Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 956: Trước khi bùng nổ





Bên trong bạch cốt thế giới, Chiến Tuyết bị đánh bay hơn mười vạn trượng mới có thể dừng lại.
Nhưng Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ lại được nàng bảo hộ chặt chẽ, không hề bị nửa điểm thương tổn.
Thật khó khăn ổn định thân hình, Chiến Tuyết lập tức tế lên Thất Thải Lưu Ly Đăng, mấy viên thần tinh trắng nõn trong suốt ném vào trong đèn, lập tức thiêu đốt thật nhanh, khiến Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích lại mở ra, thất thải quang hoa nồng đậm càng tăng thêm vài phần so với lúc trước.
Ngay trong nháy mắt Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích thành hình, vô số âm hồn lực liền giống như nước lũ oanh kích lên trên lưu ly bích.
- Bùng!
Một tiếng vang nhỏ trầm đục, tầng quang bích thất thải kể cả Vạn Mộc Phong Thần Bích bên trong vô thanh vô tức bị âm hồn lực ăn mòn hơn phân nửa.
Nhạc Vũ vẫn đứng bên trong huyết liên của Chiến Tuyết, nhìn thấy âm hồn lực bị Băng Diễm Huyền Quang Chướng của Ngao Tuệ ngăn cản, nhưng vẫn cảm giác được có một luồng âm lực xâm nhập, cả người rét run, chỉ cảm thấy hàn khí dày đặc đến xương.
Linh lực phong bạo bên trong bạch cốt thế giới hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy trên mặt đất hiện rõ vết ngấn màu đen thật lớn rộng chừng ngàn trượng. Bắt đầu kéo dài từ chỗ Lý Thanh Y đến chỗ ba người mới ngưng hẳn. Những nơi đi qua, toàn bộ cát bụi xương trắng đều chuyển sang tĩnh mịch, toàn bộ không một chút sinh cơ, đều hóa thành bụi phấn màu đen nhanh chóng tiêu tán.
Đó là những vật chất linh tử đã chân chính "chết", cơ hồ đã mất đi toàn bộ sức sống.
Tiếp theo Nhạc Vũ lại nhìn về phía xa xa, chỗ tử kim sắc cự long đang đứng.
Tu vi trên Thái Ất Chân Tiên của Long tộc có thân hình lớn hơn vạn trượng. Mà Thái Thanh Huyền Tiên còn đạt trên mười vạn trượng.
Trước mắt đầu cự long tử kím sắc dài hơn hai mươi vạn trượng tuy không có thuần máu như Ngao Lâm ngày đó, nhưng cũng có được Chân Long thân thể chân chính.
Cũng không cần làm ra vẻ đầu cự long kia đã khiến kẻ khác có cảm giác rét lạnh, dáng vóc của hắn thật uy nghiêm túc mục, uy thế khôn cùng bao phủ cả bạch cốt không gian.
Đôi mắt cự long nhìn vào Nhạc Vũ cùng Ngao Tuệ, tiếp theo hừ lạnh một tiếng, thân hình co rụt biến hóa thành một trung niên chừng ba mươi tuổi, sắc mặt đỏ hồng, vô cùng tuấn mỹ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng túc mục.
Sau khi Ngao Tuệ trông thấy người này, trên mặt không tự chủ được biến thành xanh trắng, có chút không dám tin thấp giọng kêu lên:
- Thanh Hải Ngạo Tĩnh? Như thế nào lại là hắn?
Thanh Hải?
Nhạc Vũ nghe vậy nhíu mày, Long tộc trước mắt này không phải đến từ Tây Hải sao?
Hắn vừa định hỏi chợt thấy Lý Thanh Y đem U Minh Bạch Cốt Phiên vẫy lên, thu hồi đoàn âm hồn, tiếp theo kiệt kiệt cười nói:
- Hèn chi ta luôn nghĩ vì sao Tây Hải nhất mạch các ngươi lại có lòng tốt đáp ứng giúp ta tìm kiếm người tổn thương sư đệ của ta. Nguyên lai là có chủ ý muốn mượn lực của ta bắt giữ người này. Miễn cho các ngươi bị Tử Vân đến đòi nhân quả. Hắc! Nếu như ta đoán không lầm, tiểu tử đối diện là người ngày trước đánh bị thương Văn Thù có đúng không?
Ngao Nhược vẫn thản nhiên, thân hình bay trở về yên lặng đứng sau ba người. Một ngân bạch trường tiên từ trong tay áo bay ra, cũng lạnh lùng nói:
- Đúng thì thế nào? Vài vị Đại La Kim Tiên kia tuyệt đối không thể ra tay với sư đệ của ngươi. Ở gần Dịch Linh thành hiện tại còn có ai khả nghi hơn so với hắn?
Ngay trong lúc nói chuyện, mấy chục đầu cự long Ngọc Tiên cảnh đều đem phạm vi không gian trăm vạn trượng phong tỏa, những đôi mắt nhìn sang, hung quang không ngừng lóe sáng.
