Quấn Lấy Không Buông

Chương 74:




Nhìn Hắc Long đang mải chơi, chàng trai sửng sốt một hồi mới hừ hừ hai tiếng, " Đồ rồng mắt trắng!"
Rồng mắt trắng đang bị châu báu lấp lánh mê hoặc nên không hề để ý đến hắn.
Chỉ có Tinh Nhan nhìn mình không thể khống chế bản thân mà cắn răng nghiến lơi, rồng phương tây... hình như đến khi trưởng thành mới có thể hóa thành người...
Rồng phương Tây phải 500 tuổi mới được tính là trưởng thành, thân thể này chỉ mới hơn 400 tuổi thôi, nó vẫn còn là một con rồng vị thành niên, thế này... còn phải hơn 10 năm nữa mới có thể hóa thành người...
... Còn xa quá, Tinh Nhan vừa gom châu báu để dưới cánh của mình vừa đau đớn nghĩ nghĩ.
Bây giờ công chúa không còn sợ ác long nữa, nhìn thấy nó vui vẻ chơi đùa, nàng cũng mỉm cười.
Thật ra con rồng này rất đáng yêu.
Bây giờ nàng đã hiểu, chỉ cần không đoạt lấy châu báu của Hắc Long, dù nàng đi tới đi lui hay ra khỏi hang động này thì Hắc Long cũng sẽ không để ý.
Công chúa ngẩng đầu, vuốt ve đôi môi anh đào của mình, đi tới đi lui trong hang động to lớn này.
Nhưng tại sao nàng lại phải trốn đi?
Ở đây, nàng không thể ăn cơm trong cái đĩa sứ trắng tinh, cũng không dùng khăn gấm mềm mại nhất để lau miệng, nhưng ngược lại, nàng không cần bảo trì nụ cười, không cần ăn nhẹ nó khẽ, không cần vì lý do hòa bình mà kết hôn với một người đàn ông mà mình chưa gặp bao giờ.
Vấn đề giữa hai quốc gia, không lẽ chỉ có thể giải quyết bằng quan hệ thông gia thôi sao?
Hơn nữa, dù nàng mất đi khá nhiều thứ, nhưng lại đạt được một thứ vô cùng quan trọng.
Đó chính là tự do.
Bây giờ, nàng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Điều mà nàng lo nhất, chính là đại ca, nhưng ngày đầu tiên đến đây nhị ca đã gửi tin báo bình an về cho hắn, bây giờ đại ca chắc đã nhận được tin rồi cũng nên.
Nếu vậy thì, để nàng ích kỷ một lần, nếu mọi người đều nghĩ công chúa Irina đã chết, vậy thì... coi như nàng đã chết.
- -- Sống sót chỉ còn là Irina mà thôi.
Trong hang động hẻo lánh, có một lùm cỏ xanh mọc trong khe đá, kiên cường sinh trưởng, nở ra một đóa hoa màu đỏ đong đưa trong gió.
Công chúa ngắt đóa hoa cài lên đầu mình, nở nụ cười tươi rói hỏi chàng trai vừa trở về, "Nhị ca, nhìn mụi đẹp không?"
Áo bào rộng rãi bay theo gió, chàng trai hững hỡ nhìn nàng rồi đáp, "Bình thường."
Công chúa:...
Chả chân thành tí nào.
Bỗng nghĩ đến điều gì, ánh mắt chàng trai khẽ động.
Nhìn về Hắc Long bên kia không quan tâm chàng, thậm chí đã nhắm mắt lại ngủ, rồi lại nhìn núi châu báu mà suy nghĩ.
...
Giống như công chúa nghĩ, đại hoàng tử đã nhận được tin tức của nhị đệ.
Một bức thư rơi xuống tay hắn, đại hoàng tử đang sốt ruột bỗng chốc bĩnh tĩnh lại, giọng nói của nhị đệ từ đâu truyền tới, tâm trạng lo lắng mấy ngày qua rốt cục đã biến mất.
Vẻ mặt của hắn, từ nhẹ nhõm chuyển sang không vui rồi nổi giận, cuối cùng là bất đắc dĩ.
"Hoàng tử?"
Có lẽ thấy hắn lơ đãng một lúc lúc nên thuộc hạ bị bỏ quên lấy dũng khí gọi hắn
Đại hoàng tử lấy lại tinh thần, phất tay áo nói, "Tiếp tục tìm."
Dù biết quyết định của muội muội nhưng bây giờ cũng phải ra vẻ một chút.
