Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 592: Vô Tướng Phân Quang





Trên bầu trời, vô số lôi quang hỏa hồng sắc giống như từng con giao long đang giương nanh múa vuốt trên thiên không.
Ngay trung ương lôi quang, Nguyên Anh của Nhạc Vũ đã tăng trưởng tới chừng ba xích, tựa như một Cửu Linh Đồng Tử, đang ngồi xếp bằng ở trung ương, lấy tốc độ làm người ta giật mình đang không ngừng cắn nuốt lôi điện. Lôi quang tuy cuồng liệt, nhưng vẫn không làm gì được Nguyên Anh nho nhỏ kia.
Ở bên dưới, một con yêu thú vừa vặn tấn thăng cấp bảy đang ở bên trong một đại trận hình tròn, sụp đầu, đôi mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi. Bên cạnh nó có hai yêu thú khổng lồ, Sơ Tam cùng Đằng Huyền đều sử dụng Thiên Địa Pháp Tướng hiện ra nguyên hình, đều lớn chừng mấy trăm trượng, không còn chút vẻ bề ngoài khả ái, chỉ còn lại vẻ vô cùng dữ tợn. Huyết mạch thần thú cùng cấp bậc cao trấn áp làm con yêu thú mặc dù có huyết thống không tệ kia còn chưa kịp chân chính giao thủ đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng, nhìn vào vẻ dữ tợn của hai thần thú, tuyệt không có một yêu thú nào dưới cấp tám dám có can đảm phản kháng.
Ngoài trăm trượng, Chiến Tuyết cùng mấy người Nhiễm Lực đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, chống cự lại tinh thần uy áp của lôi kiếp.
Trong mọi người chỉ có Nhạc Trương thị vừa dùng thần hồn kháng cự vừa mở to hai mắt, trong con ngươi lóe sáng, nhìn vào Nguyên Anh của Nhạc Vũ, trong lòng có cỗ xúc động muốn lập tức bay lên ôm Nguyên Anh trên bầu trời vào lòng mình. Nhìn vẻ béo mập mũm mĩm của Nguyên Anh, so sánh với lúc Nhạc Vũ còn nhỏ thật giống như đúc!
Nghĩ tới đây, Nhạc Trương thị không khỏi thở dài một tiếng, tuy nói hôm nay thành tựu của Nhạc Vũ rất cao, vượt xa sự tưởng tượng của bà, nhưng bà lại cảm giác giữa mẫu tử lại mất đi một phần cảm giác thân cận của trước kia. Nếu nói khách quan, bà càng hi vọng thời gian quay trở về mười mấy năm trước, lúc Nhạc Vũ còn nhỏ, bà có thể ôm hắn vào lòng thương yêu như thuở trước.
Trên bầu trời Nhạc Vũ hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của mẫu thân, chỉ nhắm mắt ngưng thần, hấp thu lôi lực trong kiếp lôi.
Tận sâu trong người hắn, lôi phù đã càng lúc càng chân thật, hơn nữa hình dáng đã có chút thay đổi. Mơ hồ chữ "Lôi" có chút tương tự như loại chữ triện thời thượng cổ, làm cho người ta có cảm giác huyền diệu bí ẩn, phảng phất như đại biểu cho điều thâm ảo nhất, đạo lý bổn nguyên nhất của thiên địa, của hồng hoang thế giới.
Cơ hồ không cần hỏi cũng biết, năm đó người sáng tạo ra bộ văn tự này nhất định cũng là một vị đại tu sĩ tu vi pháp lực cực kỳ cao thâm thời đại thượng cổ hồng hoang, như vậy mới có thể tìm hiểu ra bộ văn tự như vậy viết lên trên giấy.
Nghe tin đồn vào thời thượng cổ, tu sĩ chỉ cần nhìn vào chữ triện này liền có thể tìm hiểu ra rất nhiều chân lý của thiên địa, lời này quả nhiên không phải trống rỗng.
Cũng vì vậy khi chữ triện này truyền lưu trong giới tu sĩ, nhưng chỉ có những tu sĩ có đạo hạnh nhất định mới có thể viết ra, sau đó mới lưu truyền trên thế gian tới hôm nay. Song chữ triện thời thượng cổ, vẫn là văn thể tốt nhất dùng viết phù triện, đại biểu cho đại đạo vũ trụ.
Bất quá bên trong nguyên thần của Nhạc Vũ muốn đạo lôi phù này hoàn toàn thành hình, còn kém rất xa. Trước mắt vẫn mới chỉ là một đường viền mà thôi, muốn hoàn toàn thành công không biết phải đợi đến bao lâu.
Đợi đến khi kiếp vân trên bầu trời tiêu tán, chút lôi quang còn lại bị hồn thức hấp thu, Nhạc Vũ mới mở mắt, trong mắt lộ ra tia hưng phấn.
