Lời nói của Tề Vũ Nhu đối với Lương Thần xem ra có vẻ là "tình cảm chân thành". Hai tròng mắt Lương Thần lóe hiện phẫn nộ và cảm xúc phức tạp, cũng là tình cảm thật sự lúc này đã bán đứng hắn.
Tề Vũ Nhu có thể cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông. Trên đời có một thứ mà con người khó có thể chấp nhận được, đó chính là sự lừa gạt. Cô đã sắp đặt tất cả, cô đã thành công lấy được sự tín nhiệm của Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn, lại thành công tiến tới tiếp cận người đàn ông trước mắt này. Tuy rằng chỉ ở chung vài ngày ngắn ngủi nhưng Tề Vũ Nhu lại biết, người đàn ông này đã chấp nhận việc cô tồn tại với thân phận "Nhu tỷ". Bị "thân thế thê lương", và "cảnh ngộ bi thảm" của cô làm rung động, nhưng đổi lại, cũng chính là sự lừa gạt chí mạng! Loại kết quả này, đổi lại là ai cũng không thể chấp nhận được. Cho nên, Tề Vũ Nhu trong lòng rất hiểu sự phẫn nộ của người đàn ông!
- Xuống xe đi, còn muốn tôi mời cô sao?
Lương Thần lấy lại nụ cười, lạnh lùng nói. Người phụ nữ này đã lừa gạt hắn, còn muốn lấy mạng của hắn, cho dù là với dung mạo tựa Tây Thi, xinh đẹp như tiên trên trời, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Chỉ có điều, đối với cây phi đao kề sát cổ như cắm vào cát kia, hắn trước sau không khỏi thắc mắc. Hắn vẫn phải có một đáp án!
- Cậu không cần mời tôi!
Tề Vũ Nhu mặt ngọc ửng đỏ càng đậm hơn, trong đôi mắt đẹp dường như còn chút nước nhẹ nhàng chảy, thân thể mềm mại lười nhác dựa vào lưng ghế, dịu dàng nói:
- Nhưng cậu phải bế tôi về.
Lương Thần chân mày nhướng lên, đang muốn nói gì đó thì Mưu Dịch Sương bên cạnh lại gần và ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói hai câu. Lương Thần thần sắc trên mặt chuyển qua kinh ngạc, nhìn Tề Vũ Nhu, lại nhìn mỹ nữ cách đó không xa, khóe môi không khỏi lộ ra một kiểu cười đầy sự châm chọc. Đây là nội chiến trong truyền thuyết sao? Hoặc là, đây là báo ứng của người nào đó cần có?
- Cõng cô ta ra đi!
Lương Thần nói với Mưu Dịch Sương. Hắn là lãnh đạo, loại cõng người tốn sức này đương nhiên để cấp dưới đi làm.
- Để tôi, để tôi!
Mưu Dịch Sương còn chưa trả lời, Đỗ Trọng Tiêu hai mắt liền tỏa ánh sáng, chạy tới như một trận gió, cười hì hì nói:
-Chuyện như thế này giao cho tôi làm thì thích hợp nhất. Sư huynh hắn tay chân vụng về, làm sao so bì được với với sự "thương hoa tiết ngọc" của tôi được!
Nói xong, cũng không chờ Lương Thần đồng ý hay không, tiến lên mở cửa xe, vươn tay về phía Tề Vũ Nhu.
-Cậu không bế tôi ra, tôi sẽ chết.
Con ngươi Tề Vũ Nhu từ đầu đến giờ vẫn dừng ở trên mặt Lương Thần, còn người đưa tay ra với cô, căn bản đã bị cô tự động làm lơ rồi.
- Không phải chứ mỹ nữ, chỉ là đổi một người khác làm thôi mà, vấn đề có nghiêm trọng như vậy không?
Ngượng ngùng nói xong, Đỗ Trọng Tiêu thu tay về, ánh mắt vẫn nhìn qua nhìn lại cấp trên và người đẹp trong xe. Trong lòng suy nghĩ tầm phào, chẳng lẽ giữa hai người này có gian tình?
Lương Thần vốn định nói một câu: "Muốn chết không ai ngăn cản" nhưng mà nhìn đến ánh mắt đối phương thật dịu dàng mà còn chân thành, trong lòng hơi do dự một chút. Có thể đối phương thật sự có cách gì để tự sát, hắn cũng không muốn đưa một thi thể trở về. Thôi thì đành cõng đưa người ra vậy? Hắn đành nhịn vậy. Ánh mắt xẹt qua vết máu loang lổ trên cánh tay đối phương, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đang bị mềm lòng. Người phụ nữ muốn giết hắn bị báo ứng như vậy nhất định là xứng đáng!
