"Bộ Vân Chân Pháp tầng thứ hai?"
Nhìn tình huống của định giai thạch, Nhạc Hữu Phong sững sờ.
Chỉ thấy chỗ tiếp xúc của cự thạch với lòng bàn tay của Nhạc Vũ bắt đầu biến thành màu xanh biếc, sau khi lan ra bằng một chiếc bát mới dừng lại, sau đó thì không còn động tĩnh gì khác.
Chứng kiến một màn này, con ngươi của lão nhân co rút lại như một đường chỉ, một lúc lâu sau mới định thần lại. Sau đó lão vẫn hồ nghi nhìn vào thiếu niên đang cười nhạt dán tay vào mặt đá.
Vào ngày trước lúc bắt đầu tế điện,lão tận mắt nhìn thấy Nhạc Vũ lấy đại Hỗn Nguyên chân khí tu vi tầng thứ mười thi triển kiếm thuật khiến cho phong lôi chấn động trong vòng một trượng.
Tình cảnh ngày đó như vẫn hiện ra trước mắt, song hôm nay Nhạc Vũ lại cho ra kết quả Bộ Vân Chân Pháp tầng thứ hai, còn phần lớn nội tức biến mất như ma thuật.
Điều này làm lão quả thực không cách nào tin được, ở Đông Thắng đại lục, bởi vì hấp lực đặc thù của định giai thạch đối với các loại linh khí chân nguyên nên người sử dụng thường thường đều không thể thao túng nội tức hữu hiệu. Hoặc là không bị khống chế rót vào thì cũng mất đi ý thức. Theo truyền thuyết cũng chỉ có những tiên thiên cường giả mới có thể miễn cưỡng vào lúc này làm ra khống chế hữu hiệu, bất quá cũng chỉ giới hạn ở trình độ cấp thấp. Có thể làm như Nhạc Vũ thì đúng là Nhạc Hữu Phong lần đầu nhìn thấy.
Xuất hiện kết quả như thế, giải thích duy nhất là năng lực khống chế nội tức của Nhạc Vũ vượt xa ảnh hưởng của tứ phẩm định giai thạch đối với nhân thể. Nhưng với tuổi tác và tu vi tầng thứ mười của Nhạc Vũ làm sao có thể được?
Nhạc Hữu Phong hiện tại vẫn chưa tin vào mắt mình, nếu không phải định giai thạch này vẫn sử dụng bình thường từ trước đến giờ, lão thậm chí còn cho rằng nó có vấn đề.
"Thật ra thì chỉ cần là tầng thứ sáu trở xuống, tùy tiện mấy tầng cũng có thể!"
Nhạc Vũ vừa nói vừa tăng thêm thủy linh lực vào định giai thạch, cho đến khi diện tích màu xanh kia lớn bằng một quả bóng rổ mới dừng lại.
Dựa theo tiêu chuẩn mà hắn biết, đây đã là Bộ Vân Chân Pháp tầng thứ năm, cũng là mức cực hạn mà Đại Hỗn Nguyên chân khí của hắn có thể làm được.
"Có thể chuyển đổi công pháp?!"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Hữu Phong, Nhạc Vũ lại đem chân khí Bộ Vân Chân Pháp rút từ trong định giai thạch ra rồi rót vào đó thổ và hỏa linh lực.
Sau khi phát hiện ra mặt ngoài của định giai thạch lần lượt biến thành hai màu đỏ và vàng thì Nhạc Hữu Phong chỉ cảm thấy hoa mắt. Đã nhiều năm làm giáo tập như vậy, lão nắm rõ số nội tức công pháp trân quý trong tộc như lòng bàn tay, vừa liếc mắt đã biết đây là Hóa Trần Đại Chân Lực mà Nhiễm Lực tu tập.
Đang kinh nghi bất định, Nhạc Hữu Phong lại thấy màu sắc chuyển đổi sang màu trắng nhưng không phải là màu sắc dễ chịu như trước kia mà là trắng chói mắt. Lần này chính là Thái Ất Canh Dương Quyết thuộc tính kim mà Lâm Trác tu luyện.
