Quan Lộ Trầm Luân

Chương 160: Con cọp và Võ Tòng




Anh rể, ôi. Em sai rồi, anh rể!

Cát Tân vừa ôm đầu lăn lộn trên mặt đất tìm cách tránh những cú đánh của Bưu ca vừa kêu gào cầu xin tha thứ.

Anh rể? Lương Thần kinh ngạc nhìn Điền Văn Bưu đang nổi giận đùng đùng, lòng tự nhủ chẳng lẽ gã đã kết hôn? Không ngờ thằng khốn kia lại là em vợ của Điền Văn Bưu, chả trách mở miệng ra là ông nội, ngậm miệng cũng ông nội, đích thị là đã bắt chước tác phong hàng ngày của Điền Văn Bưu.

- Bưu vừa có người yêu rồi, ông Điền trưởng phòng thành phố giới thiệu cho nó một cô. Đầu tiên nó cũng không hào hứng lắm, ai ngờ vừa gặp mặt đã bị người ta mê hoặc! Thằng nhãi đó chính là em vợ tương lai của Bưu, tên là Cát Tân!

Lý Bân miệng vừa giải thích, mắt vừa nhanh nhẹn liếc sang phía Phó trưởng phòng Tiền và Phó trưởng phòng Nhạc đang ngồi một bên.

Phó trưởng phòng Tiền và Phó trưởng phòng Nhạc không bảo nhau mà trán ai nấy đều đẫm mồ hôi. Quyền thế của Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt thì toàn bộ huyện Tây Phong này đều biết. Ông ta làm lãnh đạo ở đây đã lâu, lại đang trong thời kỳ êm đẹp với Chủ tịch huyện mới là Lục Nhất Minh. Nghe nói lại được Bí thư thành ủy Lương rất coi trọng. Lý Bân vốn là đứa con duy nhất của Bí thư huyện ủy. Gã tuy rằng không có chức có quyền, nhưng trên thực tế lại không kém gì cha, một khi đã làm gã mích lòng thì việc về hưu sớm hay muộn của hai vị Phó trưởng phòng cũng chỉ là vấn đề thời gian!

- Cậu Bân, cậu thấy đấy việc này thật là phiền phức. Tôi và ông Nhạc thật sự không biết đây là bằng hữu của cậu Bân nên đã đắc tội, thật sự là đã đắc tội!

Phó trưởng phòng Tiền và Phó trưởng phòng Nhạc phòng Tư pháp vội vàng bước đến trước nói. Tận mắt chứng kiến Điền Văn Bưu tuyệt nhiên không e dè cả nể quan hệ anh rể em vợ, mà sẵn sàng dạy dỗ Cát Tân tới chết, bọn họ ngay lập tức ý thức được rằng, cậu thanh niên trai trẻ ăn mặc bình thường này chắc chắn là kẻ nào đó rất khó dây vào.

Lý Bân không đáp lại mà đảo mắt nhìn Lương Thần, rõ ràng muốn trao cho hắn quyền xử trí. Lương Thần nhìn hai vị Phó trưởng phòng, rồi hướng về phía Lý Nha Nội lắc đầu, ý là thôi. Nói thật là hắn chẳng có tâm tư đâu tức giận mấy kẻ vớ vẩn này.

- Anh Lương đã không muốn so bì cùng hai vị thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa!

Lý Nha Nội hướng về phía hai vị Phó trưởng phòng nói:

- Lát nữa lại đây kính hai chén rượu tạ lỗi, việc này coi như xong!

- Nhất định, nhất định rồi!

Hai vị Phó trưởng phòng gật đầu lia lịa trước mặt tất cả mọi người. Phó trưởng phòng Tiền và Phó trưởng phòng Nhạc dù trên mặt vẫn còn chút lo âu, nhưng kỳ thực trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã bị mất thể diện, nhưng con đường quan chức vẫn được bảo đảm. Những cái khác đều là hư vô, chỉ có cái ghế Phó trưởng phòng mới là đích thực.