Thuộc hạ cảm nhận được... đại hoàng tử đã không còn lo lắng nữa, có lẽ là...
Hắn ta nhìn xuống lá thư truyền tin kia, đè nén suy đoán trong lòng, hắn ta chỉ là thuộc hạ, chỉ cần làm theo lời của hoàng tử là được, những điều không nên biết thì không biết vẫn tốt hơn.
Thuộc hạ chắp tay hành lễ rồi lui ra.
...
Nhưng đại hoàng tử và công chúa không ngờ còn có một hoàng tử điện hạ xuất hiện bất ngờ.
Lúc này hoàng tử đã mò đến ven rừng Maya, vì Hắc Long ẩn náu trong rừng sâu, bị sức mạnh của rồng uy hiếp cho nên ở đây khác hẳn với những khu rừng khác, có rất nhiều mãnh thú tập trung ở ven rừng.
Điều này cũng là lý do khiến cho rừng Maya nổi tiếng là khu rừng rậm đầy nguy hiểm.
Có biết bao nhiêu đội thám hiểm đến đây bất chấp nguy hiểm ra ra vào vào.
Hoàng tử gia nhập vào một đội thám hiểm nổi tiếng, cùng bọn họ tiến vào rừng.
Phạm vi ven rừng rất rộng, đội thám hiểm thận trọng tiếng vào, nhưng không may lại gặp phải Cửu đầu điểu, đây là loài chim nguy hiểm đứng đầu, nó rất hung dữ, hơn nữa có tận hai cái đầu.
Dù hoàng tử có giải quyết được một đầu thì đầu còn lại cũng đủ gây khó khăn cho đội thám hiểm.
Đội trưởng lau đi vết máu trên mặt, đau đớn cất giọng khàn khàn, "Aure thân mến, tôi nghĩ chúng ta nên chia tay tại đây."
Ngày đầu tiên khi Aure gia nhập vào đoàn đã nói rằng mình muốn vào sâu trong rừng, đội thám hiểm của bọn họ đều tự biết năng lực của mình, bọn họ không có khả năng đi sâu vào rừng.
Càng vào sâu thì càng dễ gặp nguy hiểm, bọn họ vốn dĩ định đi vào xem có thể thu hoạch vài món quý giá nào khhoong, nhưng bây giờ gặp chuyện thế này, chỉ đành dừng lại để không bị tổn hại.
"Nếu vậy thì hẹn gặp lại các vị."
"Chúc cậu may mắn."
Hoàng tử Aure không cưỡng cầu, trong lúc thám hiểm chia tay, tách đoàn là chuyện bình thường, hắn cúi chào theo phong cách dũng sĩ, sau đó chia tay đoàn thám hiểm, tiếp tục tiến vào rừng sâu.
Ngay từ lúc bắt đầu đã khó khăn.
Hoàng tử Aure bị thương rất nhiều, nếu không phải nhờ mong ước giải cứu công chúa chống đỡ, có lẽ hắn đã rút lui từ lâu, nhưng vì công chúa mà hắn cố gắng đến cùng.
Hắn nhất định phải cứu vợ của mình trở về. Dù có đánh thắng Hắc Long hay không, với tư cách là một người ái mộ, là vị hôn phu của nàng, hắn nhất định sẽ làm thế.
Có lẽ là gặp may cho nên hắn không hề gặp mãnh thú, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, thú thật, với thực lực của hắn bây giờ, không thể liều mạng với bọn mãnh thú hung hãn ấy được.
"Cảm ơn Thượng Đế..."
Nhưng hắn vừa dứt lời thì bất hạnh đổ ập đến.
Một con thiên khiển đang nằm ngủ cách đó không xa, cái mũi nó động đậy như đang ngửi được gì đó, ngay lập tức nó mở mắt ra.
"Thượng Đế ơi!"
Hoàng tử hô lên, sau đó xoay người chạy trốn, lúc này mà liều mạng thì chỉ có đồ ngốc mới liều mạng, chỗ nào có thể trốn được thì trốn.
Cơ thể Thiên Khiển khá lớn, mấy chỗ nhỏ hẹp nó không thể chui vào được, thấy hoàng tử trốn càng xa, đôi mắt nó đỏ lên, bị con "sâu" nhỏ bé chạy đến xâm lấn lãnh địea của mình, nó tức giận quét đuôi phá hủy khu vực quanh đây thành bình địa.
