Hoàng Phàm sờ sờ lỗ mũi, dứt khoát tránh ánh mắt cầu viện của Nhạc Hữu Đức. Lão dĩ nhiên là hiểu chuyện mà Nhạc Vũ làm thật sự là phạm vào tối kỵ. Hiện giờ có biết bao ánh mắt trong tộc đang nhìn chằm chằm vào đây. Mặc dù Nhạc Hữu Đức thay bọn họ dấu diếm chuyện này thì cũng có vô số người âm thầm chờ gây sóng gió.
Nếu như là nửa tháng trước, lão sẽ không chút do dự gia nhập trận doanh của Nhạc Hữu Đức khuyên Nhạc Vũ đừng làm chuyện ngu xuẩn này. Bất quá trải qua chuyện đêm hôm đó, lão tuyệt không tin tưởng tiểu chủ nhân sẽ không làm chuyện vô cớ mà chắc chắn sẽ có dụng ý.
Hơn nữa đối với thực lực kinh khủng mà Nhạc Vũ dấu diếm, Hoàng Phàm cũng biết đại khái. Vì thế lão thấy chuyện Nhạc Vũ chẳng có gì không ổn!
Thật ra thì nghĩ cũng có thể biết, nếu lão là những trưởng lão trong tộc chỉ sợ cũng sẽ đa phần đứng ra bảo vệ vãn bối có thực lực xuất chúng này. Thậm chí bọn họ còn lo không có cơ hội lấy lòng, chỉ là một số thuốc trân quý mà thôi, cũng không phải là chuyện gì quá lớn!
Lui thêm bước nữa mà nói, cho dù nếu trong tộc quả thật muốn trừng phạt tiểu thiếu gia nhà lão thì với bản lĩnh của Nhạc Vũ đi đâu chẳng được trọng dụng?
Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ không quan hệ của Hoàng Phàm, Nhạc Hữu Đức càng sợ run. Kết quả này vượt quá xa dự liệu của lão, vốn cho là lão chưởng quỹ này chắc chắn sẽ giúp lão một tay mới đúng. Nhưng hiện giờ nhìn phản ứng này, nếu không phải lúc trước Hoàng Phàm không hề có thiên lệch gì với sổ sách thì Nhạc Hữu Đức thiếu chút nữa hoài nghi đây có phải gian tế lẫn vào nhà Nhạc Trương Thị hay không.
Ngoài ra càng làm lão tò mò chính là phần kính ý trong giọng nói cùng hành động của Hoàng Phàm đối với Nhạc Vũ không hề là giả. Nếu như đây là đối với Nhạc Trương Thị thì lão tuyệt sẽ không kỳ quái . Nhưng nếu là nhằm vào một thiếu niên mười ba tuổi vậy thì thật đúng là làm cho người ta khó hiểu rồi.
Nghĩ đến bất kỳ một người trưởng thành nào, cho dù là đối mặt với cố chủ của mình cũng không có khả năng tôn kính đến vậy, bình thường cũng nên biểu hiện che chở, sủng ái mới đúng.
Nhạc Hữu Đức nhất thời tràn ngập các loại nghi vấn không giải thích được. Bất quá đến lúc này lão cũng đành buông tay. Mắt thấy Nhiễm Lực đã đem phân nửa số gói thuốc bọc giấy vàng bỏ vào trong bao, Nhạc Hữu Đức cố nén lo âu, cắn răng thi lễ lần nữa với Nhạc Vũ.
"Thiếu gia, thứ cho Đức thúc vô năng, số lượng lớn như vậy, ta thật sự không có cách để điều hòa. Nếu như hôm nay ngài nhất định phải lấy đi toàn bộ, vậy thì mong thiếu gia có chủ ý gì cao minh!"
"Có thật Đức thúc thật không chịu giúp ta làm sổ sách?" Nhạc Vũ quay mặt sang, không hề lộ vẻ tức giận mà chỉ hơi kinh dị.
"Không phải là vấn đề có chịu giúp thiếu gia ngài làm sổ sách hay không!" Nhạc Hữu Đức nghe vậy hơi cau mày rồi lập tức khôi phục kiên định."Hôm nay Đức thúc có chết cũng không thể để số thuốc này ra khỏi tiệm thuốc một bước!"
"Như vậy sao"
Nhìn thấy Nhiễm Lực đã dọn hết số thuốc, Nhạc Vũ do dự một hồi lâu giữa việc lựa chọn hai biện pháp ôn hòa hay cường thế. Cuối cùng khi nhớ tới sự bận rộn của Nhạc Trương Thị hôm nay thì không khỏi cười khổ một tiếng. Lần này hắn tới đây cũng không muốn mang cho mẫu thân thêm phiền toái. Bất quá như vậy cũng tốt, coi như là thuận tiện giúp Nhạc Trương Thị giải quyết một chút chuyện nhỏ.
"Đã như vậy, vậy thì mời Đức thúc cùng Hoàng chưởng quỹ đem sổ sách mười năm qua của cửa hàng tới đây cho ta! Ta muốn xem một chút sổ sách những năm này có sai lầm gì không!"
