Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 50: KIẾM ÁP LÂM TRÁC





- Ngươi muốn nói, Hồng Chính cùng Hồng Phi vào xế chiều hôm nay đến đại đường thành chủ phủ để chuẩn bị tham gia dạ tiệc do thành chủ chuẩn bị? Hoàng chưởng quỹ! Hoàng chưởng quỹ?
Khi Nhạc Vũ đặt câu hỏi, Hoàng Phàm đang ngẩn người, hắn vội vàng hấp tấp chạy tới nơi này, vốn chỉ dự định thông báo cho Nhạc Vũ biết một tiếng liền chạy trở về, chạy về an ủi phu nhân vì nghe được tin tức mà bất tỉnh.
Nhưng sau khi đi tới nơi này, hắn chợt phát hiện tình hình kế tiếp có chút khác thường. Nhạc Vũ không lập tức quay về nhà, ngược lại lâm vào trầm tư. Mà nghe lời nói của tên tiểu tử cao to bên cạnh, phảng phất như tiểu thiếu gia của hắn đã sớm biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Lại thêm kiếm khí vừa rồi, cho tới nay hắn vẫn không thể xác định được hai mắt của mình có phải vừa nhìn lầm hay không. Võ sư cùng võ sĩ cấp hai, điều này chênh lệch thật lớn, làm cho hắn có cảm giác mình vừa đặt mình trong mộng.
Mãi đến khi Nhạc Vũ gọi thêm mấy tiếng, lại gia tăng thanh âm, ý thức của hắn mới mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại.
- Hồi bẩm Vũ thiếu gia! Ta nghe nói thương đội hiệu buôn Cát An ngày mai sẽ rời đi, bỏ lỡ qua lần này. Người của Đạm Vân thành chỉ sợ phải đợi đến mười ngày sau.
Lúc nói chuyện, Hoàng Phàm cố ý hơi khom người, không dám nhìn thẳng vào trong mắt Nhạc Vũ. Cho tới hiện tại hắn cũng không quên được hình tượng dữ tợn vừa rồi thiếu niên trước mắt vừa bộc lộ ra. Mặc dù lấy kinh nghiệm của hắn, ở thời khắc đó còn không tự chủ được mà cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân, có loại cảm giác như lông tóc đều dựng đứng.
- Ha hả! Nói như vậy vị tộc thúc kia của ta tối nay sẽ làm tiệc tiễn đưa bọn họ?
Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lóe, sau đó lộ ra một nụ cười.
Thật ra dị thường của lão chưởng quỹ đứng bên cạnh hắn đã chú ý tới từ lâu, nhưng Nhạc Vũ cũng không tính toán đi để ý tới. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung phân tích kiến trúc trong đầu.
Phủ thành chủ nằm ở phía bên trái trung ương thành bắc, ngoại trừ từ đường tông tộc cùng lầu ba Tàng Thư quán, ít có địa phương nào hắn chưa từng đi qua.
Nhưng với sự hiểu rõ của hắn về phong cách kiến trúc của thế giới này, cộng thêm trước kia mấy lần hắn ở trên đỉnh núi quan sát toàn cảnh từ trên xuống dưới nhiều lần, hắn đại khái có thể đoán ra kết cấu cụ thể của thành chủ phủ, sau đó cẩn thận làm ra bố trí.
- Thiếu gia! Nếu ngài quả thật muốn động Hồng Phi, ta xem thời cơ tốt nhất là vào buổi tối, chờ khi bọn hắn quay trở về khách sạn…
Hoàng Phàm vừa nghe vậy chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng của hắn loáng thoáng suy đoán, rốt cục đã có được câu trả lời. Mà đáp án khiến cho hắn chỉ hận không lập tức hôn mê ngay tại chỗ, để tránh bị hai tiểu tử không biết trời cao đất dày này làm dính líu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhiễm Lực cũng vô tư không biết, lời của hắn khiến cho lão chưởng quỹ choáng váng, khuôn mặt u sầu nhìn Nhạc Vũ.
