Quan Lộ Trầm Luân

Chương 372: Chết đuối vớ được cọc




Bỗng nhiên bên ngoài phòng khách dội vào một trận âm thanh rầm rầm khiến cho cánh tay ngọc của Tề Vũ Nhu đang chuẩn bị thực thi không khỏi chậm lại. Đôi mắt đẹp loé lên ánh mắt sắc bén nhìn ra phía cửa phòng. Lương Thần bỗng dưng cũng mở to đôi mắt, trên mặt hắn hiện lên sự sợ hãi. Chỗ ở của hắn chỉ có hai chùm chìa khóa phòng, một ở đây, còn chùm kia ở trong tay người tình của hắn là phóng viên Liên. Được phép dùng chìa khóa mở cửa, ngoài Liên Tuyết Phi ra, không còn ai khác. Nếu là lúc bình thường, hắn cảm thấy rất thích thú, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy lo sợ vô cùng. Nếu như Tề Vũ Nhu có suy nghĩ giết người diệt khẩu, vậy thì Liên Tuyết Phi cũng khó mà tránh được tai họa này...

-Thân phận của cô ấy rất đặc biệt, giết cô ấy cô sẽ tự chuốc lấy phiền phức lớn!

Lương Thần trong cái khó ló cái khôn, gấp gáp nói với người phụ nữ đang ngồi trên người mình:

-Cô cứ ngồi yên đấy đi! Hãy tin tôi, tôi sẽ khiến cô ấy rời đi! Sẽ không làm hỏng việc của cô đâu!

Cửa phòng rất nhanh bị mở ra, Liên Tuyết Phi với khuôn mặt hớn hở đi vào phòng, băng tuyết tan hết, khuôn mặt như xuân về trên đất nước. Khi nhìn thấy đôi nam nữ nằm trên sofa với thái độ mờ ám mà không khỏi đờ người ra! Vốn muốn báo cho người đàn ông một tin vui, lại không ngờ rằng người đàn ông lại cho cô một bất ngờ trái ngược. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Bảo bối, em thật khéo léo, ồ, thoải mái quá.

Lương Thần trong nháy mắt biến thân thành nam diễn viên chính đang đào bới. Miệng thở mạnh, hô to gọi nhỏ để thể hiện cái "sảng khoái" của mình!

-To quá, cứng quá, vào sâu bên trong người ta rồi! A, a.

Nhịp nhún của cái mông xinh xắn của Tề Vũ Nhu cứ uốn éo, giống như cái cổ ngọc của thiên nga ngẩng lên, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng. Chỉ có điều con dao nhỏ sắc bén ấy, lại không rời khỏi chỗ hiểm của người đàn ông.

Dưới sự che lấp của chiếc váy dài, người ngoài khó có thể biết được trạng thái tiếp xúc của cơ thể bọn họ. Cảnh mà phóng viên Liên nhìn thấy, chính là một đôi gian phu dâm phụ đang tiến hành thủ đoạn giao cấu với khí thế hừng hực.

-Anh, các người...!

Trên khuôn mặt của Liên Tuyết Phi hiện lên sự tức giận và thất vọng vô cùng. Tuy giữa cô và Lương Thần chỉ là quan hệ tình nhân, nhưng trong tiềm thức, cô đã coi mình như là người vợ. Được rồi, cho dù cô là thiếp, là lẽ thì cũng không dễ dàng để cho người đàn ông của mình cấu kết với người phụ nữ khác. Nhất là tại chính căn phòng này, Liên Tuyết Phi cô mới là nữ chủ nhân duy nhất!

-Anh yêu, có người vào kìa, a, a, anh nhẹ chút.

Cách biểu diễn của Tề Vũ Nhu rất khéo léo, cô vừa thở gấp, vừa nhìn người đàn ông mà nói.

-Đừng để ý tới cô ta, chúng ta vui chuyện chúng ta!

Giọng nói của Lương Thần nhiều như thêm vào, xoay đầu, nhìn khuôn mặt Liên Tuyết Phi đau đớn và tuyệt vọng mà cười dâm đãng:

-Hay là, chúng ta cùng nhau nhé? Tuyết Phi cũng chưa làm qua ba người bao giờ, đúng lúc hôm nay nếm thử mùi vị xem sao!

-Lương Thần, anh, đồ khốn nạn!

Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi rưng rưng nước mắt, miệng nức nở:

-Xem như tôi bị mù, đã nhìn lầm tên khốn kiếp như anh!