Ngao Nhược nói tới đây dừng một thoáng, tiếp theo lại nhìn Ngao Tuệ, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nói:
- Ngao Tuệ, ngươi có biết sáu ngày trước Ngọc Hư Cung đã đưa xuống phù chiếu hay không? Trong Tây Hải này, tổng cộng đã có sáu vị Yêu thần chuẩn bị phụng chiếu, Tây Hải làm sao đối địch? Hơn nữa từ nay về sau, bên trong Dịch Linh thành chỉ sợ không có tu sĩ nào dám bước vào. Chẳng lẽ ngươi thật vì tư tình bản thân làm ra tai ương diệt vong cho Tây Hải Long tộc? Nếu như ngươi còn nghe lời tiểu di, còn tưởng niệm tồn vong của tộc nhân, thì mau nhanh lại đây cho ta…
Sắc mặt Ngao Tuệ biến thành xám ngắt như tro tàn, ánh mắt quét nhìn Nhạc Vũ, tiếp theo lại lắc đầu nói:
- Tuệ nhi bất hiếu, thật khó thể tòng mệnh. Ta chỉ muốn biết hành động hôm nay của tiểu di có phải là phụng lệnh của phụ mẫu ta hay không?
Ngao Nhược thoáng khựng lại, tiếp theo liền lớn tiếng cười lạnh:
- Nếu không có cha mẹ ngươi ngầm đồng ý, Ngao Nhược ta sao dám đi động tới Chân Hoa công chúa ngươi đây? Cũng được, nếu như ngươi đã không chịu nghe lệnh, muốn liều lĩnh, cũng đừng trách tiểu di ngươi ra tay vô tình.
Bạch sắc trường tiên trong tay nàng quét ra, vừa đi được nửa đường liền hóa thành mấy ngàn đầu ngân sắc cự long nhấp nháy vô số ngân lôi đập vào trên Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích.
Lần này lại vang lên vô số âm thanh lôi bạo vang vọng khắp không gian, Chiến Tuyết khởi động thất thải quang bích, lập tức chấn đãng không ngừng, sau đó lại liên tục bổ sung thêm mấy thần tinh mới xem như ổn định.
Tử kim sắc cự long biến hóa thành trung niên nhân vẻ mặt lạnh lùng tế ra Viêm Long Lệ Hỏa kiếm, kiếm quang phun ra, vô số long viêm lệ hỏa hội tụ hóa thành một hỏa long lớn hơn mười vạn trượng quanh quẩn vũ động trên không trung.
Ngay sau đó long đầu cực lớn bỗng dưng mở to chiếc miệng khổng lồ cắn lấy lưu ly quang bích phía trước.
Chiến Tuyết lại ném thêm mấy viên thần tinh vào bên trong Thất Thải Lưu Ly Đăng, khiến quang bích lập tức ổn định lại.
Nhưng bên trong ánh mắt nàng lại lướt qua vẻ suy yếu, Nhạc Vũ thoáng cau mày, giờ phút này cũng chỉ có hắn mới hiểu được thần tinh mà Chiến Tuyết bỏ vào trong đèn chính do bản thể nàng ngưng kết.
Lý Thanh Y thấy vậy cũng hít sâu một hơi:
- Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích đúng là lợi hại, cũng hay cho các ngươi có thể tìm được nhiều năng lượng để thắp như vậy…
- Ha ha…năng lượng nhiều hơn nữa thì thế nào?
Ngao Nhược nghe vậy cười thất thanh, phẩy tay liền khiến mấy ngàn ngân lôi xà vây quanh thất thải quang bích. Sau đó một ngân bạch cự giác đột nhiên bay lên tới ba vạn trượng trời cao, liền bắt đầu tụ tập vô số ngân sắc lôi điện, sáng rực lấp lánh, tựa hồ như một ngân sắc thái dương, sau đó lại giống nhưu lưu tinh hướng ba người ầm ầm rơi xuống.
Giờ khắc này chiến ý trong mắt Ngao Nhược tăng trưởng tới mức tận cùng:
- Xác ô quy cho dù cường thịnh bao nhiêu ta cũng có thể tự tay đập nát!
Chỉ thấy cự giác còn chưa chân chính oanh kích lên thất thải quang bích, điện xà quấn quanh cuồn cuộn bên ngoài đã đem Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích tạc thành vết thương loang lổ khắp nơi.
Lúc này Ngao Tuệ lại đem tầng Băng Diễm Huyền Quang Chướng đẩy về phía trước, tuy bị cự lực oanh kích miệng đầy máu tươi nhưng tầng lam hồng sắc quang hoa vẫn chặt chẽ ngăn chặn ngân sắc cự giác.
Ngao Nhược thấy thế nhất thời giận dữ trợn mắt, ánh mắt không ngừng lóe lên hồng sắc quang mang mãnh liệt.
Tiếp theo sau đó trung niên lạnh lùng lại phun ra một đoàn hỏa diễm thật lớn, thanh thế áp bách từ trên không chụp xuống.