- Nhưng lần này Đạm Vân thành có hai võ sư đi theo Hồng Phi Hồng Chính tới đây, hẳn sẽ không thiếu cả người của hiệu buôn Cát An, phần lớn đều đang ở trong đó, theo ta nghĩ phải tìm biện pháp dụ hắn ra ngoài!
Khách sạn trong Nhạc gia thành không chỉ một nhà, song lấy thân phận sứ giả Đạm Vân thành, có thể ở lại địa phương cũng chỉ có khách sạn do tông tộc Nhạc thị kinh doanh mà thôi. Võ sư Nhạc gia, cộng thêm hộ vệ hiệu buôn, động thủ nơi nào cũng nguy hiểm chẳng khác gì công kích thẳng vào phủ thành chủ. Về phần chặn đường tấn công, Nhiễm Lực căn bản chưa từng nghĩ qua. Theo hắn biết ngày mai những tiểu thương đội cùng người của hiệu buôn Cát An rời đi cao tới mấy chục người
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ lắc đầu, trong lòng hắn đã có kế hoạch, nhưng lúc này chưa đúng thời cơ để nói ra. Mà kế hoạch cuối cùng, còn cần dùng binh khí của Nhạc Hữu Ninh làm ra, phải xem hắn chuẩn bị như thế nào.
Ngoài ra còn có nhân thủ, lại nhìn Nhiễm Lực, sau đó nhìn qua vẻ mặt tái xanh của Hoàng Phàm, Nhạc Vũ nhíu mày như có chuyện suy nghĩ, sau đó dứt khoát đi dọc theo con suối lên trên. Mà trên đường đá vây quanh dưới chân núi, quả nhiên nhìn thấy cách bờ suối không xa, có một thân ảnh màu xanh như du long đang luyện tập từng chiêu thức của Trùng Tiêu Tích Tà kiếm.
Nhận thấy được ba người đi tới gần, thân hình của bóng người màu xanh cũng không dừng lại, sau đó hai đạo ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn tới nơi này. Chân mày Nhiễm Lực cau lại, tự động muốn dùng tầm mắt khiêu khích nhìn trở về. Nhưng lúc này hắn chợt nghĩ tới trong nhà còn một đống những chuyện phiền toái còn chưa được giải quyết, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn sang nơi khác.
Nhạc Vũ lại không hề né tránh, trên mặt ngoại trừ hiện lên nụ cười, còn hàm chứa vài tia khinh thường:
- A Lực, lần đó ngươi cùng thứ rác rưởi này đụng chạm, còn chưa được giải quyết sao?
Con ngươi Nhiễm Lực nhất thời co rụt lại, ngay sau đó không chút ngoài ý muốn nghe được một tiếng kêu rên ngoài mười trượng. Sau đó chỉ thấy một đạo quang hoa chói mắt như điện từ phương hướng kia bắn mạnh tới.
Cũng là kiếm thức đồng dạng như nửa năm trước, song lần này khí thế càng thêm bén nhọn, tốc độ càng thêm nhanh chóng. Từ lúc rút kiếm cho tới lúc công kích tới, cơ hồ không chê vào đâu được.
Nhiễm Lực tin tưởng, nếu như mình đối mặt một kiếm này, như vậy cho dù bây giờ hắn đã đạt tới võ sĩ cấp chín đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể hoàn hảo không tổn hao gì.
Mà ngay khi trong đầu hắn xẹt qua ý nghĩ này, Nhạc Vũ đứng bên cạnh hắn thần sắc thản nhiên rút kiếm ra nghênh đón đạo kiếm quang kia.
Giờ khắc này Hoàng Phàm nhắm hai mắt lại, căn bản không đành lòng nhìn tiếp. Mà ánh mắt như chuông đồng của Nhiễm Lực lại trợn tròn, không dám bỏ qua cơ hội nhìn trận giao phong lần này.
Khi hai luồng kiếm quang giao nhau, phát ra một thanh âm "khanh" một tiếng. Sau đó một thanh trường kiếm lại giống như cây búa lớn của Nhiễm Lực lúc trước, xoay tròn bắn lên cao.
