Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 561: Một thế giới khác





Hôm đó nhìn thấy mấy người trong Tân gia, Nhạc Vũ cũng lưu ý bọn hắn vài ngày, sau đó cũng không tiếp tục quan tâm tới.
Cho tới nay hắn đối với Tân gia cũng không hề có chút hứng thú. Hơn nữa hắn còn phải chuyên tâm tu hành hồn lực, không còn thời gian để đi chú ý.
Liên tục hai mươi ngày, mỗi ngày đều đem Vực Ngoại Thiên Ma đánh chết, sau đó lại xuất khiếu tìm kiếm lôi lực rèn hồn, hoàn toàn luyện hóa hấp thu hồn lực. Cứ như vậy hắn chỉ dùng thời gian hai mươi ngày đã gia tăng hồn lực mạnh hơn ba thành. Ngoài ra còn có một phần bị hắn đưa vào bên trong đoàn năng lượng ngũ sắc.
Mới ban đầu Nhạc Vũ còn phải tìm kiếm lôi lực, nhưng càng về sau lôi lực bình thường đã không còn tác dụng gì với hắn. Hắn liền lớn mật tiếp xúc sâu hơn trong tầng mây tới ba ngàn trượng, nơi này toàn là những lôi điện thật lớn đang quanh quẩn vũ động, thanh thế uy thịnh vô cùng. Thỉnh thoảng còn chút ít lôi lực giống như thiên kiếp không ngừng chớp lóe. Mặc dù Nhạc Vũ vô cùng cẩn thận, nhưng có nhiều lần suýt nữa mất mạng bên trong. Nhưng chỗ tốt đến không ít, nguyên thần của hắn từ từ có vài phần thuần dương khí tức, sau khi xuất khiếu, hình thể Nguyên Anh đã vô cùng chân thực, tới mức gió thổi không tan.
Nhưng về sau mỗi khi đi sâu thêm trăm trượng cũng vô cùng khó khăn. Mặc dù Nhạc Vũ lớn gan, nhưng cũng không dám mạo hiểm, chỉ đành dừng lại ngoài ba ngàn trượng.
Có thể đến được nơi này cũng là nhờ Vô Cực Thiên Đan hấp thu dương lực mới có thể tiến triển nhanh như thế. Xem như hắn đã hoàn toàn hấp thu hết dược lực của ba quả Vô Cực Thiên Đan.
Về sau quá trình rèn luyện nguyên thần toàn bộ đều nhờ vào lực lượng bản thân hắn.
Sau khi dùng lôi lực rèn hồn, phải xông vào phong tầng, chịu đựng Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt. Nếu có thể đem nguyên thần bay lên chỗ cao mười vạn trượng, có thể ngưng tụ thần hồn không bị xâm hại, nguyên thần mới xem như hoàn toàn chuyển hóa thành thuần dương, có tư cách lướt qua bờ bên kia. Dù chính sư tổ hôm nay còn chưa đạt tới mức độ này.
Mỗi ngày sau khi xuất khiếu hấp thu lôi lực, Nhạc Vũ đều đi lên nhìn một lần, tuy có cương phong tầng cùng tầng mây cách trở, Thái Dương Chân Hỏa chiếu tới đây cũng đã yếu bớt không còn đáng kể. Nhưng mỗi khi hắn tiến thêm một thước, vẫn có thể cảm giác được nhiệt lực càng thêm tăng cường. Giống như đưa bản thân vào trong nham tương, làm thần hồn của hắn mỗi thời mỗi khắc cũng phải tiêu hao đại lượng hồn lực duy trì hình thể cùng hạch tâm nguyên thần không bị phá hủy.
Nhạc Vũ âm thầm sợ hãi, không ngờ mới tới nơi này đã làm thần hồn của hắn khó chịu như thế, thật không biết đi lên cương phong tầng, sẽ là tình hình như thế nào? Tu sĩ Nguyên Anh xuất khiếu luyện hồn, quả nhiên đúng như trong điển tịch nói, từng bước kinh tâm. Từ sau khi khai sơn đại tuyển chấm dứt, rốt cục Nông Dịch Sơn cũng phát hiện mỗi ngày hắn đều xuất khiếu rèn hồn. Ngày đó đã gọi hắn tới quát mắng một trận.
Nông Dịch Sơn nói cho hắn biết hành động của hắn quá mức lỗ mãng, tu sĩ lần đầu xuất khiếu luyện hồn, có thể nói vô cùng hung hiểm. Đệ tử đại tông hơn phân nửa đều cần có người ở bên cạnh hộ pháp. Thứ nhất phòng ngừa kẻ khác làm ra chuyện lén lút, thứ hai là khi lâm vào khốn cảnh, còn có người kịp thời xuất thủ cứu viện.
