Nhạc Vũ bất giác hít sâu một hơi, biết vật này là ngọn nguồn thực lực của An Thiên Huyền Thánh Đại Đế phương bắc.
Không giống với những tướng lãnh kia là dựa vào trợ lực của yêu bà, nắm giữ vu lực còn Đại Đế phương bắc lại dựa vào mặt Ngọc Khuê này.
Hắn chiêu vào tay, thoáng phân tích một lúc rồi hơi biến sắc.
Bên trong Ngọc Khuê quả thật có thần lực to lớn, phẩm chất tương đương với thập thất giai Vu Thần.
Linh trận bên trong ngoại trừ kết cấu giộng như thần tinh Vu Thần cùng loại thì còn có tồn trữ lực hấp nạp, hấp thu thần lực của Thiên Đình.
Bất quá khiến người kinh dị nhất vẫn là chất liệu, giống như ngọc mà không phải ngọc, nếu bàn về độ cứng có thể so với Long Thương Kiếm.
Cơ hồ theo vô thức, Nhạc Vũ nghĩ tới Xi Vưu, còn có Nguyên Trí quả thụ đã từng thấy trong Vạn Lôi điện.
Nơi này có tới mấy vị Đại La Kim Tiên, cho dù có Hi Hoàng kính cùng Bạch Lộc Già Thiên Lệnh cùng che đậy cũng khó bảo đảm vạn toàn, Chiến Tuyết không dám tùy tiện ra khỏi Diễn Thiên Châu, bất quá khi Nhạc Vũ cầm khối Ngọc Khuê này vào tay thì vẫn kêu lên kinh dị:
- Cái này giống như là chế tạo từ di thể Tổ Vu?
Nhạc Vũ cười lạnh, trở mặt sau của Ngọc Khuê thì thấy có khắc bốn chữ Huyền Minh An Thiên, hắn nhìn sững hồi lâu rồi mới trấn tĩnh lại.
Lại nghe Chiến Tuyết hỏi vẻ ngạc nhiên:
- Huyền Minh An Thiên, ngọc khuê này là từ Huyền Minh?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm, trích ra một giọt tinh huyết nhỏ lên rồi ngồi xuống trong điện bắt đầu tế luyện.
Dưới Ngọc Khuê có khắc mấy chữ triện chính là khẩu quyết tế luyện bảo vật này, vì vậy Nhạc Vũ cũng không cần phân tích, chỉ qua mấy thời thần đã tương thông tâm thần với vật này.
Bất quá muốn đem vu lực bên trong ngự sử tùy tâm thì còn cần chút thời gian, dù sao tính chất thần lực này vẫn có khác biệt với thần lực mà tu sĩ sở tập.
Đổi lại là người bên ngoài nhất định sẽ không hiểu ra sao nhưng vì Nhạc Vũ đã từng chứng kiến Chiến Tuyết từng bước đề thăng thần cách nên ít nhiều hiểu rõ loại lực lượng này.
Thần niệm hắn khẽ động liền bắt đầu thôi sử một tia thần lực bên trong Ngọc Khuê vãi ra một bồn hoa bên ngoài cửa điện.
Sau đó liền thấy một cây Thất Diệp linh thảo trong bồn đang nhanh chóng phát triển với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bảy phiến ngân diệp dần dần tăng lên tám phiến.
Tuy nhìn qua không khác với thủ đoạn thúc đẩy sinh trưởng của Đạo gia nhưng Nhạc Vũ biết rõ chỗ khác biệt trong đó. Đạo gia thúc đẩy sinh trưởng dù cũng thần kỳ nhưng sẽ tổn hại sinh khí, còn gốc Thất Diệp Thảo trước mắt này lại hàng thật giá thật tăng lên hai trăm năm.
- Thuật Vu Thần quả nhiên có chút thần diệu.
Nhạc Vũ thầm tán thưởng, chỉ chốc lát sau đã cảm giác trong đó đa phần là ý niệm hỗn loạn, tuôn ra ăn mòn thần hồn.
Từng chút vu lực cũng bắt đầu rót vào cơ thể hắn.
Thứ trước bị một đạo thất thải lôi quang trong thần hồn hắn quét sạch, thứ sau lại bị Ngũ Hành phù trận trong ngoài thoáng chuyển đã biến thành linh lực tinh khiết.
