Trước mặt Thích Phụng Lễ hiện ra hình ảnh, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó không chịu nổi, qua một hồi lâu ánh mắt đau đớn mới khôi phục bình tĩnh:
Nếu nói lực xuyên thấu kia chính là Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang của linh sủng kia, uy lực đúng là cực mạnh. Nhưng nếu chỉ nói về uy lực, ta xem Vũ nhi tập luyện Băng Diễm Tuyệt Quang còn mạnh hơn một cấp. Có chúng ta ở bên cạnh che chở, muốn đánh vỡ Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo dễ như trở bàn tay. Với tốc độ tu hành của tiểu Vũ, chỉ cần thời gian bốn năm năm là có thể làm được. Nhưng hôm nay ta chỉ kỳ quái về lực lượng thân thể của hắn, lực lượng khi chỉ kém hơn Nguyên Anh, nhưng có thể kháng cự được Tiểu Thiên Lôi Ngục mà thân thể tổn thương cực nhỏ, đúng là khiến người kỳ dị! Lúc ấy ta thật sự hết hồn.
Có lẽ Vũ nhi tu luyện công pháp gì khác thì sao? Tiểu Thiên Lôi Ngục tuy mạnh nhưng trên thế gian này cũng có chút công pháp kỳ dị có thể ứng phó.
Đào Chính thuận miệng suy đoán một câu, lại nhìn xuống chân núi:
Nữ nhân kia cực kỳ trọng yếu đối với Băng Nguyệt Tông. Hôm nay nàng chết tại đây, chỉ sợ Băng Nguyệt Tông lập tức hoàn toàn trở mặt với chúng ta.
Y Nguyên Triết nhất thời hừ lạnh một tiếng:
Băng Nguyệt Tông? ám sát đệ tử bí truyền của tông ta, chết chưa hết tội! Nếu các nàng thực sự không chịu từ bỏ ý đồ, có ngại gì tranh tài một lần? Nếu như trước hôm nay Quảng Lăng Tông chúng ta còn kiêng kỵ họ ba phần, nhưng hôm nay cần gì sợ bọn hắn? Vô luận tới bao nhiêu người, chúng ta cũng tiếp đón!
Là đạo lý này.
Thích Phụng Lễ ha hả cười một tiếng, sau đó ý vị thâm trường quét mắt nhìn bốn phía:
Ta và ngươi về trước đi! Chuyện của Hư Nhược Nguyệt, rốt cục cùng Băng Nguyệt Tông chiến hay hòa, tự có trưởng bối hai bên giải quyết.
Y Nguyên Triết ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu. Đào Chính nhìn thân thể vỡ vụn của Hư Nhược Nguyệt, trên mặt hiện lên thần sắc vô cùng cảm khái.
Nhìn tuổi tác của nữ tử này, tối đa chỉ chừng hai mươi tuổi. Mười ba tuổi vào Băng Nguyệt Tông, sau đó trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi đã đem tu vi tăng lên cảnh giới Kim Đan Tụ Thần, tu thành đại thần thông Tiểu Thiên Lôi Ngục. Thiên tư cao, thật khó thể tưởng tượng, vượt xa những người khác gấp mấy lần.
Chẳng qua con đường tu chân, quả nhiên không phải người có thiên tư kiệt xuất liền có thể thành tựu. Hôm nay vẫn lạc, hết thảy tài năng trước kia đều trở thành trống rỗng.
Gặp phải Nhạc Vũ chỉ sợ là bi ai lớn nhất đời này của nàng.
Lúc này Nhạc Vũ hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện của Hư Nhược Nguyệt, về phần hậu quả gì đó, càng không đi lo lắng. Hắn vội vã đi vào bên trong pháp trận trên đỉnh núi, liền nhìn thấy mấy đệ tử Linh Hư cảnh đang dùng pháp lực kéo một người đặt xuống đỉnh núi. Hắn tùy ý nhìn qua, vẻ mặt ngẩn ra.
Là Trần sư thúc tổ?
Hắn mơ hồ nhớ được người này, ngày đó lúc kiểm tra đo lường tư chất tại Phù Sơn Tông, Nhạc Uyên Hồng đã nhờ cậy hắn tạm thời giấu diếm đừng thông báo ra ngoài. Về sau hắn mới biết người này tên là Trần Đông.
Mà nhìn tình hình này, đoán chừng vị kia cũng giống như lão tổ tông của hắn, bị hắn dính líu đến. Ước chừng hôm đó vị này cũng chưa từng nghĩ tới sau khi cho mình bỏ chạy lại đưa tới hậu quả xấu như vậy.
Nhạc Vũ nghĩ thầm muốn đi qua hỏi chút ít chuyện, nhưng vào lúc này thân thể lại đau đớn không sao chịu nổi. Đoàn năng lượng ngũ sắc bên trong đan điền từ sau khi hấp thu lôi điện màu tím bình tĩnh được chốc lát, lúc này lại có dấu hiệu như bất an.