Chuyện này Nhạc Vũ cũng từng xem qua bên trong điển tich. Nhưng hắn vốn chưa từng để ý tới. Hắn tự hỏi trận pháp do mình bố trí, bên trong tông môn ngoại trừ hai vị Tán Tiên, bất luận kẻ nào cũng khó có thể trong một khắc công phá được, sự an toàn của hắn cũng có thể không cần e ngại.
Hơn nữa những tán tu khác, khi tu hành cũng không có người hộ pháp. Nếu chuyện mà những người này có thể làm được, hắn không thể nào không làm được.
Cho đến khi hắn nhìn thấy mấy vị trưởng bối như Cung Trí cùng Mạc Quân đều toát mồ hôi lạnh, cùng vẻ mặt giận dữ của Nông Dịch Sơn, liền hiểu được hành động của mình ở trong lòng các vị trưởng bối rốt cục hung hiểm tới bực nào.
Bản thân Nhạc Vũ tuy đối với việc xuất khiếu rèn hồn cũng không có nhiều cảm giác, nhưng trong lòng cũng âm thầm cảm kích đối với sự quan tâm của các vị trưởng bối, trực giác hắn bén nhạy liền có thể cảm giác được, mấy người Cung Trí quan tâm tuy phần lớn mang theo hiệu quả cùng lợi ích, nhưng cũng có vài phần chân tâm thật ý.
Từ sau ngày đó, mỗi ngày khi Nhạc Vũ bắt đầu rèn hồn, Nông Dịch Sơn đều đem Nguyên Dương Đao Luân bảo vệ bên cạnh. Bên trong vật này đã được dung nhập một đóa hỏa chủng Thái Dương Chân Hỏa, lúc Nhạc Vũ xuất khiếu, luôn tản ra một chút Thái Dương Chân Viêm giúp hắn rèn luyện hồn thể, hiệu quả càng tăng thêm mấy phần.
Mãi cho tới lúc này, sau một tháng tu hành, tốc độ tăng trưởng hồn lực của Nhạc Vũ không khỏi chậm lại. Mỗi ngày mặc dù hắn dùng ít nhất bốn canh giờ thời gian rèn luyện Nguyên Anh, cùng tu hành Ngũ Sắc Thần Quang, nhưng cũng đã không thu hoạch được bao nhiêu. Tất cả thời gian rảnh rỗi hắn ở bên trong tĩnh thất, dùng Càn Khôn Dịch Bàn toàn lực thôi diễn, sau đó không ngừng lấy linh thạch bố trí, sửa đổi, toàn bộ đều dùng không gian linh thạch.
Qua thêm mấy ngày, tinh mang lóe lên trong mắt Nhạc Vũ, hắn đem một phó môn của Ngũ Phương Môn đặt vào hạch tâm của linh trận, sau đó cả đại trận bắt đầu vận chuyển, vô số linh lực điên cuồng hội tụ đến.
Thành!
Trên mặt Nhạc Vũ lộ ra vẻ chờ mong, sau đó không chút do dự bước vào. Tiếp theo lại lấy ra Long Tước Phiến, vẩy ra Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tám, vững vàng che phủ quanh người, ở trong thời không loạn lưu tìm kiếm tọa tiêu, bắt đầu đi qua. Phảng phất như đi qua ngàn vạn năm thời gian, lại phảng phất như chỉ đi qua chốc lát, Nhạc Vũ cảm thấy mình dung nhập vào một vách tường mỏng manh cản trở, lại bước ra từ một cánh cửa khác.
Đây là thần quốc của Tuyết nhi?
Đôi mắt Nhạc Vũ kinh hãi nhìn quanh bốn phía, không gian kia chỉ có năm mươi dặm. Ở trung ương, Chiến Tuyết giúp hắn bố trí Đại Diễn linh trận. Chủ thể bộ phận đã toàn bộ hoàn thành. Nhưng lúc trận này thiết kế Nhạc Vũ cũng từng suy nghĩ tới vấn đề thăng cấp ngày sau, cơ hồ không có cuối cùng, mà giờ khắc này cũng đã khuếch trương tới phương viên mười dặm.
Những nơi khác của không gian đều bằng phẳng, có chút thực vật nhưng thật ít ỏi. Mà độ dày của linh lực trong không gian chỉ đạt khoảng thất phẩm mà thôi.
Tuy chỗ này thật nhỏ, cũng hơi có vẻ đơn điệu, nhưng không chút nghi ngờ đã tự thành thế giới. Cơ hồ những gì nên có cũng đã có.
Lúc này khi Nhạc Vũ vừa bước vào nơi đây, một cỗ hồn thức liền đánh thẳng lên tâm thần Nhạc Vũ, tựa hồ tùy thời muốn phá không mà đến.
Vực Ngoại Thiên Ma? Nơi này quả thật cách quá gần Ám Giới!