Nói rồi, cô vứt chùm chìa khóa trong tay xuống đất, xoay người và chạy ra khỏi phòng.

Nghe tiếng đóng cửa rất mạnh, Lương Thần như trút được gánh nặng mà thở phào, liếc nhìn Tề Vũ Nhu một cái:

-Đươc rồi, bây giờ không còn ai làm phiền "việc tốt" của chúng ta cả. Nhu tỷ, chị tiếp tục đi!

-Cậu sợ tôi giết cô ấy đến như thế sao?

Đôi mắt đẹp của Tề Vũ Nhu hiện lên chút thần sắc phức tạp, bàn tay ngọc từ từ dùng lực, bình thản nói:

-Có phải, cậu đều đối tốt với những tình nhân của mình như thế?

Lương Thần buồn bực hừ một tiếng, mũi dao sắc nhọn đã đâm xuyên qua da của hắn, cố nén đau đớn, khuôn mặt nhếch lên nụ cười, lấy cái giọng ngả ngớn mà nói:

-Đó là tự nhiên, nếu Nhu tỷ là tình nhân của tôi, tôi cũng không bạc đãi với Nhu tỷ đâu!

-Được lắm, là một người đàn ông!

Tề Vũ Nhu giơ tay ra bịt lấy miệng của đối phương, thở dài:

-Tôi sẽ nhớ mãi tiếng " Nhu tỷ" này của cậu, xin lỗi nhé Tiểu Lương!

Rầm, rầm, rầm! Vào giây phút quan trọng, động tác của Tề Vũ Nhu lại bị tiếng đập cửa làm cho gián đoạn. Nghe tiếng đập cửa rầm rầm thô bạo, trong lòng Lương Thần không khỏi lạnh đi, chắc chắn là Tuyết Phi gọi cửa. Hoặc là không cam lòng mà quay lại tìm hắn hỏi tội, hoặc là sự việc đã lộ ra nghi điểm gì. Nhưng bất luận là thế nào, chỉ cần đi vào, xem như hai chân đã bước vào quỷ môn quan!

Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng nhảy xuống ghế, đi tơí chỗ kính xuyên thấu mà nhìn ra cửa, sau đó quay đầu nhìn Lương Thần lắc đầu:

-Đừng trách tôi, tôi đã cho cô ta cơ hội!

Nói rồi, giơ tay vặn khóa phòng.

-Đi mau!

Lương Thần lấy hết sức hét lên, kỳ vọng xuyên qua cánh cửa kia nhắc nhở Liên Tuyết Phi rời khỏi. Chỉ có điều sau khi uống bát canh có tẩm thuốc của Tề Vũ Nhu, cái mà hắn coi là hét to, trên thực tế cũng không khác gì người bình thường nói chuyện.

Cửa mở, một bóng người như tia chớp xông vào. Quả đấm thép kèm theo tiếng gió thổi kinh khủng hướng vào mặt Tề Vũ Nhu mà đánh.

Tốc độ phản ứng của Tề Vũ Nhu cũng rất kinh người. Bàn tay cầm con dao sắc nhọn vung ra, hướng về phía quả đấm đánh úp. Đồng thời cơ thể mềm mại bỗng dưng cong lên, như một con báo lao về phía Lương Thần đang nằm trên ghế.

-Không được nhúc nhích!

Lưỡi dao sắc nhọn dí vào cổ họng Lương Thần. Nhìn người đàn ông trung niên đứng cách mình không đến hai bước chân, ánh mắt của Tề Vũ Nhu hiện lên chút sợ hãi. Nếu như không phải vì cô phản ứng nhanh, e rằng đã ăn cú đấm của đối pương rồi! Cô thật không thể ngờ tới, người tài xế trung niên có diện mạo xấu xí ở bên cạnh Lương Thần lại có bản lĩnh kinh người như thế!

Thân hình Lan Kiếm hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt loé lên thứ ánh sáng khiếp người. Bước chân vờn quanh hình như trong chớp mắt lại muốn lao lên. Nhưng ông lại biết rằng, trong cái chớp mắt này, có thể khiến cho Lương Thần đang nằm trên ghế sofa phải chết đến mấy lần. Vừa rồi cứu viện không kịp, song không phải do tuổi của ông đã cao, công phu đã kém, mà vì tốc độ phản ứng của người phụ nữ xinh đẹp này quá nhanh. Vào lúc không nắm rõ tình hình mà nhắm mắt làm bừa, rất có thể khiến cho Lương Thần phải chết dưới lưỡi dao của đối phương.