Hắn chỉ đành tỏ vẻ hữu hảo, vẫy tay với Trần Đông liền vội vã xông vào tiểu viện của mình. Sau đó nhìn thấy Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đầy vẻ trông mong đang chờ bên trong viện.
Còn có Chiến Tuyết đã về đây trước hắn một bước, vẻ mặt nàng vô cùng ảm đạm, lại hàm chứa vài phần thống hận ngồi một bên.
Ban đầu Nhạc Vũ còn chưa hiểu vì sao, nhưng chỉ thoáng qua đã hiểu rõ. Chiến Tuyết đang giận chính bản thân mình, một trận đánh vừa rồi tuy chế trụ được Đậu Thành nhưng không có biện pháp giải quyết nhanh đối thủ. Đến cuối cùng làm cho hắn suýt chút nữa bị rơi vào hiểm cảnh, đoán chừng trong lòng Chiến Tuyết đang tự trách bản thân không giúp đỡ được bao nhiêu cho hắn.
Về phần Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến, hơn phân nửa muốn hỏi thăm chiến sự xảy ra ngày hôm nay.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ chợt cười, hôm nay Chiến Tuyết mạnh nhất chính là vu lực của nàng, cũng là thủ đoạn mạnh nhất mà hắn giữ lại. Giờ phút này mặc dù có Bạch Đế kiếm che chở nhưng không cách nào sử dụng quá nhiều. Lấy cảnh giới cấp chín bảo lưu lại hơn phân nửa thực lực, lại có thể chiến đấu ngang tay với Nguyên Anh tu sĩ, đã là chuyện làm hắn cực kỳ vui mừng.
Nhưng nói trở lại, trên người Chiến Tuyết đích xác không có được pháp bảo gì cường lực. Ngay cả thần thông, nếu nàng có được Ngũ Sắc Thần Quang hay Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết công pháp hộ thân, chiến cuộc hôm nay cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Huyền Sát Chiến Thi khi luyện tới mức tận cùng nếu nói về lực lượng thân thể sẽ không sợ hãi bất cứ thần thông đạo pháp nào. Những người từng sử dụng công pháp Huyền Sát Luyện Thi, sẽ không cho sát thi của mình tu luyện thêm đạo pháp gì khác, bởi vì sát thi không có thần trí, sẽ không thể tự mình tu hành.
Chiến Tuyết thì khác, chẳng những nhanh nhạy hơn xa người thường, bản thân còn là Vu Thần. Ngày sau có cơ hội phải lưu ý tìm một chút thần thông công kích giúp nàng hộ thân. Chẳng qua giờ phút này hắn không còn thời gian suy nghĩ về việc này, không chút do dự xông vào tĩnh thất, giờ phút này hắn thật sự không rút ra được thời gian trò chuyện với Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, Nhạc Vũ lập tức nội thị đan điền của mình. Chẳng qua thời gian trôi qua chưa đầy mười lần hô hấp, năng lượng ngũ sắc bên trong Kim Đan đã càng trở nên cuồng bạo, khiến cho Ngũ Hành Phù Trận cũng rung chuyển liên tục không ngừng.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Mặc dù Nhạc Vũ không biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng suy nghĩ, ước chừng liền biết tình hình hôm nay đúng là cực kỳ không ổn.
Chẳng lẽ do linh lực bên trong chưa đủ?
Chợt nhớ lại khi Hư Nhược Nguyệt đánh lôi quang màu tím vào trong cơ thể hắn, bị đoàn mây tím hút vào bên trong, sau đó phân giải thành linh lực bồi đắp cho đoàn năng lượng ngũ sắc, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, lấy ra linh thạch bày ra Ngũ Hành Tụ Linh trận đơn giản bên người, sau đó điên cuồng thu nạp thiên địa linh khí bên ngoài rót vào bên trong đan điền của mình.
Chỉ chốc lát sau, Kim Đan đang rung chuyển không yên liền bắt đầu ổn định lại.
Dù chưa chuyển biến tốt đẹp, nhưng không còn tiếp tục chuyển biến xấu.
Quả thế! Như vậy có thể nghĩ ra, cũng may nhờ có Hư Nhược Nguyệt đánh ta một quyền. Nếu không phải như thế chỉ sợ thêm vài ngày thời gian cũng khó tìm được cách ứng phó.
Nhận thấy được biến hóa bên trong đan điền, Nhạc Vũ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bị thương không sao cả, hắn sợ nhất là những tình huống không biết làm sao ứng phó.