Một thoáng sau, Nhạc Hữu Phong mới nhớ lại là tứ cấp định giai thạch nếu như trong thời gian ngắn bị linh lực thuộc tính bất đồng đánh sâu vào, có thể sẽ hư hỏng bên trong, thậm chí còn có thể bị hạ cấp.
Vừa nghĩ tới hậu quả giận dữ của mấy trưởng lão trong tộc, Nhạc Hữu Phong nhất thời toát mồ hôi lạnh, chợt thanh tỉnh lại.
"Đủ rồi! Đủ rồi! Mau dừng lại cho ta, dừng lại"
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, cũng lười để ý, tiếp tục chuyển đổi chân khí. Dù sao Nhạc Hữu Phong bây giờ cũng không thể tới ngăn cản hắn vì nếu bỏ dở sẽ chỉ càng thêm hư hại mà thôi. Hơn nữa lần này hắn rót vào cũng là phong linh lực tinh khiết.
"Ta đoán trong tộc muốn biết nhất thật ra là tại sao ta tu luyện đại Hỗn Nguyên chân khí nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể sử dụng loại mật thuật như Tật Phong Thuật đúng không?"
Cả điện đường đều bị bao phủ bởi ánh sáng màu xanh do định giai thạch phát ra. Nhạc Vũ lại đem thái âm và thái dương và Ngũ Hành linh lực theo thứ tự rót vào, tạo thành một vòng ánh sáng giao tạp tuần hoàn trong định giai thạch. Đầu tiên nó chỉ chuyển động xung quanh tay hắn rồi dần mở rộng ra gần bằng một bể cá mới dừng lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vnMột hồi lâu sau, Nhạc Vũ cuối cùng buông tay khỏi khối đá. Nhạc Hữu Phong lập tức đưa tay gõ lên mặt đá để xác định nó có hư hao gì hay không. Bất quá lão cũng biết điều này chỉ có tác dụng an ủi mà thôi, còn cũng không thể nhờ vào đó mà biết được định giai thạch có hư hỏng hay không.
Nhạc Vũ thấy thế lại cười một tiếng, nhún vai, hướng Nhạc Hữu Phong thi lễ lần nữa rồi đi thẳng ra cửa. Đang lúc sắp bước qua cửa, Nhạc Vũ ý vị thâm trường liếc mắt vào vách tường bên trái rồi mới đi ra.
"Ha hả! Hài tử kia sợ là đã có chút không giữ được bình tĩnh rồi!"
Trong không gian sau bức tường, Nhạc Duẫn Kiệt cũng thôi không nhìn qua lỗ bí mật nữa. Lão cũng không giận dữ vì thái độ quá mức kiệt ngao bất tuần mà Nhạc Vũ vừa biểu hiện, ngược lại mang theo vài phần mừng rỡ.
"Hừ! Chuyện có khác thường tất là mê hoặc, tình huống cổ quái như vậy chẳng lẽ chúng ta không quản hay sao?"
Nhạc Duẫn Văn đầu tiên là bất mãn cười lạnh một tiếng ra vẻ bất mãn. Bất quá không đợi người khác lên tiếng khuyên giải đã lại ủ rũ."Bỏ đi! So đo với hắn làm gì, nếu đổi là lúc còn trẻ thì ta sẽ khiến cho hắn hối hận sinh ra trên đời!"
"Người trẻ tuổi có chút kiêu ngạo cũng là bình thường. Nếu không mới kỳ quái!"
Lắc đầu, Nhạc Duẫn Kiệt lại lâm vào trầm ngâm."Bản thân ta cũng không nghĩ đến trình độ khống chế nội tức của hài tử kia lại mạnh như vậy. Xem ra một thân tu vi của hắn xác định không phải dựa vào phục dụng linh hoàn để đột phá. Thậm chí có thể vào mấy lần khảo nghiệm của một hai năm trước đã sớm không chỉ là thực lực võ sĩ cấp hai. Chẳng qua là trong chuyện này vẫn có chút cổ quái. Thập thất thúc, ngài thấy thế nào"
Nói tới đây, vẻ mặt Nhạc Duẫn Kiệt ngẩn ra, nhìn vào vị lão nhân lúc này như không nghe thấy lão nói đi ra khỏi không gian sau vách tường chăm chú vào chỗ để khối tứ cấp định giai thạch.