Mặt trầm xuống, Lương Thần cúi người, đem cô gái xinh đẹp trong xe bế ra, sau đó quay đầu đi đến xe cảnh sát. Cô gái nằm trong lòng kinh ngạc nhìn đường nét sáng rõ trên khuôn mặt người đàn ông, trong lòng có thứ gì đó sâu xa bỗng nhiên bị kích động mạnh. Vừa rồi trong lúc bế cô, động tác của hắn nhìn như không chút để tâm, thậm chí còn mang theo một loại cảm xúc phản cảm, nhưng mà lại rất cẩn thận nâng hai tay bị thương của cô lên, cũng cố hết sức để thân người cô tựa vào thân thể hắn
Vết thương ở cánh tay trái và xương gãy bên cánh tay phải, hai loại đau nhức không ngừng kích thích khu thần kinh của cô. Nhưng cô lại không thèm quan tâm, gương mặt đỏ ửng lại hiện ra ý cười dịu dàng, cố hết sức mà di chuyển đầu mình tựa vào trên cổ đối phương
-Nằm im cho tôi nhờ, bị thương còn lộn xộn hả?
Cảm thấy được động tác của người phụ nữ trong lồng ngực, lại chú ý đến ánh mắt kỳ quái của nhóm cảnh sát bên mình. Lương Thần trong lòng rất khó xử, sau đó không nhịn nổi trách mắng Tề Vũ Nhu.
- Tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý!
Tề Vũ Nhu dịu dàng trả lời. Trong ngôn từ và vẻ mặt, truyền thống mỹ đức của người phụ nữ hai nghìn năm qua biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Bị hai cảnh sát còng tay áp giải lên xe cảnh sát, Helen dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Cô ta thật là có chút hoài nghi, Tề Vũ Nhu rốt cuộc lúc ấy thật sự có muốn giết Lương Thần không. Còn nữa, Lương Thần ở chỗ này chặn đường kiểm tra, thật ra là muốn bắt Tề Vũ Nhu, hay là cố ý đến cứu Tề Vũ Nhu. Một người đàn ông điềm đạm ân cần ôm một người phụ nữ, tình cảnh này ai mà nhìn thấy đều cảm thấy trong đó tất có gian tình. Hồi tưởng lại lúc ở quán, vẻ mặt lạnh của Tề Vũ Nhu biểu hiện sự bảo vệ trước Lương Thần, Helen lại càng khẳng định phán đoán của chính mình.
Truyền hình và trong mọi thứ truyền thông bình thường cũng suy diễn như thế này. Nam diễn viên chính hoặc là nữ diễn viên chính muốn báo thù giết cha, cũng sẽ không cẩn thận mà yêu con gái kẻ thù. Sau đó, một cốt truyện tình yêu bi tráng long trời lở đất, quỷ khóc thần sầu liền bắt đấu mở màn.
Căn cứ vào nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, hai người đàn ông đang hấp hối, thêm Tề Vũ Nhu và Helen đều bị thương hai tay, đều được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành điều trị. Trong đó một gã đã ngừng thở ở trên đường, chấm dứt rất là nghẹn khuất. Người còn sống bị đưa vào phòng cấp cứu, phỏng chừng lành ít dữ nhiều
Tề Vũ Nhu cánh tay phải gãy xương đã được nắn lại, miệng vết thương cánh tay trái sau khi đã trải qua xử lý chống viêm cầm máu, một lần nữa được băng bó lại. Helen cũng được hưởng kiểu điều trị như vậy. Bệnh viện nhân dân Huyện không có phòng bệnh săn sóc đặc biệt, đương nhiên, phòng bệnh cao cấp dùng cho cán bộ kỳ cựu tĩnh dưỡng cũng có được mấy phòng. Tề Vũ Nhu và Helen được sắp xếp trong một phòng bệnh hai người, mục đích kiểu sắp xếp này cũng là vì để tiện cho việc trông giữ dễ dàng. Ngoài cửa phòng bệnh, Mưu Dịch Sương, Từ Dịch Lãng và Đỗ Trọng Tiêu ba nhân vật đảm đương trông coi, hoặc đứng hoặc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh.
- Tiểu Thần, cậu tính xử lý tôi như thế nào?
Tề Vũ Nhu dựa vào đầu giường bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào sắc mặt sắt lạnh của người đàn ông, mỉm cười hỏi.
- Cố ý giết người không thành, trên ba tới mười năm tù có thời hạn, cô đoán coi mình sẽ bị phán mấy năm?
Lương Thần mặt không chút thay đổi mà hồi đáp. Có Lan Kiếm ở phía sau hắn, hắn căn bản là không cần lo lắng sự an toàn tính mạng của chính mình sẽ bị uy hiếp. Cần nói thêm, đôi tay hai người phụ nữ này đều bị thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn thì đừng nghĩ đến sẽ động thủ lần nữa.
- Tôi đã nhận thấy được chính mình vì cha báo thù làm vậy là không lý trí, là kích động và sai lầm! Tôi vì cách làm của chính mình mà cảm thấy hối hận và áy náy!