Bóng dáng hoàng tử bị lộ ra, hắn tăng tốc mà không quan tâm đến phương hướng. Con Thiên Khiển nhìn con "sâu" nhỏ còn định chạy trốn thì nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.
Đến khi hoàng tử đã kiệt sức, cảm thấy không thể trốn nữa thì cơ hội xuất hiện...
Hoàng tử chui vào một cái hang động, lúc mất hết sức lức thì phát hiện con Thiên Khiển không đuổi theo hắn nữa.
Hắn quay đầu lại thì thấy nó đang cáu kỉnh cạp đất, tức giận rống to ở trong khu rừng kia, nhưng lại không dám tiến về phía này, tưa như có một đường ranh giới tàn hình ở nơi đây.
Hoàng tử ngây ngẩn cả người.
Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?
***
Lúc này, công chúa đang bận rộn trang trí cho căn phòng mới của mình nên không hề hay biết.
Dù sao nàng cũng là một cô gái, nhị ca nàng lại không muốn nàng quấy rầy hắn và Hắc Long, cho nên đã tạo cho nàng một căn phòng ở bên cạnh hang động.
Mấy hôm nay nàng phải ngủ trên giường đá, mà giường đá lại quá cứng, hơn nữa trời sắp vào đông, nàng phải suy nghĩ cho tương lai của mình.
Đây là địa bàn của Hắc Long nên không có bất cứ loài vật nào dám bén mảng tới, rất an toàn, mỗi lần nhị ca và Hắc Long ở cạnh nhau, nàng sẽ ra ngoài tản bộ một lát, hái vài thứ cần thiết.
Ví dụ như hoa Bành Ti.
Hoa Bành Ti là loài hoa kỳ lạ, cánh hoa sau khi phơi khô không giống như những loài hoa khác mà nó trở nên bù xù, nhưng lại rất mềm mại, nằm ngủ trên cánh hoa tựa như đang ngủ trên mây.
Công chúa vừa hái hoa vừa nghĩ, lát nữa trở về, không biết thừa dịp Hắc Long ngủ có thể trộm một viên dạ minh châu được không.
- - Phòng của nàng có hơi tối.
Đương nhiên, khi Hắc Long tỉnh thì không thể, nó rất bảo vệ núi châu báu, đợi nó ngủ cũng không được an toàn cho lắm... chẳng may nó tỉnh lại thì phải làm sao ~
Hay là... nhờ nhị ca giúp nàng?
Nhị ca chắc chắn sẽ lấy được... nhỉ?
***
Ở bên này.
Thấy công chúa lại đi ra ngoài, chàng trai nhìn về phía Hắc Long, đôi mắt chớp chớp.
Mấy hôm nay, Hắc Long cứ ăn rồi ngủ, ăn xong lại ôm đống châu báu của mình mà ngủ, không thèm quan tâm đến chàng nữa.
Chàng trai khẽ cười, chàng không vui tí nào.
Dường như chàng không thích hợp với thế giới này, cứ như một kẻ lạc lõng, nhưng lần đầu tiên thấy nàng, trái tim tĩnh lặng của chàng bắt đầu loạn nhịp, trong đầu luôn có một giọng nói, chính là nàng, người mà chàng chờ đợi bấy lâu đã xuất hiện.
Nhưng cô rồng này có vẻ như không thích chàng.
Điều này làm chàng không vui cho lắm.
...
Nghĩ đến điều đó, chàng trai không do dự nữa.
Ánh mắt đảo qua núi châu báu, nhìn vài món quý giá nhất, chàng nhẹ nhàng bay lên, nhặt vài món trên ngọn núi.
Hồng ngọc, kim cương, lam bảo thạch, ngọc lục bảo, phỉ thúy, ngọc opal, đá Tourmailine, thủy tinh, dây chuyền, vòng tay, bông tai...ánh sáng lấp la lấp lánh, vô cùng sáng chói.
Nhưng... toàn bộ đều là của nữ.
Chàng trai không bận tâm, tự nhiên cầm lấy rồi nhảy xuống núi châu báu.
Nhưng mấy món đồ trên tay chàng vừa rời khỏi núi châu báu, Hắc Long đang say giấc bỗng dưng tỉnh lại, nổi giận gầm lên, đôi cánh đập liên hồi.
"Gầm!"
- - Con rùa đen nào hả! Mau bỏ tiểu bảo bối của bà xuống ngay!
