Nhạc Vũ kinh hỉ không hiểu. Bản thể cành lá cùng vật do yêu lực thúc đẩy sinh trưởng rõ ràng khác nhau. Vật sau nếu khi yêu lực cùng linh khí tán đi sẽ mục nát còn vật đầu vẫn cứng rắn tựa nhưsiêu giai huyền binh!
- Nghe đồn phía nam có Mộc Hà môn ngẫu nhiên nhặt được mộtđoạn cành còn sót lại của ngọc tiên thượng cổ cấp yêu tiên mà cuối cùng luyện thành huyền binh mộc chất Hàng Long kiếm, được xưng nhất phẩm huyền binh đệ nhất trong Mộc hệ. Giờ ta có ba đoạn cành, mỗi cành đều lớn mười trượng dài hai trăm trượng. Còn thêm những phiến lá này, lá cây Hồng Ngọc Phù Tang chính là tài liệu tuyệt hảo luyện phù. Mấy trăm phiến là này có thể làm kì trận, lại có thể là tài liệu luyện chế siêu phẩm đạo phù.
Kinh hỉ một hồi, Nhạc Vũ dốc sức thôi động Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đem ba đoạn cành bỏ vào Tu Di Giới. Cũng may là Tu Di Giới lấy được của Phong Bạch có phạm vi chừng 300 trượng, nếu không không thể bỏ vào số đoạn cành này. Dù là Phong Nha kiếm hay là Bạch Đế kiếm cũng không thể làm gì.
- Khai thiên của Thanh Đế Trường Sinh Quyết từng nói nếu muốn tu luyện công quyết này thì tốt nhất phải có tinh hoa Mộc hệ đểphụ trợ. Nếu nói như vậy thì thế gian này có vật gì có thể vượt qua thứ này?
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại nhìn bốn phía xem còn cành lá nào còn sót lại. Đúng như hắn hi vọng, vừa nhìn thì thấy thêm hơn mười phiến lá màu bạc nhạt, thậm chí còn có một trái cây khô quắt. Bất quá vào lúc đó đồng tử hắn co rút, phát hiện xa xa có một vũng dịch thể màu xanh.
Vừa rồi do linh lực nội liễm nên Nhạc Vũ cũng chưa từng chú ý, lúc này hắn mới cảm nhận được Mộc hệ linh lực, còn có chút nguyên lực tương tự với nhân thể dần dần tản ra.
- Đây là dịch thể trong thân thể yêu tiên, tinh hoa sinh mệnh của Mộc hệ. Vừa rồi mình bỏ qua đúng là quá lãng phí!
Mắt thấy dịch thể kia trong nháy mắt đã tán đi chừng một phần mười, Nhạc Vũ đau lòng đến đấm ngực giẫm chân, vội vàng lấy ra một dược bình lam sắc hút cả vào đó.
- Cũng may đây là dược bình chế từ Vạn niên hải tâm thạch, theo truyền thuyết có thể đựng siêu phẩm linh đan. Bất quá dùng nó đểchứa đựng dịch thể này vẫn chưa đủ, sau khi trở về vẫn cần thêm chút thủ đoạn. Chẳng qua nơi này đã không thể ở lâu, cần phải rờiđi mới được.
Đem dược bình cất kỹ cùng với số ngân diệp và trái cây khô héo kia, Nhạc Vũ liếc bốn phía, phát hiện xác thực không còn vật gì giátrị nữa mới thu hồi 8400 cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm, bay vềphía ngọn núi đối diện.
Còn chưa rơi xuống đất, hắn đã đánh ra liên tiếp thủ ấn, khởi độngđộn thổ trận đã sớm bố trí, sau chừng mười phút thì xuất hiện cáchchừng năm mươi dặm bên ngoài.
Vừa đúng lúc này, Nhạc Vũ chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng rồng già nua.
- Hôm nay lão phu vô ý bị ngươi tính toán, thật làm người khác tức chết! Mối hận đoạn cành này tự nhiên ngày sau lão phu sẽ báo thù!
Thanh âm kia tựa như lôi điện ông ông làm mồm miệng Nhạc Vũ phun máu, dư âm một hồi lâu mới biến mất.