Nhưng ở bên kia, Điền Văn Bưu vẫn tiếp tục nhằm vào Cát Tân đang lăn lộn trên mặt đất mà đấm đá, chửi mắng túi bụi. Bố mày muốn lấy lòng chắc cũng không kịp, mày thì láo toét, dám đắc tội người ta. Bắt chước bố mày à! Tao cho mày bắt chước luôn!

- Tao đánh mày chết thằng cháu rùa này, đánh mày chết thằng cháu rùa này!

Nghe Điền Văn Bưu chửi, Lương Thần không nhịn được cười, cậu Bưu này thật không biết lựa lời, Cát Tân mà biến thành cháu rùa thật, thì chị gái Cát Tân là cái gì? Chẳng phải Bưu ca cũng đang tự mắng chính mình đấy thôi!

- Bảo Bưu ca thôi đi, mọi người đang nhìn đấy!

Lương Thần ra vẻ khoan dung độ lượng. Đó chỉ là một kẻ lưu manh thỏ đế, cáo mượn oai hùm, lại là em vợ của Điền Văn Bưu, không đáng để đánh chết. Bởi vậy Lương Thần quay đầu vừa cười vừa nói với Lý Nha Nội.

- Bưu tử, thế là được rồi, anh đánh em vợ hỏng cả người như vậy, anh định giải thích thế nào với vợ!

Lý Nha Nội gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi quay sang Điền Văn Bưu nói lớn.

Thấy Lý Nha Nội nói vậy, Điền Văn Bưu cũng thuận thế liền mượn cớ xuống thang, mặc dù trong lòng chưa hả giận, nhưng cũng không muốn đánh cậu em vợ tương lai tới chỗ tàn phế!

- Tính cách của tôi không phải anh không biết, trước mặt tôi khi nào có phần cho đàn bà nói chứ?

Giơ chân đá thêm Cát Tân một phát cho hả giận, Bưu ca vừa bước tới vừa nói với vẻ mặt ngạo nghễ.

- Bưu tử, tôi khâm phục cậu ở điểm này, đại trượng phu, thật sự là đại trượng phu!

Chứng kiến từ đầu tới cuối vụ việc, một Vương khác ở Tây Phong là Cường ca bước ra miệng cười nhăn nhở, nói với giọng điệu vô cùng khâm phục:

- Trước đây, tôi còn tưởng cậu đã bị Cát Mẫn thu phục rồi chứ?

- Tôi là ai chứ?

Thấy Cường ca vốn luôn chống đối mình giờ tỏ vẻ kính nể, Điền Văn Bưu không giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt, vỗ ngực nói:

- Ông Ngụy, ông biết chữ Bưu trong tên tôi có nghĩa gì không, là con cọp đấy! Ông có thấy ai đánh bại được cọp không?

- Chưa từng thấy, chưa từng thấy!

Ngụy Phúc Cường kia miệng cười nham nhở, ảnh mắt hướng về phía đằng xa.

Không chỉ hắn, mà trên khuôn mặt Lý Nha Nội cũng lộ rõ vẻ kỳ quái, cũng đứng lên, thò tay kéo kéo Lương Thần, khẽ cười nói:

- Có trò hay để xem rồi!

- Văn Bưu!

Ngay lúc đó một giọng nữ vang lên bên tai Điền Văn Bưu. Thanh âm thật dịu dàng êm ái, nhưng trong tai của Tây Phong nhị vương Bưu ca thì chẳng khác gì một tiếng sét đánh.

Chậm rãi xoay người lại, thấy một người con gái xinh đẹp khoác chiếc áo gió màu vàng bước ra từ đám đông, Bưu ca mặt vừa tươi cười vừa xấu hổ, miệng lắp bắp nói:

- Mẫn Mẫn, ừhmm, em đến đây khi nào?