Lần này hai thiếu nữ hợp lực cũng không cách nào chống đỡ, hơn mười đầu Chân Long xa xa đều phun ra long đan, kim quang sáng rực mang theo uy lực thần thông khôn cùng, trong đó long đan của ba đầu Chân Long Ngọc Tiên đỉnh phong dốc một kích toàn lực đã có thể tương đương với Thái Ất Chân Tiên.
Nhạc Vũ cơ hồ đã rõ ràng trông thấy vẻ mừng rỡ lẫn khinh rẻ của Ngao Nhược, trong lòng hắn hiện lên tia sát khí, tiếp theo trong tay kết xuất một ấn quyết, ngay sau đó một nữ tử diễm lệ từ trong Diễn Thiên Châu bay ra.
Nàng thản nhiên quét mắt nhìn quanh bốn phía, Tử Hàm lập tức chém ra một kiếm, đánh thẳng lên hỏa diễm. Bốn đầu Cùng Kỳ chân hình quấn quanh trên Long Thương kiếm thẳng chém vào, trực tiếp đem hỏa diễm bắn ngược trở về.
Hồng sắc kiếm quang bị Tử Hàm điều khiển bỗng dưng chém tới, ầm ầm đụng vào ngân sắc cự kiếm.
Thanh âm rào rào chiến minh lại vang vọng khắp không gian, bạch cốt thế giới tiếp tục xuất hiện khe hở, chỉ thoáng lóe lên, trong phạm vi trăm vạn trượng toàn bộ cát bụi đều bị trận gió mênh mông cuồn cuộn oanh thành bột mịn. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Sắc mặt Ngao Nhược không khỏi biến đổi, theo bản năng liếc mắt nhìn kỹ Tử Hàm. Cộng thêm Chiến Tuyết, đây đã là người thứ hai sắp đạt tới Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới. Thậm chí nếu có được tiên bảo tuyệt hảo xứng tay, chưa chắc đã kém hơn Thái Thanh Huyền Tiên chân chính.
Thật không biết người này đã tìm được họ từ chỗ nào tới giúp đỡ.
Còn nhớ trước kia có thêm một đầu Ngân Luyện Dực Xà mười hai cánh, tựa hồ cũng bị người này thao túng, trong tay nàng kia còn nắm giữ không gian dị năng, thật không biết như thế nào giờ phút này còn chưa thấy ra tay.
Lý Thanh Y cũng trở nên âm tình bất định, ánh mắt lóe ra như có suy nghĩ. Còn lại bốn gã Thái Ất Chân Tiên của Âm Linh Đảo đều không động thủ, chỉ lẳng lặng đứng một bên chờ đợi quan sát dị mang liên tục lóe sáng trên tầng lưu ly quang bích.
Lúc này Ngao Nhược như mới nhớ ra mấy người kia, ngẩng đầu nói:
- Lý Thanh Y ngươi chẳng lẽ thật sự sợ hãi Tử Vân tán nhân sao? Nếu kẻ này chạy thoát, ở phía Ngọc Hư Cung ta xem ngươi làm sao giải thích?
- Hắc hắc, Ngao Nhược ngươi không cần kích ta, Âm Linh Đảo ta mặc dù không được liệt vào trong Tiệt giáo, nhưng sư tôn lại có giao hảo với chư tiên Tiệt giáo. Một Tử Vân mà thôi làm sao cần kiêng kỵ? Nhưng nếu như thật sự người này là hung thủ thì cũng thôi, không cần ngươi nói ta cũng sẽ ra tay. Nhưng nếu hắn không phải là hung phạm, đệ tử Âm Linh Đảo cũng không muốn đứng ra làm chuyện cho người khác lợi dụng, cũng không cần phải để ý tới mặt mũi của Ngọc Hư Cung.
Nói dứt lời, Lý Thanh Y lại đem U Minh Bạch Cốt Phiên phẩy mạnh về phía Nhạc Vũ, vẻ mặt tự phụ nói:
- Tiểu tử kia, hôm nay trước tiên lấy thần hồn của ngươi kiểm tra đã, nếu thật không phải ngươi, ngày sau Lý Thanh Y này nhất định đến tạ tội…
Ngay lập tức có một cỗ cự lực xuyên qua cả lưu ly quang bích cùng Băng Diễm Huyền Quang Chướng trùm tới. Mạnh mẽ muốn lôi kéo nguyên thần của Nhạc Vũ về phương hướng U Minh Bạch Cốt Phiên. Cảm giác đau đớn không khỏe trước đó lại xuất hiện, càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
Một bộ phận nguyên thần của Nhạc Vũ đã dần dần thoát ra ngoài cơ thể. Hồn niệm của hắn rõ ràng cảm giác được thần hồn cuồng nộ của Chiến Tuyết, lôi pháp thần thông đang không ngừng hội tụ trong đan điền nàng, tử phù chữ Đình đang rừng rực lóe sáng.
Một tia tử lôi cứ thế súc tích thành hình, mà bên trong thần tinh đang rút lấy vô số thần lực.
Không ngờ lại bị Nhạc Vũ mạnh mẽ áp chế nên vẫn chưa thể ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.