Nhạc Vũ bất giác cả kinh, nghĩ đến lúc trước để cho Chiến Tuyết ngưng tụ thần cách. Cũng may mắn là nàng tu tập Huyền Sát Chiến Ma nên thần hồn kiên ngưng hơn xa tu sĩ bình thường mấy lần. Bản thân hắn tu luyện Vô Tướng Cửu Kiếp thần lôi pháp, dùng kiếp lôi tôi rèn thần hồn, nếu không chỉ sợ đã sớm bị tín nguyện lực này xâm nhiễm.
Tụ tín ngưỡng lực dùng thành thần vị, bản thân cũng đồng dạng dễ dàng hòa với ý niệm vạn dân.
Thiên Đình hiện giờ là chỗ thống nhất tụ tập tín nguyện hương khói dân gian rồi sau đó lại làm phân phối, bản thân đã thuần hóa qua một lần.
Bất quá khi Nhạc Vũ sử dụng vẫn có cảm giác phiền toái, nếu thật sự là Uyên Minh thì chỉ sợ chưa qua mười năm sẽ bị lay động thần trí, dù không đến mức biến thành khôi lỗi nhưng cũng không còn là Uyên Minh.
- Vị Thiên Đế kia từng nói có phù lục đạo tổ có thể tương trợ nhưng giờ cũng không thấy bóng dáng.
Cười tự giễu, Nhạc Vũ lại thử thi triển một phen, tự vấn thấy đã sơ bộ khống chế mới thu hồi lại.
Vật này tuy không phải Linh Bảo nhưng tác dụng không hề kém, bất quá cũng phải xem phải ở trong tay ai.
Nếu như chân chính rơi vào tay Đại La Kim Tiên hay Thái Thanh Huyền Tiên thì tự nhiên như hổ thêm cánh.
Đối với hắn mà nói dù có thần lực bên trong gia trì thì tối đa cũng chỉ có thể có được thực lực thập thất giai Vu Thần mà thôi, hơn nữa về sau còn co lại trên diện rộng.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Tiếp đó Nhạc Vũ không chút khách khí mặc vào hoàng bào cùng lưu miện. Chiếc lưu miện mười một tia dao động che lại khuôn mặt của Nhạc Vũ khiến người nhìn vào có vài phần cảm giác thần bí.
Hoàng bào màu đen có thể sánh với một kiện bảo y Tứ phẩm Linh Bảo, lưu miện mười một tia cũng không biết có quán chú long huyết hay không nhưng khi đội lên thì sinh ra uy thế, bản thân còn có hiệu quả Chướng Nhãn pháp nên khiến cho Bạch Lộc Già Thiên lệnh càng hoàn mỹ.
Nhạc Vũ cầm lấy một thủy kính nhìn vào rồi cười nhẹ bước ra ngoài cửa.
Bên trong An Thiên Cung rộng lớn ngoại trừ cung nữ ở cảnh giới Linh tiên thì không còn một ai. Mười mấy người đang lau dọn trước Huyền Thánh điện lúc này trông thấy Nhạc Vũ đề hoảng sợ, kinh ngạc nhìn bào phục trên người Nhạc Vũ.
Sau khi lấy lại tinh thần thì ngẩn ra không biết làm gì, một số lấy ra phi phù truyền tin, do dự có nên truyền tin hay không.
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, bước ra khỏi cửa cung. Theo lẽ thường thì sắc phong Đại Đế phải có điển nghi tương ứng dùng chiêu cáo Hồng Hoang.
Lý Trường Canh không hề đề cập, thậm chí cũng chưa từng thông cáo, quy chế nên có cũng không hề thấy, hiển nhiên chưa từng đối đãi hắn như Bắc phươn Đại Đế chính thức.
Cho dù hắn đã sớm có sở liệu thì cũng không khỏi cảm thấy đắng chát, trong mắt lão đầu này chắc hẳn lần này hắn đi phương bắc chỉ có kết cục tử vong.
Liếc nhìn chung quanh cửa điện, Nhạc Vũ liền trực tiếp giá khởi một đoàn vân khí bay lên, nhìn qua thành thị cực lớn rồi trong lòng khẽ động đi về phía đông.
Trên đường đi có vô số người ngẩng đầu nhìn lên, hoặc là kinh dị, hoặc là khó hiểu, cuối cùng vẫn cố kỵ hoàng bào lưu miện trên thân Nhạc Vũ, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cũng không có động tĩnh nên không dám chính thức ra tay.
Hướng thành đông có một tòa tháp cao 99 tầng, cao tới chín vạn chín ngàn trượng, xếp thứ ba trong những kiến trúc cao nhất của thành.
