Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 501: Kim Đan đỉnh phong





Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Nhạc Vũ liền không cách nào kháng cự.
Muốn nắm thiên ý trong tay, thần hồn cường đại, pháp lực mênh mông, phải có thân thể không sợ hãi bị thiên địa pháp tắc cắn trả, toàn bộ không thể thiếu điều kiện nào.
Thần hồn của hắn đã đạt tới Thông Minh cảnh, càng thêm tinh thuần, nếu có thêm dương lực đã không còn kém hơn những tu sĩNguyên Anh.
Ngoài ra thân thể hắn đã đạt tới chín trăm năm mươi thạch, pháp lực vì kiêm tu Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, cũng đã vượt xa tu sĩ cùng cấp bậc. Hôm nay mượn Vô Cực Thiên Đan giúp đỡ, càng có thể bước lên cao thêm một bậc thang.
Khi đó tình trạng của hắn sợ rằng còn phải hơn ba năm trước, mượn nhờ di lực của Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại, thi triển Quảng Lăng Tuyệt Kiếm. Vừa là như thế, vì sao không thể dùng được ba chiêu kế tiếp trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?
Nhạc Vũ cảm thấy nỗi lo lắng vẫn luôn bao phủ trong nội tâm rốt cục đã giảm bớt, cảm giác như bản thân mình vừa trút được gánh nặng.
Hắn biết rõ giờ phút này địa phương hắn muốn đi cường địch bao phủ như rừng, nhưng hắn chưa bao giờ buông tha ý niệm. Chỉ vìtrong lòng hắn biết được, đây là cách duy nhất hắn có thể mau chóng tăng nhanh tu vi.
Đạo tâm của hắn lại càng không cho phép hắn lùi bước ngay phút này.
Chẳng qua tuy Nhạc Vũ không hề do dự, nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận những kẻ địch kia tuyệt đối không phải một mình hắn có thể chống đỡ. Dù cho trận đạo của hắn cường thịnh bao nhiêu, dù hắn linh mẫn thế nào, sự chênh lệch khổng lồ giữa cảnh giới cũng không thể đền bù.
Chỉ có ba chiêu kế tiếp trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm do Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại, chân chính giúp hắn có khả năng đối phóvới những tu sĩ Nguyên Anh kia.
Dù cho sự kháng cự này hắn phải dùng chính thân thể của mình đểtrả giá, hắn cũng có đủ tự tin dùng thanh kiếm của mình chém vỡ hết thảy khó khăn.
Linh Đài Tông Phong Bạch, Lâm Vân cư sĩ? Nếu ngươi thật sự tới, lần này cũng cho ngươi biết lợi hại.
Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu Nhạc Vũ, chỉ trong nháy mắt hắn liền quay trở lại trạng thái nhập định, bắt đầu tiếp tục ngưng tụ Ngũ Hành phù triện.
Phù trận tầng thứ năm, tổng cộng có sáu trăm hai mươi tổ phùtriện, cộng thêm bốn tầng phía trước, bản thân tăng lên hai mươi tổ, như vậy đã có bảy trăm tổ, ba ngàn năm trăm phù văn.
Trước đây Nhạc Vũ đã sớm hoàn thành được chừng nửa khắc, giờphút này mượn thêm đan lực của Vô Cực Thiên Đan, cơ hồ mỗi khi qua một ngày, liền có thể ngưng tụ ra hai mươi tổ phù triện.
Ngay khi dược lực của Vô Cực Thiên Đan vừa vặn tiêu hao được ba phần năm, Nhạc Vũ liền cảm giác Kim Đan của mình chấn động một trận. Phù trận tầng thứ năm bắt đầu phát triển ra bên ngoài. Mà ở trong đó ba tử phù mơ hồ xuất hiện, đang nằm ở nơi trọng yếu nhất, vây quanh đoàn mây tím cùng Ngũ Hành năng lượng chuyển động, đúng như tình hình khi Nhạc Vũ mượn nhờ lực lượng của Long Tước Phiến thi triển Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ năm.
Duy nhất có chút khác nhau chính là lúc ấy tầng thứ năm chỉ cómột đạo, đi tới tầng thứ bảy mới đạt được ba đạo. Lần này chỉ một lần liền xuất hiện, hơn nữa ba tử phù so với bên trong Long Tước Phiến rõ ràng có chút khác nhau.
Phù Trận tầng thứ năm, thành!
Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, tiếp theo lại cảm thấy nghi ngờ:
Ba tử phù kia là sao vậy? Chẳng lẽ là do mây tím thần bí cùng Ngũ Hành năng lượng tạo ra? Thật không biết tình hình này rốt cục làtốt hay xấu?
Cẩn thận suy nghĩ lại, đoàn mây tím cùng đoàn năng lượng ngũ sắc kể từ sau khi tiến vào bên trong cơ thể hắn, ngoại trừ tùy ý sửa đổi Ngũ Hành Phù Trận ngũ sắc của hắn ra, cũng không tạo ra hậu quảgì không hay, ngược lại mỗi ngày còn không ngừng cải thiện thểchất của hắn.