Thương thế trong cơ thể hắn lúc này đã không nhẹ, cũng không dám chậm trễ, tiếp tục bố trí một trận độn thổ nữa, liên tục chạy ra ngoài trăm dặm mới yên lòng lại.
- Đến nơi này thì dù là những Đại Thừa tu sĩ nhất thời cũng khó cóthể truy tìm. Nếu mình đi vừa lúc thì chắc không có ai chứng kiến cảnh vừa rồi.
Nhạc Vũ khó có thể đè ép nỗi kích động. Những thứ vừa rồi có thểxếp vào tiên phẩm, cũng như Ngũ Sắc Thần Thạch! Hơn nữa hắnđều có thể dùng được.
Sau đó một thoáng, Nhạc Vũ mới nghĩ tới uy hiếp vừa rồi của Hồng Ngọc Phù Tang. Trong lòng hắn cười lạnh không thôi, nếu vừa rồi bản thân không động thủ thì lúc này đã sớm bị giết chết. Đối với hành động của yêu tiên, Nhạc Vũ từ mấy tháng trước đã biết đối phương chắc chắn là có cách tránh được trách phạt của hồn thệ.
Về phần trả thù, Nhạc Vũ lại càng không lo lắng. Chỗ thần quốc không phải là nơi để Hồng Ngọc Phù Tang càn rỡ, vừa mới phákhông đi tới, lão già này nhất định đã là đem hết toàn lực. Cho dùlà người trong Đông Thắng đại lục, với tu vi như Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu muốn đi vào đó cũng cần hắn trợ lực. Những Tán Tiên Yêu Đế cần tìm chỗ ẩn cư, kéo dài thời gian lôi kiếp.
Thế giới này vốn bài xích những lực lượng đỉnh cao.
Lão già kia nếu muốn muốn xâm nhập tìm hắn gây phiền phức thìkhó khăn có thể lường trước.
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng rồi nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày.
Ngay sau khi Nhạc Vũ rời đi được hai khắc thì một nhân ảnh mang bạch bào đi tới đỉnh núi rồi quan sát hiện trường lưu lại.
- Hảo cường, hảo cường!Chỉ là dư lực cũng đủ khiến ta kinh hãi lạnh mình. Yêu tiên vừa rồi chắc cũng đã đạt đến ngọc tiên, thậm chí Thái Ất Chân Tiên cũng có khả năng!
- Ừ? Còn rất nhiều mảnh vỡ linh thạc, xem ra vừa rồi có người trợ nó thoát thân, cũng không biết là vị Tông Sư trận đạo nào gây nên? Tạo nghệ cơ hồ đã không thua Đại Thừa tu sĩ chúng ta, hơn nữa nhìn mạch lạc, tựa hồ sở trường vu trận. May mắn là yêu lực xuất ra quá thịnh nên dẫn phá cấm chế lưu lại nơi đây, cưỡng ép bức đi. Nếu không hôm nay chắc chắn là hạo kiếp của tu sĩ chúng ta!
- Xem ra ta cũng phải chú ý. Yêu lực mà yêu tiên phát ra tuy mạnh nhưng phản ứng linh lực còn chưa vượt qua giới hạn tu sĩ tiên đạo, càng chưa đủ dẫn phát cấm chế. Nếu ta không muốn vẫn lạc thìkhông được tới quá gần chỗ hạch tâm này, càng không được vận dụng quá nhiều pháp lực. Cấm chế này tuyệt không phải khả năng của ta có thể ngăn cản
Tu sĩ mặc bào trắng khẽ trầm tư, tựa hồ nghĩ tới điều gì, bắt đầu bốn phía dò xét, sau một hồi lâu lắc đầu.
- Không có thứ nào lưu lại, là thực lực yêu tiên cường hoành hay đãbị người mang đi? Đáng tiếc người nọ lại cực kỳ cẩn thận. Trận độn thổ này có thể khiến cho linh thạch bày trận tự hủy nên cũng không biết hắn đi đâu. Bất quá việc này lại càng cần chú ý!
Trầm ngâm bất quyết một hồi, tu sĩ mặc bào trắng chợt động, biết rõ đã có người tìm đến. Hắn tiện tay vung lên xóa đi toàn bộ dấu vết rồi biến mất vô tung.