Vận khí thật tốt! Địa Ngục Hỏa Lôi khó gặp gỡ nhất sớm như vậy liền bị ta đụng tới. Muốn thấu toàn bộ một ngàn lẻ tám mươi loại lôi kiếp, cũng không cần dùng tới mười năm.
Địa Ngục Hỏa Lôi cũng không được ghi chép bao nhiêu trong đạo điển, bởi vì những tu sĩ độ kiếp chưa từng gặp gỡ qua bao giờ. Chỉ có chút yêu thú khi độ kiếp mới có thể gặp gỡ, nhưng tỷ lệ vô cùng hiếm hoi.
Nhạc Vũ vốn cho rằng đây là cửa ải khó khăn lớn nhất của mình, thuần túy chỉ là chờ vào vận khí. Nhưng với thân phận bị thiên đố kỵ của hắn hôm nay, muốn trong vòng mười năm gặp phải loại kiếp lôi này, chỉ sợ rất khó. Hắn không hề nghĩ tới mình nhanh như vậy đã được gặp gỡ.
Xem ra thiên cơ suy diễn quả nhiên cũng không cách nào can thiệp được chuyện xảy ra. Dù sao không có ý thức, không cách nào biết được rõ ràng làm sao mới có thể ngăn cản sự trưởng thành của hắn.
Hoặc là do ý niệm thiên địa hoàng hôn giới đặc biệt suy yếu? Dù sao với thân phận người đứng bên ngoài thiên cơ như hắn, vô luận đi tới thế giới nào cũng sẽ không được chào đón.
Dừng lại ý nghĩ rối loạn, Nhạc Vũ đưa Nguyên Anh nhập vào thân thể, dặn dò mọi người, liền bay thẳng lên Thiên Trụ Phong. Mấy người còn lại cũng tự mình tản ra, bay đi khắp bốn phía.
Thời gian vài tháng nay đều là như thế, cứ cách ba ngày mọi người lại tụ cùng một chỗ, để Nhạc Vũ ra tay bày trận, dẫn phát lôi kiếp của yêu thú dùng tôi rèn thần hồn. Thời gian còn lại đều tự riêng mình tu hành. Thế giới này thật lớn, linh địa cực nhiều, cộng thêm yêu thú cấp sáu trở lên số lượng có tới mấy chục vạn, đúng là một địa phương tu hành rất tốt.
Đáp xuống đỉnh núi, Nhạc Vũ lại khoanh chân ngồi xuống. Nhưng hắn không tu hành công khóa hàng ngày, lấy ra một khối kim chúc màu lam cầm trong tay, sau đó vận khởi pháp quyết thu nạp canh kim khí bên trong.
Bên trong đạo điển có một cách nói, nhưng theo Nhạc Vũ xem ra là do một ít kim chúc tương quan với thiên địa pháp tắc mà ngưng tụ thành, tương tự với đồ vật linh lực kim hệ, có thể thoát khỏi vật chất, một mình tồn tại, nếu rót vào bên trong kim chúc bình thường, cũng có thể giúp kim chúc tăng thêm nhiều phẩm cấp, trực tiếp trở thành linh kim phẩm chất thật cao.
Lần này khi ánh sáng mặt trời dâng lên, tuy bầu trời vẫn còn mờ mờ, nhưng năng lượng quang hệ tinh thuần vẫn rót vào bên trong cơ thể Nhạc Vũ. Cùng canh kim khí lưu chuyển khắp kinh mạch của hắn, tụ tập vào bên trong đan điền, truyền vào bên trong kim hệ phù trận mới sinh ra. Sau đó ước chừng ba phút sau, khối kim chúc trong tay Nhạc Vũ đã biến thành lờ mờ không còn ánh sáng.
Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, trực tiếp đổi một khối kim chúc màu đỏ, tiếp tục hút canh kim khí bên trong.
Thái Thanh Huyền Môn có Vô Tướng Kiếm cùng Ngọc Thanh Phân Quang Thác Ảnh Kiếm, cũng giống như Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, trụ cột càng vững thành tựu ngày sau sẽ càng lớn.
Gọi là trụ cột, chính là lúc Trúc Cơ hấp thu phẩm chất canh kim khí. Bất quá trên thế gian đại đa số tu sĩ tu luyện đại thần thông này, vừa lúc ban đầu cũng không có điều kiện quá tốt, chỉ đành đợi đến khi chứng nhận trường sinh, từng bước chiết xuất cùng sửa đổi căn cơ.
Phương diện này đối với Nhạc Vũ mà nói cũng không thành vấn đề. Huyền binh pháp bảo cao cấp trong tay hắn có tới mấy chục loại, năm đó bên trong thần quốc nhặt được Ác Kim Linh Kim của chút ít tiên khí tổng số lại càng kinh người, cho dù đã qua mấy vạn năm sau nhưng canh kim khí tinh thuần vẫn còn vô cùng khổng lồ.