Duy nhất có một lần tạo ra tình hình khiến thân thể hắn thiếu chút nữa nổ tung, cũng là do hắn tự làm tự chịu, tuy ba đạo tử phù này khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ tới cũng chưa phải làchuyện gì xấu.
Ngưng tụ tâm thần, Nhạc Vũ kết xuất ra mấy tổ Ngũ Hành phùtriện cuối cùng, ngay khi phù sách do pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành ngưng tụ mà thành, được cầu trận khổng lồ bên trong đan điền toàn bộ thu nạp, cả Kim Đan nhất thời phát ra một đoàn quang mang mạnh mẽ, điên cuồng hấp thu Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí còn thừa lại bên trong cơ thể hắn. Đầu tiên thể tích chợt bành trướng thêm mười lần, ngay khi Nhạc Vũ cảm giác đan điền của mình sắp bị nứt vỡ, lại bắt đầu co rụt lại, biến thành tình hình như lúc trước, chẳng qua so sánh với lúc ban đầu lại lớn hơn một chút.
Mà giờ khắc này khí tức cũng đã hoàn toàn bất đồng với trước kia, không cần nội thị Nhạc Vũ cũng cảm giác được bên trong truyền ra lực lượng mãnh liệt đến đáng sợ. Ba đạo tử phù đã hoàn thành ngưng đọng thành thật thể. Pháp lực từ trong Kim Đan phát ra cơhồ mỗi một khắc đều có thể so sánh với một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, phảng phất như vô cùng vô tận, chỉ trong thời gian ngắn liền khiến cho chân khí trong cơ thể hắn lại tràn đầy.
Còn có bên trong đoàn năng lượng ngũ sắc, tràn ra những sợi tơcùng phù văn giờ phút này không ngờ không còn tiếp tục lan tràn ra bên ngoài. Mà lại co rút lại toàn diện, phảng phất như đền bù, cùng Ngũ Hành Phù Trận của bản thân hắn kết hợp thành một thể. Đặc biệt là ba tử phù khổng lồ, mặt ngoài đoàn năng lượng ngũ hành cũng hiện ra ba tử phù đối ứng.
Kế tiếp là thân thể cùng thần hồn biến hóa, thân thể hắn cùng huyết tủy dưới tác dụng của Vô Cực Thiên Đan, đang từng bước tăng cường. Giờ phút này theo Kim Đan lớn mạnh, thân thể Nhạc Vũ phảng phất như bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, xương cốt toàn thân cho tới ngũ tạng lục phủ đều phát ra tiếng vang răng rắc bùm bùm liên tiếp, tế bào tan vỡ, sau đó lại cấu tạo lần nữa.
Hồn lực của Nhạc Vũ cũng đang dần lớn mạnh. Kim Đan vừa cứng rắn lại phát sinh ra hấp lực càng cường đại, đưa thần hồn kéo vào bên trong, nơi này hẳn là nơi trọng yếu nhất của phù trận, tạo thành một nam anh nho nhỏ, hình dáng chỉ cỡ hạt đậu, nhưng lại đem đoàn mây tím cùng đoàn năng lượng ngũ sắc hấp thu ngay vịtrí đan điền.
Kỳ lạ nhất chính là cả hai đoàn năng lượng không hề có chút động tĩnh, tùy ý chon am anh nho nhỏ do thần hồn Nhạc Vũ ngưng tụ thành tồn tại. Hơn nữa còn mơ hồ như đang có chút hưng phấn, tràn ra một cỗ linh lực ba động kỳ dị. Khiến cho nhục thể cùng thần hồn của hắn như trôi nổi lên, biến hóa càng thêm kịch liệt.
Kỳ quái! Chẳng lẽ đây là Nguyên Anh của ta sao? Không đúng, chưa gặp được thiên kiếp, cũng chưa có khí tượng long hổ giao hối như tu sĩ Nguyên Anh. Đây cũng giống như lúc còn ở Linh Hư cảnh, còn chưa kết đan đã có được một Ngũ Hành Phù Trận chẳng khác gì Kim Đan. Đây là hình thức ban đầu của Nguyên Anh, nhưng ta lại cảm giác được vật này cường đại mênh mông. Hơn nữa kể từ khi nó ngưng tụ thành, cảm giác như sự liên lạc với thiên địa càng lúc càng mạnh.
Bỏ đi! Không quan tâm tới, việc cấp bách nhất chính là đem Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tầng thứ sáu luyện thành rồi hãy nói!
Từ bên trong Thủy Hỏa Phù Trận, rút ra một cỗ chân khí, men theo lộ tuyến của công pháp này vận chuyển. Qua không bao lâu, Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tầng thứ sáu thật lâu chưa tiến vào đã lập tức chạm tới, nhưng sau đó lại không tiếp tục tiến triển. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Nhạc Vũ cũng chưa từng để ý, thao túng dược lực còn thừa lại của Vô Cực Thiên Đan, trực tiếp bắt đầu đánh sâu vào tầng thứ sáu của Ngũ Sắc Thần Quang. Lần này Ngũ Hành phù văn ngưng tụ càng thêm khó khăn, rõ ràng có được nguyên lực mênh mông nhưng mỗi ngày tốc độ ngưng tụ ngũ sắc phù văn của Nhạc Vũ cũng hạ thấp xuống mười tổ.
