Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 52: Kinh biến đột nhiên phát sinh





Giờ Tuất sáu khắc, cũng khoảng tám giờ rưỡi, Nhạc Vũ mang theo một thùng nước làm bằng gỗ đi lên lầu phía tây phủ thành chủ quan sát.
Ở bên trong hẻm nhỏ hắn đã thay một bộ quần áo bó sát. Nhưng hắn vẫn còn e ngại chưa đủ, lại dùng dây buộc mười mấy vòng trên người. Đây là vì phòng ngừa tay áo tung bay, mang theo tiếng gió. Ngoài ra cộng thêm hệ thống phụ trợ trí năng giúp khống chế hai chân, làm mỗi bước chân của hắn không hề có một chút tiếng vang.
Trong tay của hắn không cầm kiếm, trong bóng tối, binh khí đều có ánh phản xạ, thường thường là phương thức thật dễ dàng làm bại lộ hành tung nhất.
Khi Nhạc Vũ bước lên thanh lầu xoắn ốc tiến lên tầng cao nhất, ở không gian vách tường bốn bề đều rộng mở, hai gã võ sư canh gác đang thật cảnh giác nhìn lên bầu trời. Hiển nhiên bốn gã võ sư hôn mê bên dưới cũng không làm kinh động tới bọn họ.
Tám lầu quan sát trong thành chủ phủ cũng thật rộng lớn, đủ để an trí hai bệ Thiên Trượng Nỗ. Nhưng hiện tại nhân thủ cùng cự nỏ của Nhạc gia thành thật khan hiếm, ngoại trừ đỉnh núi cùng thành tường, chỉ có từ đường còn bố trí chút ít. Lúc này vì tiếp đãi người của Đạm Vân thành, tạm thời Nhạc gia đem đại lượng võ sư điều tới đây, đã xem như coi trọng.
Đến nơi này, Nhạc Vũ càng thêm cẩn thận. Hắn biết những võ sư cấp thấp này cũng cực kỳ nhạy cảm đối với khí cơ. Đặt thùng gỗ ngay cửa, lúc tiến vào bên trong hắn dừng cả hô hấp, lại dùng hệ thống phụ trợ phong bế toàn thân, e sợ bị tra xét. Ngoài ra Nhạc Vũ còn khống chế chân khí trong đan điền, điều khiển theo hình âm dương lúc luyện Thái Cực kiếm xoay tròn. Từ sớm hắn đã phát hiện, lợi dụng phương pháp này có thể kiềm chế chân khí rất tốt.
Khi hắn vô thanh vô tức đi tới gần phía sau một người võ sư, vị võ sư kia rốt cục cảm thấy không ổn, nhưng lúc ấy ngón tay của Nhạc Vũ đã đè xuống bên vai trái của hắn. Lực đạo cùng nội tức sử dụng không nhẹ không nặng, đủ khiến cho một vị võ sư cấp thấp hôn mê. Nhưng đúng lúc này vị võ sư khác cũng vừa quay đầu lại.
Lần này Nhạc Vũ đột nhiên cất bước qua bên trái, đồng thời trong thời gian ngắn rút kiếm ra, chiêu thức đầu tiên chém ngay vào chuôi đao bên hông vị võ sư. Mà kiếm thứ hai tranh thủ trước khi vị võ sư kịp thời mở miệng kêu cứu hắn đã sử dụng lưng kiếm đánh người kia bất tỉnh.
Tiếp theo hắn vốn muốn dùng dây cùng lan can ngụy trang tư thế thường trực của hai vị võ sư giống như cách ứng phó với bảy lầu canh giác kia. Nhưng khi Nhạc Vũ nhìn lên bầu trời, phát hiện phía chân trời có thứ gì đó như ẩn như hiện đang hướng Nhạc gia thành bay tới, Nhạc Vũ nhíu mày, bỏ qua công việc ngụy trang trước mắt.