-

- Em đến vừa đúng lúc, không sớm cũng không muộn, vừa vặn những lời anh nói lúc nãy em đều đã nghe hết rồi!

Cô gái mỉm cười nhìn Điền Văn Bưu, trả lời với giọng điệu thản nhiên như không.

- Anh đâu có nói cái gì đâu.

Văn Bưu nói như thể muốn chối.

- Bưu tử, khi nãy ông nói ở nhà ông là cọp, không ai đánh bại được ông!

Ngụy Phúc Cường ở một bên châm ngòi thổi gió, ném đá thêm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ngụy Phúc Cường, ông dám chơi tôi à!

Điền Văn Bưu giận giữ quát lớn.

- Nói cũng đúng, giống như vua của núi rừng, ai có thể hàng được anh đâu? Ngày xưa em thật quá ngây thơ!

Khuôn mặt Cát Mẫn thoáng vẻ buồn bã, bước theo Điền Văn Bưu sang một bên.

- Ôi, ôi, Mẫn Mẫn, anh sai rồi! Em đánh bại được anh! Em có thể!

Điền Văn Bưu ngay lập tức tỏ ra sợ hãi luống cuống, quên mất là có nhiều người đang nhìn, một tay níu lấy cô gái, miệng lắp bắp.

- Chẳng phải anh nói anh là cọp sao?

Cát Mẫn cất giọng nhỏ nhẹ.

- Anh là cọp, nhưng, nhưng…!

Điền Văn Bưu lo lắng vò đầu bứt tai, cuối cùng bất chợt nghĩ ra điều gì đó nói:

- Anh là cọp, Mẫn Mẫn em chính là Võ Tòng! Võ Tòng đánh được cọp mà!

Gạt người! Những người đang đứng vây xung quanh không nhịn được cười ồ lên. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thường ngày Bưu ca kiêu ngạo, hống hách ương ngạnh là thế, nhưng hóa ra lại bị người con gái này át vía. Lương Thần nheo mắt nhìn cô gái diện mạo xinh đẹp, thầm nghĩ cô quả thật không tầm thường chút nào. Từ khi xuất hiện đến giờ đã không đùng đùng nổi giận chất vấn Điền Văn Bưu vì sao đánh em trai mình, cũng chẳng buồn phiền oán trách Điền Văn Bưu đã không coi trọng đến lời nói của cô trước mặt mọi người, mà chỉ nhẹ nhàng thản nhiên, mới nói vài câu đã khiến cho Điền Văn Bưu trở nên ngoan ngoãn, không chỉ cho mọi người thấy vị trí quan trọng của cô trong lòng Điền Văn Bưu, mà còn gián tiếp lấy lại thể diện cho em trai mình vừa bị đánh.

- Trông bộ dạng anh kìa, thật ngốc nghếch!

Cát Mẫn bật cười. Là người mưu mẹo, cô biết rất rõ đàn ông đều rất coi trọng thể diện. Điền Văn Bưu có thể làm đến như vậy quả là không dễ tý nào, bởi vậy cô cũng không làm căng nữa mà thân thiết ôm lấy cầm tay gã.

- Giải tán, tất cả mọi người giải tán thôi!

Lý Nha Nội tay vỗ vỗ, hướng về phía đám đông nói to.

Lý Nha Nội đã nói, đương nhiên không ai dám không nể tình. Với lại đã hết cái hay ho để xem, các đôi nam nữ lần lượt đi vào đại sảnh của Thời Gian Vàng. Uông Văn Hân khẽ liếc nhìn người thanh niên kia, rồi cũng rảo bước vào trong cùng đám bạn học của mình.

Đại đội trưởng Trị an Lý Minh Khải và Đại đội phó Chu Chính Hoành bắt tay Lương Thần, cũng một lần nữa tha thiết mời Lương Thần có thời gian thì về thăm lại đội.