Trong lòng Nhạc Vũ thừa biết khí huyết trong cơ thể mình hiện tại, ở mảnh đất quá gần Ám Giới của Vực Ngoại Thiên Ma đã khiến cho thiên ma cao tầng chú ý. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, quanh thân dấy lên Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm, quả nhiên đem những tia hồn thức kia bức lui.
Sau đó Nhạc Vũ đưa mắt tập trung nhìn vào trên huyết kén phía trước, cảm giác được tâm tình ba động vì vui mừng của Chiến Tuyết tràn tới, Nhạc Vũ khẽ mỉm cười đi lại gần.
Những sợi chỉ bạc vô hình vô chất, nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng tùy tiện chạm tay vào, chỉ dùng hồn thức xem xét. Giờ phút này tình hình của Chiến Tuyết xem như không tệ lắm.
Thần lực kết tinh mà nàng lấy được, đang bị hàng ngàn hàng vạn huyết tơ thăm dò vào, mà ở nơi cuối cùng chính là não bộ của Chiến Tuyết. Chút ít sợi tơ đều không ngoại lệ, lóe ra vẻ sáng bóng mãnh liệt, vô số phù văn kỳ dị bị tín ngưỡng lực lôi cuốn tới, vô cùng lưu sướng. Hiển nhiên giờ phút này Chiến Tuyết đang toàn lực hấp thu tiêu hóa viên kết tinh kia. Chẳng qua nhìn vào vẻ mặt nàng hình như cũng đang cố hết sức. Khi Nhạc Vũ vừa tới nàng chỉ thanh tỉnh một thoáng, sau đó không lâu lại lâm vào ngủ say.
Đã sắp đến tầng thứ ba!
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng co rụt lại, cảm giác được trong cơ thể Chiến Tuyết tụ tập tín ngưỡng lực mênh mông cuồn cuộn, đã sắp đột phá. Một khi Chiến Tuyết hoàn toàn hấp thu được thần lực kết tinh, như vậy muốn bước thêm một cấp cũng không phải là không thể nào. Viễn cổ Vu Thần tuy chỉ lưu lại một chút nguyên linh, nhưng cho dù là chút thần lực cùng thần cách kết tinh cũng khổng lồ hơn tín ngưỡng lực mà Chiến Tuyết tích lũy gấp mấy lần.
Biết Chiến Tuyết không còn gì đáng ngại, ngược lại thần cách sắp tăng lên, Nhạc Vũ buông xuống tâm tình lo lắng, tiếp theo lại cảm giác thêm lần nữa, sau đó lựa chọn một nơi trống trải bắt đầu bố trí linh trận.
Hơi có chút bất đồng với đại trận liên kết Ngũ Phương Môn khi trước, hắn có chút cải biến linh trận nơi này. Có được kinh nghiệm trước đó, lần này chỉ chốc lát Nhạc Vũ đã hoàn thành bố trí.
Sau đó hắn lại đem một cánh cửa đặt vào trong trận. Nhạc Vũ bước vào, chỉ chốc lát đã đi tới một thế giới có sắc trời như đang trong hoàng hôn. Mảnh đất Nhạc Vũ xuất hiện nằm trong một khu rừng, hắn lại ngự kiếm bay thẳng lên cao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhạc Vũ cảm thấy hết thảy nơi này cũng giống như Đông Thắng đại lục, kể cả chư thiên tinh thần đều tương hợp lẫn nhau. Chẳng qua sắc trời là hoàng hôn, giống như ngày tận thế.
Khó trách Tuyết nhi có thể dùng thân phận người bên ngoài đi vào, ngay cả ta cũng không hề bị bài xích.
Bích chướng không gian cùng thời gian nơi này, đã yếu kém tới cực điểm. Đoán chừng chỉ cần thêm vạn năm, sẽ bị hỏng mất. Nhưng mảnh không gian này đúng là thật lớn, đưa mắt nhìn không thấy giới hạn.
Nhạc Vũ ngự kiếm ngao du chung quanh, trong thời gian ngắn đã xuyên qua ngàn dặm, hắn đoán chừng thế giới này rộng lớn tương đương Bắc Hoang. Bất quá trước mắt còn chưa cách nào chứng thực, hắn bay dọc theo thiên nhai hải giác không ngừng lướt đi.
Chỉ bay qua mấy ngàn dặm, đã làm hắn vô cùng vui mừng. Địa bàn phương viên mấy ngàn dặm này lại có vô số yêu thú, cấp tám trở xuống chỉ có khoảng mười đầu yêu thú.
Linh giác của hắn tuy cảm giác nơi này đã sắp hỏng mất, nhưng linh lực vẫn tràn đầy. Hắn có thể cảm giác được linh mạch xa xa, ít nhất cũng phải có ba nơi, hơn nữa phẩm chất cũng cao gần lục phẩm.
Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, cơ hồ có thể thấy được, bên trong này mặc dù không thiếu yêu thú tồn tại, nhưng cũng là mảnh đất rèn luyện thần hồn thích hợp mà hắn tha thiết ước mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.