- Nói cách khác, bao gồm Xà Tượng Cung của ta, tất cả mười sáu thạch cung đặt ở hậu đường đều không thấy? Những võ sư canh gác đều bị đánh ngất?
Nghe mấy giáp sĩ hoảng sợ bẩm báo, trong mắt Nhạc Duẫn Kiệt không có chút giận dữ, mà lúc này lại thất thanh cười một tiếng:
- Tên tiểu tử này thật là thú vị.
Thần sắc Nhạc Duẫn Văn chợt ngẩn ra, sau đó cũng cười khổ một tiếng.
- Huynh trưởng! Có thể cho người đến phòng phía trái…
- Phòng phía trái? Cũng được, cho người đi xem một chút cũng tốt!
Nhạc Duẫn Kiệt lắc đầu, trong lòng không ôm chút hi vọng. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa đại đường, thanh âm binh khí vang lên liên tiếp, nhưng vẫn không ép được tiếng yêu cầm kêu to cùng tiếng xé gió của Thiên Trượng cự nỏ. Thậm chí trong lúc mơ hồ, còn có thể nhìn thấy những con chim khổng lồ xoải cánh tới mấy chục thước, đang từ trên không trung tấn công xuống. Ngoài ra còn có mấy võ sư cấp thấp đang từ ngoài cửa chạy vào bên trong. Dù trên lưng những người này đều đeo đại cung từ thập thạch tới thập nhị thạch, nhưng đều không đem sử dụng.
Với ánh mắt của Nhạc Duẫn Kiệt, liền nhìn ra dây cung của họ đang ở trạng thái mềm nhũn. Dưới tình huống chiến đấu rối loạn trong đại đường, dù là người có tài bắn cung như hắn cũng không dám sử dụng, càng không cần nhắc tới những người mới vừa tiếp xúc với cung tên thế này.
Mà bố trí đã cẩn thận như thế, làm sao còn để lại cung cho bọn họ trong phòng phía trái? Bất quá giờ phút này hắn cũng đang kinh nghi bất định. Ở trong lòng tự suy tính một lúc, Nhạc Duẫn Kiệt vẫn phất phất tay cho mấy giáp sĩ hầu bên cạnh.
- Thêm hai người đi tới từ đường, mời thập thất thúc mau tới đây một chuyến, chú ý nhất định phải nhanh!
Nhạc Duẫn Văn ngạc nhiên, thập thất thúc trong miệng Nhạc Duẫn Kiệt chính là Nhạc Thiên Bách, là một trong hai vị võ sư cấp chín đỉnh phong của Nhạc gia. Điều này làm cho hắn không giải thích được, rốt cục là vì chuyện gì mà huynh trưởng của hắn phải thận trọng đến như thế? Phải đi mời vị trưởng bối đang bế quan để tiến vào cảnh giới tiên thiên tới đây?
Hắn lại đưa mắt nhìn Hồng Chính ở đối diện, chỉ thấy vị Thương Lan kiếm vương, phó thành chủ Đạm Vân thành đang làm như không nghe được gì tay cầm kiếm, chau mày nhìn phía trước như suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.
Nhạc Duẫn Văn cũng hiểu được tâm tình của Hồng Chính vài phần, lấy tuổi tác niên thiếu lại có thể chiến đấu với hơn ba mươi tên võ sư, mà lại không hề lộ ra chút dấu hiệu thua thiệt nào. Thiên tư có một không hai này đừng nói là Hồng Chính, dù là trong lòng hắn cũng phải nảy sinh mấy phần ghen tỵ. Đặc biệt thiếu niên này rất có thể xuất thân từ gia tộc đối thủ cạnh tranh, vậy càng làm lòng người thêm khó chịu, thậm chí là sầu lo. Trong lòng hắn lặng lẽ cười thầm, cũng nắm chặt chuôi đao, lại thêm đề phòng nhiều hơn. Nếu hôm nay đổi lại là Hồng Chính, như vậy bất kể thiếu niên kia có phải con cháu của Nhạc gia hay không, hắn vẫn phải đem giết tại chỗ!