- Khó trách, những tu sĩ kia tiến triển sẽ càng ngày càng chậm! Cho tới hôm nay, còn chưa tiến vào này một trong những hạch tâm
Nhạc Vũ thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đây không chỉ là vấn đề phức tạp mà đầu mối vu trận ở đây và một số cấm chế đã thoát khỏi thủ đoạn bày trận tầm thường, hết thảy do yêu lực ngưng tụ mà thành. Vô luận là bị phá hư bao nhiêu lần vẫn có thể phục sinh, không cho kẻ đến sau một chút cơ hội.
Nhạc Vũ đi về phía trước ước chừng ngàn trượng thị chợt thấy kinh hoảng, không thể thong dong như trước.
Hắn biết lúc này không thể khinh suất, chỉ có thể thành thành thật thật không ngừng tính toán theo công thức, rồi sau đó bước ra từng bước.
Hắn mất một ngày thì tiến được năm mươi dặm. Ba ngày sau tổng cộng hắn chỉ tiến thêm được bốn mươi dặm, ngày sau càng khóhơn ngày trước.
- Tính ra mình muốn vào đây thì ít nhất phải mất hai ba tháng.
Nhạc Vũ cũng không nôn nóng, thời gian này vừa khéo để cho Chiến Tuyết nắm giữ Huyền sát Chiến Ma chân khí. Thiên tư Chiến Tuyết rất cao, lúc này đã có thể kiềm chế vững vàng Chiến Ma chân khí phát tán ra ngoài, chắc không bao lâu có thể triệt để khống chế.
Về phần bản thân hắn thì thông qua những vu trận này có thể ấn chứng sở học, tiến thêm một bước tham ngộ trong Hiên Viên Phátrận lục.
Tình hình kế tiếp quả nhiên như hắn sở liệu. vào ngày thứ năm hắn có thể miễn cưỡng đi được mười dặm. Đến ngày thứ hai mươi, cóthể một ngày đi hai dặm đã xem như không tệ. Ngoài sự gia tăng phức tạp của trận pháp thì nguy hiểm của cấm chế cũng càng tăng hơn, đến lúc này, Nhạc Vũ cơ bản không dám bay độ cao 20 thước.
Vào ngày thứ bảy, Nhạc Vũ cuối cùng đã nhìn thấy vùng đất dịthường nằm ở ngoài cùng, cách hắn chưa đầy tám mươi dặm. Nếuđổi là trước kia, Nhạc Vũ cơ hồ chuyển thân là tới nhưng hiện giờ làkhông thể được.
Nhạc Vũ vui mừng được một khắc rồi cười khổ. Đừng nhìn đây chỉlà tám mươi dặm mà thôi, khả năng tới đó phải mất bốn mươi ngày, thậm chí lâu hơn.
Đang không ngừng cố gắng, Nhạc Vũ lại đột nhiên cả kinh nghe thấy tiếng người truyền đến. Sau đó không bao lâu thì thấy hai nam một nữ tiến tới từ bên trái.
Nữ tử kia xinh đẹp dị thường, tư sắc chỉ hơi kém hơn Chiến Tuyết, trong tay mang một lẵng hoa. Hai người khác đều khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, đều có tu vi Nguyên Anh, chỉ là hình dạng có chút chật vật, phảng phất giống như vừa mới trải qua một phen khổ chiến.
Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vnTrông thấy Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết, ba người đều khẽ giật mình, sau đó lại lộ vẻ khinh thị. Chỉ có trong đó một vị trung niên mang tử bào chắp tay thi lễ nói:
- Bản nhân Thi Hồng, chính là tán tu Kim châu, không biết hai vịđạo hữu làm thế nào tới đây?
Nhạc Vũ cau mày, cảm giác được sự mong đợi trong lời đối phương nên gật đầu nói:
- Hai người chúng ta cô thân đến đây. Không biết đạo hữu có gì chỉgiáo?
Thần sắc Thi Hồng lập tức càng thêm kinh hỉ:
- Thứ cho ta mạo muội, xin hỏi đạo hữu đến đây mất bao nhiêu thời gian?.