Sau đó ngay khi thật khó khăn ngưng tụ thành một trăm năm mươi tổ Ngũ Hành phù văn, Nhạc Vũ đột ngột mở mắt, đem dược lực còn lại trong Vô Cực Thiên Đan hoàn toàn bức ra bên ngoài cơ thể.
Giờ khắc này Nhạc Vũ cảm giác thần hồn của mình lại thư sướng chưa từng có trước đó. Bên trong thân thể hắn lại gia tăng lực lượng mạnh mẽ như muốn nổ tung, khiến cho tinh thần hắn vôcùng phấn khởi.
Đây chính là Kim Đan đỉnh phong? Thật thoải mái! Sau khi chân khícô đọng lại, kinh mạch trong người ta có thể dung nạp pháp lực so với lúc trước tăng thêm sáu lần. Cũng có thể khống chế càng nhiều thiên địa linh khí, còn tăng thêm hơn mười hai lần!
Nhạc Vũ đi ra khỏi hang động, xuất ra Phong Nha kiếm tùy ý đảo qua, liền chém đứt một khối núi đá khổng lồ. Sau đó dùng pháp lực hút nhiếp, đem cự thạch nặng hơn hai ngàn thạch cứng rắn nhiếp lên.
Thật dễ dàng, hẳn vẫn còn dư lực. Pháp lực của ta hẳn phải ở ba ngàn thạch. Còn có thân thể, lực lượng phảng phất đã vượt trên một ngàn hai trăm thạch, cơ hồ vượt qua cả Chiến Tuyết sau khi tăng lên thần lực! Đây là lực lượng đặc thù, trước yếu sau mạnh. Chẳng qua chỉ tăng thêm một tầng Ngũ Sắc Thần Quang mà thôi, thực lực lại tăng lên tới gấp đôi có thừa.
Nghĩ tới hiệu quả kinh khủng sau khi thân thể cùng pháp lực kết hợp, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy muốn nghẹt thở. Nhưng trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, Nhạc Vũ liền thanh tỉnh lại, nhìn vào bên trong hang động.
Chỉ thấy Đằng Huyền vốn lớn chừng một trượng, lúc này lại co rụt hơn nửa thước, cả người giống như hỏa ngọc. Chiến mào trên đầu cũng càng thêm chói mắt. Chẳng những không có loại cảm giác âm lãnh của loài rắn, ngược lại càng vô cùng ưu mỹ, làm người ta vừa nhìn thấy liền có loại cảm giác uy nghiêm, mơ hồ muốn lên cấp.
Đây cũng là nguyên do Nhạc Vũ cố tình bức hết dược lực của VôCực Thiên Đan còn sót lại bên trong cơ thể, hồi tỉnh sớm hơn. Mấy ngàn năm tích lũy của Đằng Huyền, xem ra còn thâm hậu hơn trong suy nghĩ của hắn. Đối với việc thu nạp dược lực của Vô Cực Thiên Đan cũng hơn xa Sơ Tam.
Kiếp vân sắp đến, hẳn phải sau nửa cảnh giờ, không biết khi đó lại có mấy trọng lôi kiếp?
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ lấy một đạo pháp lực đem Đằng Huyền nhiếp ra bên ngoài động, đưa tới một mảnh đất bằng phẳng.
Đầu tiên lấy ra một viên linh thạch bên trong giới chỉ, nhưng chỉnháy mắt sau, Nhạc Vũ chợt ngạc nhiên, chỉ thấy viên linh thạch đột nhiên nát bấy trong tay hắn.
Lần này xem ra lực lượng gia tăng quá nhiều, thân thể có chút ít không thể khống chế. Trong cơ thể gia tăng pháp lực, cũng giống như thế, thật khó ước thúc.
Có kinh nghiệm này, Nhạc Vũ cũng liền trở nên cẩn thận hơn, đánh ra vô số linh thạch quanh người Đằng Huyền, vẫn bố trí thành một đại hình Tụ Linh trận. Sau đó lại châm viêm, sau khi toàn bộ lôi châm ngưng đọng lại, đâm vào bên trong cơ thể Đằng Huyền, lại lần nữa kích thích tiềm năng của nó tăng lên.
Cuối cùng, Nhạc Vũ lấy ra một viên Vô Cực Thiên Đan, lần này hắn có chút do dự, ánh mắt thèm muốn nhìn vào trong tay mình.
Chỉ cần dùng thêm một viên mình có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh! Nhưng không cách nào khống chế được lực lượng, có cường thịnh thêm lại có ích lợi gì?
Nỗ lực chống cự hấp dẫn, Nhạc Vũ khẽ thở dài ném cho Đằng Huyền.
Sau đó không lâu, liền nhìn thấy trên đỉnh núi bắt đầu hội tụ kiếp vân màu vàng rực…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.