Nhạc Hữu Đức lần thứ ba ngẩn người, mới vừa rồi nhìn thấy sắc mặt do dự của Nhạc Vũ, lão còn cho là mình đã thuyết phục được. Kết quả còn chưa giải quyết vấn đề dược liệu lại nảy ra chuyện kiểm toán. Thật là chê cười, một đứa trẻ mười ba tuổi thì có thể xem hiểu sổ sách gì?
Bất quá lấy thân phận Nhạc Vũ thì lão cũng không thể bác bỏ yêu cầu này. Lão và Hoàng Phàm cùng cảm thấy hồ nghi liếc nhau một cái, Nhạc Hữu Đức lắc đầu rồi vẫn đi ra khỏi kho thuốc để chuẩn bị. Lão tuy mập mạp nhưng có thể vì sợ Nhạc Vũ cứ như vậy nhân cơ hội rời khỏi nên hành động cực kỳ mau lẹ. Chỉ một lúc sau đã dẫn một đám tiên sinh của phòng thu chi cầm mười mấy loại sổ sách dày cộp như từ điển đi đến.
Nhạc Vũ tiện tay cầm lấy một quyển lật đi lật lại, phát hiện đây là phương thức xuất nhập đơn giản nhất. Hắn đoán chừng cũng là như thế, bởi vì thế giới này về phương diện toán học thống kê còn chưa phát triển.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua mười mấy khuôn mặt lạnh lùng lẫn khinh thị đang đứng xung quanh, nhẹ giọng cười một tiếng, nhanh chóng giở sổ sách. Hệ thống phụ trợ trí năng trong cơ thể hắn mặc dù hiện giờ đã không còn trợ giúp được gì quá nhiều về phương diện võ học nhưng với chút tính toán số học đơn giản này thì chỉ là vấn đề đơn giản.
Trông bộ dạng chỉ lật xem sơ qua của Nhạc Vũ, Nhạc Hữu Đức và Hoàng Phàm đều khẽ nhíu mày. Người sau vốn là còn có mấy phần mong đợi, nghĩ thầm nói không chừng thiếu gia nhà mình lại có thể đem lại thêm một lần kinh hỉ, vậy thì hôm nay có thể dễ dàng. Nhạc Hữu Đức thì từ đầu đến cuối không ôm hy vọng.
Thế giới này trọng võ nên không quá xem trọng những chuyện khác. Trong tộc tuy có trường học, bất quá lại chỉ giới hạn trong việc dạy chữ, đủ để hiểu sách võ là được. Về phần những học vấn tương đối chuyên sâu như làm sổ sách và kiểm toán thì trong tộc cũng không quá chú ý, ngay cả có dạy thì cũng không dành cho lứa tuổi của Nhạc Vũ.
Nhạc Hữu Đức âm thầm lắc đầu, lão không cần nhìn cũng biết tâm thái của những người trong phòng thu chi hiện giờ. Ngoại trừ chê cười, sợ rằng còn mang theo tâm thái muốn xem kịch vui.
Lão không biết nguyên do nào khiến Nhạc Vũ muốn đi kiểm toán. Song vô luận như thế nào, lần này Nhạc Vũ sẽ rất mất mặt, đây là chuyện có thể đoán trước. Những tên giảo hoạt của phòng thu chi này, đừng nói là với một đứa trẻ ranh chưa biết hết con số thu chi mà ngay cả đích thân tộc trưởng Nhạc Duẫn Kiệt đến đây chỉ sợ cũng khó đối phó.
Lão còn đang nghĩ vậy thì chợt thấy động tác giở sổ của Nhạc Vũ chợt dừng lại, sau đó cười nhạt dùng bút lông khuyên vào một vòng tròn tại một chỗ trong trang sách.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Mùng bảy tháng tư năm canh tuất, khoản ba trăm bảy mươi ba lượng bạc ở đây dùng mua hàng tô phèn mười bốn hai ba tiền là ai ghi vào?"
Nhạc Hữu Đức chợt giật bắn mình, còn một gã tiên sinh thu chi có cặp mắt tam giác bên tay trái lão thì mặt mày tái xám, chân tay không ngừng run rẩy, còn Nhạc Vũ vẫn đang nói tiếp.
"Thật là buồn cười! Dược tính của tô phèn tương tự phèn chua vàng, giá tiền bất quá hơn mười bảy hai bốn tiền một chút. Làm sao đắt đến như thế! Hơn nữa vào bảy ngày trước tô phèn cũng mới là hai mươi hai, làm sao mà chênh lệch như thế! Ta nhớ được trong tộc có quy tắc, tham ôm mười thì chặt hai tay, tham ô hai mươi thì đền mạng"
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn một vòng rồi bật ra một tiếng cười nhẹ."Lôi ra cho ta, dùng trượng đánh chết!"
Nhạc Hữu Đức tim đập thình thịch, cố nén hoảng sợ trong lòng để mở miệng cầu tình, song khi đối diện với ánh mắt của thiếu niên thanh tú kia thì không khỏi rùng mình một cái rồi ngậm miệng lại. Chỉ thấy Nhiễm Lực đang nhếch miệng cười kéo tên thu chi đã mềm nhũn ngã trên mặt đất đi ra ngoài.
Lúc này, mọi người trong phòng đều đã như lâm đại địch. Mỗi lần thấy Nhạc Vũ khuyên một vòng tròn trong sổ sách thì tâm trạng của mỗi người lại càng khẩn trương.