Tiếng giày cao gót trong trẻo vang lên, Liên Tuyết Phi bước vào. Khuôn mặt ngọc của cô tái nhợt, trên trán hiện lên sự căng thẳng cực điểm, cố gắng trấn tĩnh hướng về phía người phụ nữ với con dao sắc nhọn trong tay mà nói:

-Chỉ cần không làm hại tới anh ấy, hãy đưa ra mọi điều kiện theo ý của cô. Cần tiền phải không? Hãy nói con số đi, bao nhiêu cũng không vấn đề.

Nhìn người phụ nữ với dáng người thon thon, toàn thân toát ra cái đẹp lạnh lùng, cao ngạo, Tề Vũ Nhu mỉm cười nói:

-Xin lỗi, tôi chỉ cần mạng anh ta, không cần tiền.

-Đồ ngốc, cô ta là con gái của Tề Học Quy!

Lương Thần nằm trên ghế đưa ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ với sắc mặt kinh hoàng. Từ ngày đầu quen nhau, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt căng thẳng, thất thần, thậm chí là một Liên Tuyết Phi nói năng lộn xộn như thế. Hắn biết, cô đang lo lắng cho sự an toàn sinh mang của hắn!

-Cô, cô không được giết anh ấy. Cô biết tôi là ai không? Tôi họ Liên, cha của tôi là Liên Đông Chinh, ông nội tôi là Liên Hồng Dương, cô dám giết anh ấy, Liên gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!

Lần đầu tiên trong đời, Liên Tuyết Phi của chí khí cao ngạo giống như cái thói quần là áo lượt mà cô khinh thường, nông cạn mà bất lực lấy gia thế của mình ra đè người. Đây là thứ mà cô cực kỳ ghét, nhưng vì muốn cứu tính mạng bạn trai, cô đã không quan tâm mà hi sinh nguyên tắc làm người của mình.

Nét mặt Tề Vũ Nhu không biến đổi, nhưng trong đôi mắ́t đẹp lại hiện lên chút kinh ngạc. Cô không biết Liên Đông Chinh là ai, nhưng lại biết cái tên Chủ tịch nước Liên Hồng Dương. Liền nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lương Thần: "Thân phận của cô ấy rất đặc biệt, cô không được giết cô ấy." Trong lòng không khỏi giật mình, xem ra tính chính xác về thân phận cháu gái của ngài chủ tịch nước, có lẽ cũng mười phần chắc. Liếc nhìn người phụ nữ thật kỹ, rồi lắc đầu cười khẽ:

-Liên tiểu thư phải không, tôi rất tiếc phải nói với cô rằng, cho dù cha cô là ai, ông nội cô là ai, đều không có chút ảnh hưởng gì tới tôi! Cái tôi cần, chính là mạng sống của bạn trai cô!

Thân hình Liên Tuyết Phi rệu rã suy sụp, trên khuôn mặt ngọc dâng lên sự tuyệt vọng bất lực. Cô cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt men theo gò má hồng rớt xuống. Trong miệng mệt mỏi nói:

-Xin cô, đừng!

-Cô không được giết anh ta!

Lan Kiếm cuối cùng cũng mở miệng, thân hình hơi nghiêng về phía trước của ông từ từ đứng thẳng dậy, hình như đã bỏ qua cái dự định xông lên cứu người.

-Lý do?

Tề Vũ Nhu mỉm cười hỏi. Cô dùng cái tầm nhìn dư thừa ở khoé mắt quan sát chung quang căn phòng, trong lòng tính toán con đường tốt nhất để thoát thân. Nhưng đồng thời, cô cũng không thả lỏng sự cảnh giác đối với người đàn ông trung niên. Người đàn ông này, áp lực gây ra cho cô thực tại là quá mức nặng nề rồi. Tình hình bây giờ chính là, cô có thể cứa một dao vào cổ Lương Thần, nhưng cô lại không nắm được sự thuận lợi sau khi giết người mà an toàn trốn thoát khỏi bàn tay người đàn ông trung niên này!

-Cha đẻ của cô không phải Tề Học Quy mà là người khác!

Ánh mắt của Lan Kiếm hiện lên thứ thần sắc phức tạp khó nói rõ thành lời, miệng chậm rãi nói một câu khiến cho mọi người trong phòng hết sức kinh ngạc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.