Lần này hắn lại dùng cách cũ, lợi dụng mùi vị dẫn dụ yêu thú. Thông thường mà nói, khứu giác của loài chim bay luôn tương đối bén nhạy. Nhưng chỉ có loài chim có tính ăn thịt thối thì ngoại lệ. Loài Kên Kên ở kiếp trước của hắn, là có thử ngửi được mùi thịt thối cách mười mấy cây số. Nếu như có thêm một chút gió, như vậy khoảng cách này còn kéo xa hơn. Mà ở thế giới này, loài yêu cầm cấp hai cấp ba, khứu giác chỉ sợ càng thêm kinh khủng.
Nói thật ra hiện tại Nhạc Vũ rất muốn biết, chút ít thuốc nước mình chế luyện kia rốt cục sẽ đưa tới thứ quái vật gì, nhưng lúc này hắn đã không còn thời gian. Hắn vội vã phá hư trường cung tùy thân của hai vị võ sư, lợi dụng thùng gỗ mang tới lúc nãy, bố trí một bẫy rập nhỏ ngay cửa, sau đó trực tiếp từ lan can bên kia nhảy xuống, hội hợp với Lâm Trác đang chờ bên trong rừng cây thông nhỏ bên cạnh.
Sau đó không bao lâu, quả nhiên liền nhìn thấy ánh lửa bên trong phủ thành chủ liên tục dập tắt, lại thấy có người mang theo bọn thủ hạ vội vã đi lên lầu quan sát, sau đó vang lên tiếng hét phẫn nộ liên tiếp.
Nhạc Vũ cười khan một tiếng, mang theo Lâm Trác vẻ mặt âm trầm băng sương hướng ngay vị trí trung ương phủ thành chủ đi tới. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Ánh lửa dập tắt đã nằm trong dự liệu của hắn, đối mặt loài chim bay đột kích đại quy mô, không ai dám cầm cây đuốc để trở thành mục tiêu.
Lúc này những cơ quan nhỏ bố trí trên lầu quan sát đã có thể phát huy ra tác dụng, là nơi có phạm vi quan sát trống trải nhất, hơn nữa còn không có bất kỳ góc chết nào, ở bất cứ góc độ nào cũng có thể dùng cung tên kháng cự yêu cầm tấn công với lực sát thương thật lớn. Cho nên những võ sư nằm trong phiên trực của thành chủ phủ khi vừa phát hiện yêu cầu sẽ lập tức chạy tới, chuyện này là đương nhiên.
Thật ra lần này Nhạc Vũ bố trí cơ quan cũng thật thô ráp, nếu như ở ngày thường, dù là người thường cũng không cần rút lui. Nhưng vấn đề là khi nôn nóng sẽ làm người ta luôn bất cẩn, mà tu vi nội tức của võ sư cấp thấp cũng không có khả năng nhìn ban đêm rõ như ban ngày.
Còn có mấy thùng nước kia, thật ra cũng không tạo thành thương tổn gì. Nhưng dây cung kỵ nước, hơn nữa hắn còn đặc chế một loại tễ thuốc đủ làm cho những loại gân thú kia sau khi bị dính nước thì lực đàn hồi sẽ giảm xuống từ bốn đến sáu thành, chính xác sẽ hạ xuống tới thấp nhất. Điều này cũng có ý nghĩa, những cây cung kia đối với hắn không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Nhưng những thủ đoạn nhỏ không lên được mặt bàn này cũng chỉ có thể làm được tới đó mà thôi, hành động kế tiếp vẫn phải dựa vào đao kiếm trong tay hắn.
Trong phủ thành chủ không còn một ánh đèn, trong ba thước cơ hồ không thể phân biệt ra bóng người. Mà đoạn đường Nhạc Vũ đi tới cơ hồ không hề bị ngăn cản, mặc dù có hoài nghi nhưng vẫn bị Nhạc Vũ giành hạ thủ trước, sử dụng lưng kiếm trực tiếp đánh họ bất tỉnh.
Khi hắn từ hành lang phía dãy phòng bên phải đi về đại đường phía trước, trong lúc mơ hồ chợt nhìn thấy một thân ảnh rất to con, đang thừa dịp trong thành chủ phủ phòng ngự lơ lỏng xông vào trong một căn phòng thứ ba phía tây. Khóe môi Nhạc Vũ khẽ nhếch lên, bước chân không hề dừng lại đi tới trước cửa đại đường mở rộng.