Nhạc Vũ chưa đến nơi đã thấy trước cự tháp có một thạch bia cực lớn, trên đó có khắc mấy chữ triện"Vạn Tượng Tham Huyền tháp".
- Vạn Tượng Tham Huyền tháp? Là tự xưng Bao La Vạn Tượng sao?
Nhạc Vũ khẽ dẫn pháp quyết hạ xuống trước cửa tháp. Đang muốn cất bước đi vào thì thấy có hai trung niên đều mặc quan bào màu xanh theo văn vân một trái một phải đứng trên bậc thềm ngăn lại nhìn vẻ soi mói.
- Ừ?
Ánh mắt Nhạc Vũ ngưng tụ giống như đao bắn tới, chẳng những thôi động uy áp của lưu miện hoàng bào mà gia trì thêm một ít vu lực Ngọc Khuê.
Hai trung niên mặc đạo bào xanh lập tức lộ vẻ mê man, vô thức lùi về phía sau mấy bước, hơn mười tên kim giáp Hiệu úy phía sau cũng lộ vẻ sợ hãi.
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, hơi phất tay rồi bước vào, tiếp đó một cung điện vô cùng rộng lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Bên trong bày ra vô số giá sách, vô số điển tịch, liếc nhìn qua áng chừng mấy trăm vạn.
- Chính xác là như sâu như biển.
Trong mắt Nhạc Vũ lộ ra dị sắc, hưng phấn bước lên trên lầu.
Thiên Đình thu thập đạo điển tạp thư bắt đầu từ Đế Tuấn để tham khảo Dĩ Lực Chứng Đạo. Sau đó chưa từng bị hủy đi nên mới nhiều như vậy. Dưới sự chủ trì của Hạo Thiên thượng đế đã dần dần vang danh vũ nội. Rất nhiều sách quý chỉ có độc bản, cho dù nhị giáo Xiển Tiệt hay Tây Phương Giáo cũng có nhiều đệ tử tới đây mượn đọc.
Điển tịch trong này phần lớn đều thuộc cấp Nguyên Anh Đại Thừa, nếu có đầy đủ thời gian thì hắn còn có hứng thú để xem nhưng với căn cơ vững chắc hiện giờ thì không hề cảm thấy hứng thú.
Lúc tới tầng thứ bốn mươi, đạo điển ở đây đều dùng tiên pháp để phong cấm nhưng với Huyền Minh An Thiên khuê trong tay thì đại bộ phận cấm chế trong Diệu Pháp Đại La Thiên đều không đáng ngại.
Bất quá vào lúc hắn đang hưng phấn rút một điển tịch thậm chí không ghi lại trong Tử Khuyết Thiên Chương lật xem thì sau lưng chợt có một đạo khí tức đến gần rồi ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Nhạc Vũ cười nhẹ, quay đầu lại thì thấy một nam tử mặc triều phục màu tím, mặt trắng môi đỏ nhưng ánh mắt lại lăng lệ:
- Nơi này chính là trọng địa Thiên Đình, người rảnh rỗi không được đi vào
Nhạc Vũ biết Thiên Đình cũng phân phẩm cấp quan giai, ngoài nhất phẩm là huyền bào, ngoài Tam phẩm là tử bào, ngoài Ngũ phẩm là lam bào, còn lục bào thì từ thất phẩm đến cửu phẩm tưng ứng với Thái Thanh Huyền Tiên, Thái Ất Chân Tiên, ngọc tiên cùng Thiên Tiên.
Người này hai mắt thần quang lóng lánh, khó thấy chính là trên người không hề có chút khí tức vu lực, hiển thị thực lực bản thân là Thái Ất Chân Tiên, chắc có địa vị không thấp trong thiên đình, thậm chí rất có thể là chủ sự của Vạn Tượng Tham Huyền tháp.
Bất quá Nhạc Vũ cũng chỉ thoáng kinh ngạc rồi không để ý bình thản tiếp tục lật sách:
- Người rảnh rỗi? An Thiên Huyền Thánh Đại Đế trong mắt ngươi cũng là người rảnh rỗi hay sao?
Người nọ nhíu mày, chộp lấy tay Nhạc Vũ quát lớn:
- Từ tầng bốn mươi trở lên chỉ có đệ tử Kim Tiên hai giáo Xiển Tiệt và Đế Quân mới có thể đi vào. Thân phận Đại Đế mặc dù tôn quý nhưng theo ta thấy vẫn nên đi ra.
Hắn còn chưa dứt lời thì trên má đã nghe chát một tiếng rồi thân hình bắn ra ngoài ngàn trượng.