Đôi cánh không lồ che mất ánh sáng, tựa như cả một ngọn núi đè xuống, chàng trai đen mặt, không hề có ý muốn tránh né.
- - Chàng hiểu nàng nói gì.
Chi bằng không hiểu tốt hơn.
Thấy rõ người đứng dưới là ai, lòng Tinh Nhan nảy lên một cái rồi vội vàng dừng cánh lại.
Nhưng trọng lượng nàng quá lớn, không kịp thu lại, thế là cơ thể cồng kềnh ngã nhào.
"Ngao..."
- - Mau tránh ra.
Qúa chậm rồi... Chàng trai vừa lấy lại tinh thần thì thấy cả cơ thể to lớn ngã nhào xuống, đất trời như rung chuyển, có tránh cũng không tránh kịp.
Ầm, cả hang động chìm trong bụi đất.
Mờ mịt trong chốc lát, Hắc Long vội vàng đứng dậy khỏi cái hố, chột dạ thu đôi cánh vào.
A...
Chàng trai đau đớn kêu lên, gương mặt trắng bệch, chàng bị đè lõm vào hốc đá.
Tinh Nhan không dám nhìn, không thể trách nàng được... Rồng phương Tây là thế mà, vừa to lại vừa cồng kềnh, trong chuyện cổ tích, dũng sĩ và rồng cũng chênh lệch như thế, dũng sĩ có thể đánh bại rồng để cứu công chúa chính là do rồng quá cồng kềnh.
Cho nên không thể trách nàng được.
Đúng vậy.
"Ngao..." Nàng chột dạ, nhẹ giọng kêu lên.
- - Ngươi không sao chứ...
Chàng trai xanh mặt, chật vật nở nụ cười, đỡ eo bò ra khỏi cái hố hình người.
Thanh kiếm lóe lên, san bằng hố đá rồi mới cắn răng lên tiếng. "Không sao."
Dù bên ngoài chàng chỉ là một đại kiếm sĩ, nhưng thực ra chàng đã đã là kiếm thánh cấp cao nhất, cơ thể đã tu luyện đến tường đồng vách sách, bị cả tòa núi lớn như thế đè xuống cũng không chết được.
Nhưng mà chàng lại muốn nôn...
Mà mấy chuyện này không phải là trọng điểm.
Chàng trai nghiêm mặt, chưa kịp vặn lại cái eo đã mở miệng, có hơi chua xót, "Nàng vừa nói tiểu bảo bối gì đó!"
Từ này có thể tùy tiện nói hả?
"Nàng còn chưa hóa thành người, có nghĩa là nàng chưa trưởng thành..."
"Rồng vị thành niên đừng suy nghĩ đến chuyện này, xưng hô "bảo bối" này quá táo bạo rồi đấy biết không?"
Chàng trai vịn eo mình, tiếng xương phát ra rốp rốp, nhưng hắn vẫn tiếp túc lãi nhãi, "Cái từ "tiểu bảo bối" này quá mức thân mật, dùng để gọi bạn đời của nàng..."
"Bạn đời của nàng mà nghe thấy sẽ ghen đó..."
Chàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng hơn, vừa trấn an vừa dụ dỗ, "Là một cô rồng có trách nhiệm, nàng phải giữ gìn hôn nhân của mình, không được bội bạc, không được để bạn đời đau lòng... Ta tin nàng có thể làm được, đúng không?..."
"Ta nói cho nàng biết, trên đời này chỉ có bạn đời mới tốt với nàng, yêu thương nàng nhất, bất kỳ châu báu nào cũng không bằng hắn đâu..."
"Mỗi sáng nàng phải trao cho hắn một nụ hôn...phải đối xử tốt với hắn...phải..."
Chàng cứ thao thao bất tuyệt, lải nhải không ngừng, dù giọng nói có dễ nghe cỡ nào thì rồng Tinh Nhan cũng không thể chịu nổi... Hắc Long thút thít nằm rạp trên mặt đất, cái đầu ong ong một hồi, hai mắt như biết thành khoanh nhang muỗi.
Ong ong ong, cứ như có vô vàn con muỗi bay xung quanh.
Ánh mắt Hắc Long như sụp đổi, gom núi châu báu lại rồi chui đầu vào trong, lộ ra cái mông bên ngoài, trông như một con đà điểu.
- - Cứu mạng!
- - Rồng ta sắp chết rồi!
****
Tác giả có lời muốn nói
Công chúa: Nhị ca, lấy cho muội một viên dạ minh châu.
Chàng trai:...À...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.