Ánh mắt Nhiễm Lực chợt híp lại, hắn cảm giác Thái Cực kiếm của tiểu chủ nhân so sánh với hôm qua càng thêm lợi hại. Một kiếm kia của Lâm Trác, vô luận thanh thế uy lực cùng tác dụng chậm cũng xa xa vượt qua khỏi một kích toàn lực của hắn hôm qua. Song Nhạc Vũ vẫn ứng phó được cực kỳ thong dong, đồng dạng chỉ là một chiêu hời hợt, so với hôm qua càng thêm vô cùng đơn giản hơn nhiều.
Có một so sánh thật trực tiếp chính là, ngày hôm qua lúc mới bắt đầu hắn còn có thể ổn định cầm búa trong tay. Song dù là Lâm Trác mạnh hơn, hơn nữa chân khí của Lâm Trác cũng sắc bén hơn vì có kim thuộc tính, nhưng còn chưa chân chính giao phong thì thanh kiếm đã rời khỏi tay. Về phần song kiếm giao kích tạo âm thanh, chẳng qua chỉ là lực tác dụng của quán tính mà thôi.
Lúc này Hoàng Phàm cũng mở hai mắt ra. Sau đó chỉ nhìn thấy một bóng người tuấn tú, sắc mặt nghiêm chỉnh nhưng đầy vẻ giật mình đứng cách đó không xa. Trong tay không còn binh khí, trên mặt càng tái nhợt không còn một tia huyết sắc. Sau đó rốt cục Hoàng Phàm ý thức được, lần này người bị thua không phải là Nhạc Vũ, mà chính là người trước mắt, trong suy nghĩ của hắn cũng có thể được xem như một thiếu niên anh kiệt ở vùng này.
Còn vị thiếu niên thanh tú đi cùng hắn đến đây, vẫn mang theo nụ cười trên khóe môi, phảng phất như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
- Ta nói ngươi là rác rưởi, những lời này có sai sao?
Trong con ngươi Nhạc Vũ giờ phút này không vui không buồn, không có vẻ đắc ý vì chiến thắng, cũng không hề có nửa phần thương hại. Chẳng qua chỉ là ánh mắt hờ hững vô tình, có một loại ánh mắt lạnh như băng với tư thái cao cao tại thượng khi nhìn xuống.
Làm người ta kỳ quái chính là thân hình Nhạc vũ rõ ràng thấp hơn Lâm Trác vài thước, song ở trong những người có mặt, ai cũng sinh ra cảm giác thật cổ quái.
Lâm Trác không nói gì, vẻ mặt hắn làm người ta nhớ lại đó là vẻ tuyệt vọng không cam cùng nổi giận. Nhưng cho đến một lúc sau vẫn không thấy hắn mở miệng phản bác.
Mà lúc này Nhạc Vũ vẫn vô cùng lạnh lùng như trước.
- Nếu như ta không nhìn lầm, một kiếm vừa rồi ngươi có thể xuất chiêu càng nhanh hơn. Nhưng trước khi ngươi khởi bước, liền có chút dừng lại, có phải cảm giác mắt cá chân trái đau nhói không chịu nổi? Còn khi kiếm đâm tới, cũng chênh chếch sang trái nửa tấc, còn cảm thấy da thịt sau cánh tay phải giống như sắp gãy lìa, cho nên phải thu lại mấy phần lực đạo?
Trên mặt Lâm Trác chợt dao động, hô hấp cũng mạnh hơn vài phần:
- Chân trái cùng cánh tay phải của ta dù có vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng như lời người nói như vậy! Còn nữa, những chuyện này ngươi làm sao mà biết?
Nhìn ánh mắt bất an lo sợ vì bị biết được bí mật đang nhìn mình, Nhạc Vũ lạnh lùng mỉm cười, xoay lưng đi về hướng đường đá cách đó không xa.
- Chuyện của ngươi tự ngươi hiểu rõ ràng! Hôm nay trước giờ Dậu bốn khắc, nếu ngươi tự nguyện vào nhà ta làm người hầu, như vậy thì tự mình đi tới trước cửa thành chủ phủ mà chờ ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.