Đại điện thành chủ phủ cực kỳ rộng rãi, nhưng hiện tại đã hoàn toàn tắt ánh sáng. Nhạc Duẫn Kiệt đang ở bên trong đại đường, mấy người khác đến từ Đạm Vân thành cùng một vài người đứng đầu của tông tộc Nhạc thị đang phân ra ngồi hai bên.
Khi Nhạc Vũ cùng Lâm Trác xuất hiện ngay cửa đại đường trong khăn che mặt, mọi người còn đang quan tâm tình hình bên ngoài cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra.
- Ngươi là người phương nào?
Người đặt câu hỏi đầu tiên là một trong bốn vị võ sư cấp thấp cầm đao thủ hộ đại đường. Đồng thời theo tiếng quát chính là bốn đường đao ảnh.
Nhạc Vũ liếc mắt nhìn viền chỉ bạc trên vạt tay áo của bốn người này, sau đó hai mắt khẽ nheo lại. Hắn lười vận dụng những lá bài tẩy của mình, chỉ dụng kiếm thuật trụ cột tầm thường phát ra một kiếm như điện quang lọt vào bên trong đao ảnh, đâm vào cổ tay một vị võ sư. Sau đó lại lớn mật nghiêng người lách qua khe hở do đường đao người này đánh ra, lưng kiếm tiện tay đánh ra vỗ vào đầu gối một vị võ sư khác.
Chỉ nghe "ba" một tiếng vang nhỏ, xương bánh chè chân phải người này vỡ vụn, thân hình quỳ sụp xuống mặt đất. Kiếm quang trong tay Nhạc Vũ lóng lánh một lần nữa, một kiếm này đâm thẳng tới vùng không gian trống sau khi người kia vừa té xuống, lại đâm trúng gân bắp thịt trên vai người bên trái.
Đi theo phía sau, ánh mắt Lâm Trác chợt phát sáng, mấy kiếm này của Nhạc Vũ từ đầu tới cuối luôn cho hắn cảm giác thật chất phác tự nhiên. Rõ ràng thật bình thường không có gì lạ, nhưng mấy vị võ sư gác cửa lại không cách nào ngăn cản, hơn nữa xuất ra dị thường lưu loát, tựa như nước chảy mây trôi, vô cùng tự nhiên.
Kiếm thuật như thế Lâm Trác thật sự lần đầu tiên nhìn thấy, cũng cảm thấy thật hâm mộ. Nếu như đổi lại vị trí với Nhạc Vũ, mặc dù hắn nghĩ mình có thể chiến thắng bốn vị võ sư này, nhưng không thể làm được hời hợt đến như vậy, cần dùng ít nhất mười mấy chiêu mới có thể thành công. Nhưng Lâm Trác cũng biết, sợ rằng cả đời này của mình cũng đừng nghĩ có thể đạt tới cảnh giới như thế. Vô luận công pháp hắn tu tập hay kiếm của hắn, cũng chỉ dùng chiêu thức vô cùng bén nhọn, xé mở hết thảy những ý cảnh ám ngại. Nếu thật sự muốn làm như Nhạc Vũ hôm nay, ngược lại sẽ giảm uy lực xuống thấp.
Nhưng bản thân Nhạc Vũ lại không hề có cảm xúc gì, tuy bốn người cùng cấp với hắn, song hắn có hệ thống phụ trợ trí năng trợ giúp, vô luận là tốc độ hay lực lượng đều mạnh hơn đối phương rất nhiều. Nửa năm trước hắn có thể dùng tu vi trên dưới cấp tám tiến lui tự nhiên dưới kiếm của Nhạc Hữu Thành, giờ phút này đối mặt với bốn vị võ sư sơ cấp, bất quá như khi dễ vài tiểu hài tử mà thôi.
Tiện tay đem người cuối cùng quật ngã, Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn đại đường trước mắt. Ở nơi này, đó mới được chân chính xưng tụng là chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.