Cơ hồ cùng một thời gian, bên ngoài Hạ Cơ sơn, khi thi thể đệ tử Phù Sơn Tông cùng pháp bảo huyền binh và giới chỉ đều bị xử lý sạch sẽ, mảnh đất phương viên ngàn dặm lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Ngay khi đông đảo đệ tử Quảng Lăng Tông quay trở vào trong núi, một trung niên nhân mặc đạo bào diện mạo tuấn mỹ cũng hiện ra thân hình. Đầu tiên hắn nhìn Hạ Cơ sơn, sau đó khẽ thở dài. Tiếp theo hắn lấy ra một ngọc châu hình tròn, đánh ra một chuỗi pháp quyết. Nhưng vào lúc này sống lưng đạo nhân lạnh buốt, đành tạm thời dừng thủ ấn trong tay.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, trung niên đạo nhân thử thăm dò nói:
Nghe tin đồn bên trong Quảng Lăng Tông, mỗi một thời đại đều có một đệ tử bí truyền thiên tư kiệt xuất tự nguyện ẩn cư, làm truyền thừa cuối cùng cho tông môn. Chẳng những tu vi tuyệt cao, tinh thông toàn bộ bí truyền đạo pháp kiếm quyết của Quảng Lăng Tông. Ta không biết các hạ có phải là bí truyền đệ tử của Quảng Lăng Tông hay không, nhưng có thể nghĩ tới các hạ quan hệ không cạn với Quảng Lăng Tông đúng không?
Trong rừng rậm vẫn yên tĩnh không một tiếng động, không có ai trả lời. Trung niên đạo nhân cũng không để ý, nói tiếp:
Nếu như vậy ngươi cũng đã nhìn ra, hài tử kia thật sự chưa chết, còn có bí pháp khác giúp nó sống lại. Hôm nay chuyện ta làm chỉ là giúp nàng giữ lại chút ít nguyên khí. Có thể thu thập máu tươi cùng hồn lực của nàng hay không cũng không trọng yếu. Khác nhau cũng chỉ là tốc độ khôi phục ngày sau của Hư Nhược Nguyệt mà thôi. Mặc dù tiền đồ ngày sau không tệ, nhưng so với Nhạc Vũ của Quảng Lăng Tông các ngươi, lại không đáng vào đâu!
áp lực trầm muộn tràn ngập bên trong rừng rậm chợt tăng cường thêm mấy lần. Một cỗ sát ý bén nhọn xông thẳng thần hồn của trung niên đạo nhân. Sắc mặt hắn chợt tuôn ra tầng mồ hôi, cười lớn nói:
Ta biết đạo hữu ngươi muốn lấy tính mạng của ta. Hợp lực ba vị Nguyên Anh tu sĩ của Quảng Lăng Tông cũng có thể làm được chuyện này. Nhưng ước chừng chính các hạ cũng không nắm chắc phải không? Ta biết thực lực ngươi hơn xa ta, nhưng tại hạ xem như miễn cưỡng tinh thông trận đạo, đối với việc bảo vệ tính mạng cực kỳ am hiểu! Trận chiến này trọng thương chết trận cũng đạt tới khả năng năm thành!
Sát khí kia không hề có chút yếu bớt, ngược lại càng tăng thêm mấy phần. Nhưng lúc này vẻ mặt trung niên đạo nhân lại chắc chắn nói:
Đạo hữu, hay là như vậy được không? Ngôn Vô Cực có thể lấy thần hồn xin thề, chỉ cần ngươi cho ta thu thập máu huyết thần hồn của nữ hài kia, sau đó bình an rút đi. Trong vòng ba mươi năm, Băng Nguyệt Tông tuyệt sẽ không đối địch với Quảng Lăng Tông! Nếu như vi phạm lời thề, Ngôn Vô Cực lập tức chết thảm!
Một tiếng hừ lạnh đột ngột xông thẳng vào trong tai Ngôn Vô Cực, sau đó chốc lát áp lực quỷ dị kia đã biến mất hoàn toàn.
Sau khi xác nhận cường địch đã rời khỏi, Ngôn Vô Cực không khỏi lau mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn vội vàng đánh ra một chuỗi pháp quyết, vài giọt máu huyết kim hoàng sắc cùng một chút lôi quang màu tím thật nhỏ được thu vào bên trong ngọc châu. Ngay tại lúc đó, trong đầu Ngôn Vô Cực cũng nhớ lại chuyện trước đó không lâu, tình hình Nhạc Vũ tru diệt hậu bối kiệt xuất nhất của tông môn, ở trong mắt hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ trên thế gian hiện tại còn có nhân vật yêu nghiệt như thế! Thân thể mạnh mẽ, thần thông kinh người, trận đạo cũng chỉ vì căn cơ chưa đầy nhưng lực lượng hơn xa ta, xem như đã có thành tựu. Lần này không thể đem hắn tru diệt, đợi tới ba mươi năm sau, thật không biết sẽ mạnh mẽ tới bậc nào. Ngày sau cho dù Nhược Nguyệt có toàn lực ứng phó, chỉ sợ cũng đuổi theo sau lưng người này mà thôi. Ngày sau rốt cục đường đi của Băng Nguyệt Tông lại ở phương nào? Thật phải thành kẻ địch với Quảng Lăng Tông rầm rộ như mặt trời ban trưa sao?