Ngay khi tâm tư ba người này hoàn toàn đều khác nhau, ở sau bàn tiệc thứ hai bên trái, sắc mặt Hồng Phi lại xanh mét. Ngay từ khi hai hắc y nhân tiến vào đại đường không lâu, hắn đã nhận ra Nhạc Vũ.
Có câu người gặp mặt trước đã có ấn tượng, không nghĩ tới thiếu niên thực lực vô cùng gầy yếu kia, lúc nào cũng phải có một tên to con đi theo làm bạn, hắn vốn cũng không có thành kiến gì với người này, ngược lại đối với sự ứng đối của Nhạc Vũ tại cửa tiệm thuốc hôm qua làm hắn than thở không thôi. Cho nên khi đối diện với mấy chiêu kiếm thức của hắc y nhân, hắn đã nhận ra thân phận của đối phương.
Ban đầu cũng chỉ là kinh ngạc, nhưng bây giờ lại cảm thấy khủng hoảng. Thỉnh thoảng Nhạc Vũ lại nhìn về phía hắn, trong mắt lóe ra sát cơ bén nhọn làm hắn cảm giác rét lạnh tận xương tủy. Nếu như đó chỉ là một đứa trẻ tuy có tâm cơ xuất chúng nhưng thực lực yếu ớt, thì cũng không đến nỗi làm hắn sợ hãi như thế. Nhưng trước mắt hắn, chính là một tuổi trẻ tinh anh vừa đánh bại mấy chục võ sư của Nhạc gia, chính là một cường giả chưa từng lộ ra chút ý mỏi mệt nào.
Hồng Phi chưa từng nghĩ đến, vì muốn tiết hận thù cá nhân, vì chính hai ngàn ngân lượng, lại chọc tới cho mình một sự phiền phức lớn đến như vậy.
Giờ phút này hắn không phải sợ hãi thiếu niên che mặt này có thể thương tổn được hắn ngay trước mặt hai vị cường giả đứng đầu Nhạc gia cùng Thương Lan kiếm vương Hồng Chính. Chẳng qua hắn lo lắng sau khi chuyện này bại lộ, hành vi của mình sẽ đưa tới cách nhìn ác cảm của vị tộc thúc bên cạnh cùng những tộc nhân trong gia tộc.
Tuấn kiệt như thế lại không chịu đi kết giao, ngược lại còn đắc tội, đừng nói là tộc nhân khác, dù chính hắn cũng cảm thấy hối hận.
Nhưng nói không chừng đây cũng là một chuyện tốt. Tầm mắt Hồng Phi quét nhìn dưới bàn bên cạnh, chỉ thấy ở dưới bàn, gân xanh tay trái Hồng Phi đã nổi lên, mà trong ánh mắt lại càng cực kỳ phức tạp.
Trong nội tâm hắn cười lạnh một tiếng, Hồng Phi lấy ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn ra ngoài. Nghĩ thầm nếu thiếu niên này có thể sống sót thì thôi, cùng lắm ngày sau ta đợi muội muội của người lớn thêm chút nữa, nếu ngươi chịu ra chút khí lực, như vậy ta có thể suy nghĩ lại thăng cho nàng làm chính thất. Nhưng nếu ngươi bất hạnh chết dưới kiếm thúc phụ của ta, ta sẽ đem tiểu nha đầu kia hành hạ đến muốn chết không được muốn sống không xong!
"Khanh." Một tiếng vang chói tai, vang dội cả đại đường.
Hai kiếm lại văng bắn ra, Nhạc Vũ phát ra tiếng thở dốc, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy da thịt tay phải của mình dù muốn giơ lên cũng khó khăn, ê ẩm tê dại như bị kim đâm.