Huống chi còn có hoàng hôn giới, vô số quáng mạch linh kim. Tùy tiện tìm kiếm một quáng mạch, Nhạc Vũ cũng không cần tiếp tục buồn rầu về việc tu luyện hai môn thần thông này.
Ước chừng hai canh giờ sau, Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, mở mắt, trong mắt hắn dâng lên vẻ bất đắc dĩ.
Vô luận là Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm hay Ngọc Thanh Phân Quang Thác Ảnh Kiếm, nếu nói về uy lực so sánh với Ngũ Sắc Thần Quang còn kém hơn hai cấp bậc. Thậm chí còn không bằng Băng Diễm Tuyệt Quang do Băng Phách Thần Quang cùng Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang kết hợp lại.
Nhưng hai loại thần thông này một khi tương hợp, với khả năng tính toán của Nhạc Vũ, đủ địch lại uy năng của Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm. Thậm chí có thể lấy lực sát thương của kim hệ ngũ hành, giúp ích trong phương diện chiến đấu còn mạnh hơn Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy phiền não chính là hai môn thần thông này đều phải tiến hành theo chất lượng. Công quyết cần phải vận hành kinh mạch, phần lớn nằm trong Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí, nhưng canh kim khí không thể gian lận, cần mỗi ngày đều phải rút ra thời gian đi thu nạp.
Thời gian một tháng trước tiến sâu vào tầng thứ năm của hai môn thần thông này cực nhanh. Nhưng tiến triển về sau càng ngày càng chậm. Phải dùng tới hai tháng mới tăng lên tầng thứ sáu. Dựa theo tốc độ này, muốn tăng lên tầng thứ tám phải chờ hai năm mới thành tựu.
Cũng may có thần thông thuộc kim hệ ngũ hành gia nhập, ngũ hành bên trong đan điền của hắn đã thoáng khôi phục thăng bằng, xem như vẫn đạt được điều tốt, chỉ có thổ hệ phù trận vẫn còn quá yếu ớt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Nhạc Vũ đưa ngón tay, sau một khắc liền có một đạo canh kim kiếm khí sắc bén bức người từ đầu ngón tay hắn bắn ra.
Theo hồn thức của hắn, đạo kiếm khí dần dần biến mất không còn nhìn thấy, không chỉ là hình dáng, ngay cả linh lực ba động cũng không thể tra xét. Trong nháy mắt sau, liền có thanh âm ầm vang truyền vào trong tai Nhạc Vũ.
Nguyên lai đạo kiếm khí kia dưới sự thao túng của Nhạc Vũ đã không chút âm thanh chém đứt một tảng đá khổng lồ phía xa xa. Sau đó tảng đá sụp đổ, nện xuống sườn núi bên dưới.
Vô Tướng Kiếm thật sự quá nham hiểm! Còn nói là công pháp của Thái Thanh Môn, chẳng lẽ vị Đạo tổ kia thật sáng chế ra loại pháp môn này sao?
Nhạc Vũ thầm lắc đầu, tiếp theo thêm năm tia phi kiếm từ trong tay áo hắn bay ra, Nhạc Vũ dùng canh kim khí bên trong đan điền ngưng tụ mà thành, phân quang hóa ảnh, huyễn hóa ra năm thanh phi kiếm bay múa quanh người Nhạc Vũ.
Vô luận hình dáng khí tức đều giống nhau như đúc, cơ hồ mỗi một thanh kiếm đều có lực sát thương nhất định, thật khó phân thật giả. Trong đó còn có hai thanh kiếm bị pháp môn Vô Tướng Kiếm hoàn toàn làm biến mất, trộn lẫn bên trong.
Nhạc Vũ cũng cảm giác da đầu tê dại, hai loại thần thông này kết hợp, quả thật tu sĩ bình thường khó thể chống đỡ. Cho dù là bản thân hắn hôm nay, đã mặc vào Tử Thụ Tiên Y, còn có nhiều loại thần thông cùng Huyền Quy Tiên Trạc hộ thân, vẫn còn cảm thấy thật kiêng kỵ.
Sau khi luyện đến tầng thứ tám, một khi gặp phải một kiếm, ngay cả bản thân hắn cũng không chịu nổi. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm nhờ vào tốc độ vô song cùng lực xuyên thấu đả thương người, mà Vô Tướng Kiếm hoàn toàn dựa vào vẻ vô thanh vô tức của nó, cộng thêm Phân Quang Thác Ảnh Kiếm, thực sự giống như hổ thêm cánh.
Ngay sau đó, pháp quyết trong tay Nhạc Vũ biến đổi, đem toàn bộ canh kim khí tụ tập lại một chỗ, tạo ra một thanh cự kiếm, hắn còn đang dự định thí nghiệm một chút, đột nhiên trong lòng khẽ động, phẩy tay thu hồi cự kiếm vào trong cơ thể, liền xuyên vào thời không loạn lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.