Sau khi chờ Lý Minh Khải cùng đội cảnh sát trị an đi khỏi, Phó trưởng phòng Tiền và Phó trưởng phòng Nhạc đến vây quanh Lương Thần không ngừng xin lỗi rối rít. Hai lần bị đánh lăn dưới đất, Cát Tân cũng đã đứng lên, sợ hãi rụt rè mà đứng từ xa, không những không khóc lóc kể lể tố cáo, mà ngược lại thỉnh thoảng lại e ngại liếc sang quan sát sắc mặt của Cát Mẫn.

- Đây là sếp Lương, người mà anh thường nói với em, trước đây là Đại đội trưởng đội trị an của huyện, bây giờ là đại đội trưởng đội hình sự cục Công an thành phố Liêu Dương.

Điền Văn Bưu nói giọng từ tốn rồi tiếp tục giới thiệu bạn gái với Lương Thần:

- Đây là Cát Mẫn bạn gái tôi, công tác ở Cục Tài chính thành phố!

- Chào anh!

Cát Mẫn nhẹ nhàng giơ tay chào với vẻ mặt thật tươi cười nói:

- Em đã nghe anh Văn Bưu kể nhiều về anh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt. Sếp Lương, em trai em không hiểu chuyện đã mạo phạm đến anh, xin anh khoan dung độ lượng không để bụng chấp nhặt nó.

- Bưu ca thật đúng là có phước lớn!

Lương Thần mỉm cười bắt tay cô gái và tán lại. Chuyện Cát Tân hắn không nhắc lại.

- Thôi lên tầng trên đi, đừng đứng ở đây uống gió nữa!

Lý Nha Nội khoa tay múa chân một hồi rồi khoác vai Lương Thần đi vào đại sảnh.

Trong căn phòng thuần khiết duy nhất có biển tên chữ Vãn, Lý Nha Nội mở hai chai Remy Martin, tự mình mang đến cho Lương Thần.

Nhìn thấy chi tiết này, trong ánh mắt Cát Mẫn hiện lên chút dị sắc. Toàn bộ căn phòng có tất thảy sáu người gồm cả cô, có thể khiến Lý Bân tự mình mang rượu đến, chỉ có một người. Dù đã nghe Điền Văn Bưu nói qua về lý lịch của Lương Thần, đêm nay mới được tận mắt chứng kiến, những gì Điền Văn Bưu nói cũng không có gì quá!

- Anh Cường, đã lâu không gặp, anh phát tướng lên trông thấy đấy!

Uống hết ly rượu, Lương Thần quay sang Ngụy Phúc Cường cười nói.

- Ha ha, tâm tôi bây giờ trong sạch nên tự nhiên béo lên!

Cường ca đáp lại với vẻ mặt cung kính. Cậu đội trưởng Lương này tuy không lăn lộn ở Tây Phong nữa, nhưng vẫn có mạng lưới quan hệ rộng và sức ảnh hưởng lớn mạnh, bất kể là hắn hay Điền Văn Bưu, không có gì lạ mà không tiếp đón cẩn thận.

- Ông Ngụy đã rửa tay gác kiếm, mở nhà hàng lớn ở thành phố được hơn hai tháng nay, công việc kinh doanh khá tốt đấy!

Lý Nha Nội ngắt lời cười nói.

- Lăn lộn cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi, đội trưởng Lương nếu có thời gian ghé qua, tôi hân hạnh được tiếp đón!

Cường ca khiêm nhường cười rồi nói với Lương Thần giọng chân thành.

- Có thời gian nhất định sẽ ghé qua, về sau chắc cũng sẽ gặp nhiều mà nhỉ!

Thật ra Lương Thần cũng phần nào nể phục Cường ca vốn từ lâu nổi danh hung ác, có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, rửa tay gác kiếm, đủ thấy y thật nhìn xa trông rộng, mười phần quyết đoán!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.