Bước một trăm mười hai, cuối cùng hắn bị ngăn xuống. Giờ phút này đứng trước mặt Nhạc Vũ là một vị võ sư trẻ tuổi cấp bốn, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Nhạc Vũ nhận ra người này, người này tên là Nhạc Nghi Năng, là thất đường ca của hắn, là một thiên tài có địa vị gần với đích tôn Nhạc Nghi Chân.
Trên thực tế cũng là như thế, khi mười hai vị võ sư trung cấp lần lượt thất bại trong tay của hắn, người này đã chính xác tìm ra phương pháp ứng đối bộ kiếm pháp của hắn, nội tức kiếm thế đều kiềm chế lại mà không tán, lực đạo cũng chỉ dùng ba thành. Mặc dù yếu đi bảy phần uy thế, nhưng muốn làm cho Nhạc Vũ vô lực mượn sức cũng vô lực dẫn dắt chuyển dời.
Mà bết bát hơn chính là, Ngũ Hành chân khí không ngừng sinh sôi trong cơ thể hắn, đến giờ khắc này rốt cục có sức mà không dùng được, hiển lộ ra xu hướng suy tàn.
Đối với điều này Nhạc Nghi Năng cũng có cảm giác, hơi tiếc nuối nhìn ra sau một chút, lại quét kiếm về phía cổ họng của Nhạc Vũ, vẫn thật bình thản lạnh lùng không có vẻ mong lập được công lao.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nhạc Vũ không khỏi cười khổ một tiếng, có một đối thủ như vậy chính là điều khó khăn nhất. Tay phải của hắn không chút do dự vung kiếm, khi hai thanh kiếm va chạm lần thứ hai, thân hình Nhạc Vũ bỗng dưng rút lui một bước, thanh cương kiếm trong tay cũng vỡ vụn từng khúc, trong miệng hắn chợt cảm thấy ngòn ngọt, nếm được chút máu tươi.
- Đổi đao!
Ngay khi mọi người kể cả Nhạc Nghi Năng còn đang ngạc nhiên, tay trái của Nhạc Vũ đưa ra phía sau, nhanh như điện lại rút thanh hoành đao Lâm Trác đang đưa nhanh qua. Ánh đao mát lạnh như vầng trăng khuya, trong nháy mắt lóng lánh cả đại đường. Quang ảnh thứ nhất bắn về phía cổ tay cầm kiếm của Nhạc Nghi Năng, khiến vị võ sư trẻ tuổi vừa mới xuất kiếm liền phải triệt kiếm, ánh đao thứ hai đâm thẳng phía dưới, làm bước chân Nhạc Nghi Năng phải lập tức ngừng lại. Tới đao thứ ba đã chém vào trên tay trái Nhạc Nghi Năng.
Cho dù thân thể mệt mỏi, nhưng Nhạc Vũ khống chế đao vô cùng tinh chuẩn. Vào thịt nửa tấc, đã thu lực rút ra, vừa vặn làm cho vị đường huynh này của hắn không thể tiếp tục sử dụng kiếm.
Trường kiếm của Nhạc Nghi Năng rơi xuống đất, chán nản thối lui ra sau, Nhạc Vũ cũng chỉ cảm giác cả phạm vi nhìn bỗng nhiên sáng sủa. Bước một trăm mười bốn, trước người hắn lại không còn ai ngăn trở.
Giờ khắc này, Lâm Trác nặng nề thở ra một hơi. Phảng phất như muốn đem áp lực trong lòng mình, lòng hâm mộ, không cam cùng ghen tỵ đều phun hết ra ngoài.
Trong đại đường, hai người Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn rốt cục không nhịn được vươn người đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm cánh tay trái của Nhạc Vũ. Cơ hồ cùng lúc Hồng Chính cũng theo bản năng nắm thật chặt chuuooi đao, da thịt đang dần dần bành trướng, móng tay gọn gàng chỉnh tề cắm thật sâu vào trong da thịt.
Đối với việc này Hồng Chính cũng không hề phát giác, ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào người thiếu niên chỉ còn đứng cách mình hơn hai mươi bước.