩn thận dùng một tầng khăn đen che phủ, nhưng dù chỉ lộ một bộ phận ra bên ngoài, cũng đã vô cùng tinh xảo. Tuy sát khí lạnh thấu xương, cặp mắt lại yên tĩnh không chút gợn sóng, chỉ khi lôi điện màu tím bị đẩy ra mới lóe lên tia kinh dị lẫn kinh ngạc vì khả năng vừa khống chế ba đại trận vẫn dư thừa chân khí thúc giục được nhiều loại pháp bảo phòng ngự của Nhạc Vũ, hơn nữa còn có vẻ rung động vì sự cứng rắn của Phong Loan kiếm bị trảm kích nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Sau đó theo sát phía sau phi kiếm màu tím, là mấy trăm đạo lôi quang tử điện, như bão táp hướng Nhạc Vũ oanh kích tới.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, thêm lần nữa vận chuyển Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, bày ra một tầng Băng Diễm Huyền Quang ngăn cản trước người.
Lúc này bóng kiếm thành hình bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, phần lớn đều đã bắn ra ngoài truy kích đệ tử Phù Sơn Tông, không còn rút ra được bao nhiêu lực lượng để ngăn cản. Mấy thứ pháp bảo mang theo tùy thân, cũng chỉ có Tam Diệu Như ý Lôi Châm có thể tạo được một chút tác dụng, nhưng dưới lôi quang oanh kích, chỉ sợ không chịu đựng được bao lâu. Có thể chân chính dựa vào cũng chỉ có Băng Diễm Huyền Quang mà thôi.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, Băng Diễm Huyền Quang lại vỡ nát lần nữa, trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm quanh người Nhạc Vũ lại bị cương kình đánh ngược ra ngoài mười trượng. Vừa lấy được thăng bằng, nàng kìa đã đánh ra một quyền cơ hồ mang theo lôi điện màu tím đã hình thành như trạng thái dịch hóa đấm thẳng về phía hắn, tốc độ nhanh chóng gần như lôi quang.
Lúc này Nhạc Vũ không còn thối lui được nữa, cũng không còn thủ đoạn khác tiếp tục ứng đối, nhưng hắn dứt khoát không do dự thêm, dùng hết Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đánh ra một quyền đối kháng. Ngay trước khi hai quyền giao kích, hồn thức hai bên đã va chạm, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy một trận cường lực đau nhói bên trong đầu mình, thần hồn nữ tử này chỉ kém hắn một chút, ý niệm phảng phất như đâm thủng hết thảy tựa hồ muốn đem thần hồn của hắn chém vỡ.
Ngay sau đó trong khoảnh khắc, cỗ chiến ý trong lồng ngực Nhạc Vũ càng thêm rừng rực. Mặc dù ngươi có thể đâm thủng hết thảy, nhưng tới chỗ của ta, chỉ phải thua bại mà về!
Cơ hồ hồn lực đã thực chất hóa đụng vào nhau, rõ ràng bộc phát ra tiếng rít chói tai, ngay khi hai quyền giao kích, lôi cầu dịch hóa cũng điên cuồng rót vào bên trong người Nhạc Vũ, sau đó ngoài dự tính của hắn, chỉ kém hơn hắn một bậc thạch lực.
Hay cho Hư Nhược Nguyệt! Lực lượng này chỉ sợ phải có bốn ngàn hai trăm thạch!
Khi thân hình của hắn bị một quyền đánh vào, bay ngược ra sau, lần đầu tiên Nhạc Vũ lộ vẻ kinh sợ. Nữ nhân kia tạm thời dùng lôi lực kích thích thân thể mới đạt tới sức lực to lớn như vậy, song thân thể mạnh mẽ cũng đã vượt qua Kim Đan tu sĩ. Nếu không phải trước vài tháng hắn tu luyện thành Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tư, cường hóa được thân thể, lần này nhiều nhất chỉ có thể cân sức ngang tài trong lực lượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Lần này lôi quang màu tím đang điện giải thân thể hắn, cả cánh tay hắn từ từ phân giải, lộ ra máu thịt cương cốt bên trong. Còn có một phần lôi quang đang lan tràn khắp thân thể hắn, sắc mặt Nhạc Vũ không chút thay đổi, không hề có chút cảm giác đau đớn tùy ý cho lôi điện màu tím kia lan tràn, trong cơ thể hắn không còn chút pháp lực, tất nhiên không có biện pháp ngăn cản, lại nói dùng một cánh tay đổi lấy tính mạng xem như vẫn còn có lời.
Nhưng ngay sau đó, Diễn Thiên Châu đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực, đem lôi điện hút vào bên trong. Mà lập tức kể cả đoàn mây tím cũng gia nhập cướp đoạt lôi điện. Thực lực của đoàn mây tím mạnh hơn Diễn Thiên Châu, đem hơn phân nửa lôi điện hút vào bên trong, theo lôi quang rót vào, đoàn năng lượng màu tím tựa hồ lại xuất hiện dấu hiệu như ổn định lại.
Nhạc Vũ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không kịp suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra phía trước. Lực lượng của nàng kia rốt cục thua xa hắn, hai quyền vừa chạm nhau, xương cốt tay phải nàng ta liền vỡ vụn, huyết nhục xương trắng lộ ra, ngay khi thối lui, lại khống chế phi kiếm màu tím lần nữa chém tới, liền bị Phong Loan kiếm của Nhạc Vũ đánh văng ra.
Tới lúc này, nữ nhân kia dường như đã biết lần tập kích này không còn cơ hội đánh chết Nhạc Vũ, liền dứt khoát bỏ chạy, lấy ra một đạo phù màu vàng.
Phá Giới Kim Phù?
Trông thấy vật này, Nhạc Vũ liền híp mắt. Khóe mắt hắn vừa nhìn thấy bức tường linh lực cũng đã tan biến, Huống Vân Hoa cùng đệ tử Phù Vân Tông đã hóa thành từng đạo độn quang, biến mất xa xa. Một cỗ sát cơ rừng rực trong nháy mắt bạo phát, cả người Nhạc Vũ hóa thành một đoàn quang ảnh đuổi theo nữ nhân kia.
Thứ nhất là vì Đào Chính suýt chút nữa mất mạng dưới lôi điện, càng nhiều chính là nữ nhân này xen vào làm hắn mất cơ hội giết chết Huống Vân Hoa.
Hư Nhược Nguyệt nếu tới chậm một chút, sẽ không đưa tới lửa giận ngùn ngụt đến như vậy trong lòng hắn, nhưng ngay lúc quan trọng này, lại làm cho hắn bỏ lỡ cơ hội tru diệt Huống Vân Hoa.
Muốn lấy tính mạng của hắn, há có thể không trả giá thật nhiều!
Ngũ Phương Môn mở ra trong nháy mắt, Đằng Huyền chờ đợi đã lâu, ngay tức khắc há miệng, một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang hướng phía trước mạnh mẽ bắn ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.