Tề Vũ Nhu cười cười nói:
-Cậu xem, thái độ nhận tội của tôi rất là chân thành và tốt đẹp, nhất định sẽ được quan toà xử lý khoan hồng. Đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ ngồi ba năm tù.
-Cô nghĩ thông rồi!
Lương Thần lạnh lùng nói một câu:
- Tuy nhiên, đừng tưởng rằng với sự lừa bịp sẽ dễ dàng qua ải. Đối với cô, còn có vấn đề về thân phận thật của đồng bọn cô. Ngày mai tôi sẽ báo cáo lên cấp tỉnh thành, cũng như xin hỗ trợ điều tra từ cấp tỉnh thành. Tôi muốn xem, mấy người các cô rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Không cần phiền phức như vậy, cậu hỏi tôi, tôi sẽ nói hết với cậu.
Tề Vũ Nhu vẻ mặt bình tĩnh nói.
-Cô cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng lời của cô sao?
Lương Thần cười lạnh một tiếng, bị lừa một lần còn chê không đủ sao? Thật để hai lần trúng cùng một chiêu, thì hắn không bằng miếng đậu hũ bị đâm chết cho rồi.
- Tôi sẽ không lừa gạt cậu nữa đâu!
Tề Vũ Nhu giọng điệu dường như rất là thành khẩn, trong ánh mắt nhìn về phía người đàn ông chứa chan sự chân thành tha thiết. Cô hơi nghiêng người xuống, chịu đựng đau đớn từ đôi tay truyền đến, hướng về người đàn ông mỉm cười nói:
-Cậu tha thứ cho tôi một lần được không, chỉ một lần này thôi!
Lương Thần không nói gì, nhưng thái độ hắn lại nói lên tất cả. Tề Vũ Nhu trên mặt tươi cười trong nháy mắt bị dìm xuống, tầm mắt đưa xuống, cô thì thào lẩm bẩm:
- Tôi đã biết, trên thế giới này không ai đối tốt với tôi, không ai đối tốt với tôi.
Đây là thủ đoạn bịp bợm của đối phương! Đúng vậy, cho tới nay, kỹ thuật diễn xuất của người phụ nữ này đã đạt cấp ảnh hậu tuyệt đối. Sách lược âm mưu thì bao la khiến cho người ta khó có thể đề phòng, còn những cơ mưu hiện ra thật là kinh khủng đáng sợ. Cho nên nếu hắn tin tưởng sự "Nhu nhược" và "Đáng thương" kia của cô ta thì hắn đúng là thiên hạ đệ nhất đại ngốc!
Cảm thấy ống tay áo bị kéo nhẹ một cái, Lương Thần quay đầu lại, liền nhận thấy ánh mắt phức tạp khác thường của Lan Kiếm. Trong lòng không khỏi động, đứng lên, theo đối phương đi ra phòng bệnh.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, Lương Thần và Lan Kiếm ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế. Dường như nhìn ra vẻ mặt của thầy không được thoải mái lắm, Mưu Dịch Sương, Từ Dịch Lãng, thậm chí Đỗ Trọng Tiêu nói nhiều cũng không dám lại gần quấy rầy.
- Nếu mà có thể, thì thả cô ta đi đi.
Lan Kiếm trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói ra một câu khiến Lương Thần cảm thấy vô cùng bất ngờ
Lương Thần phản ứng rất nhanh, sau khi kinh ngạc một hồi ngắn ngủi. Trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng, buột miệng nói ra:
- Lan thúc, chú có quen biết Tề Vũ Nhu không? Hoặc là, mẹ của cô ta?
Phán đoán này của hắn, đến từ chính lúc buổi chiều khi Lan Kiếm cứu hắn từng dùng tên một một người phụ nữ là "Phượng Chi" để phân tán sự chú ý của Tề Vũ Nhu.
- Tôi không quen biết Tề Vũ Nhu, cũng không biết mẹ cô ta.
Câu trả lời của Lan Kiếm lại vượt ra ngoài dự kiến của Lương Thần. Nhìn khuôn mặt bất ngờ của Lương Thần, Lan Kiếm lại nói tiếp:
- Nhưng tôi biết cha của cô ta!
-Chú biết Tề Học Quy?
Lương Thần không khỏi há to miệng, hắn chẳng thể nghĩ tới Lan thúc lại quen biết cái tên khốn kiếp Tề Học Quy kia!
- Không biết!
Lan Kiếm lắc lắc đầu lại cho một câu trả lời khiến Lương Thần phát điên. Tuy nhiên chỉ vài giây sau, Lương Thần liền tỉnh ngộ ra, thất thanh nói:
- Hoá ra lúc ấy chú nói chính là sự thật! Tề Học Quy quả thật không phải là cha ruột của Tề Vũ Nhu?
Nói tới đây, ánh mắt Lương Thần trở nên có chút kỳ quái, nhìn Lan Kiếm từ trên xuống dưới, dường như mới quen biết đối phương.
- Tề Vũ Nhu năm nay ít nhất hai mươi tám! Tôi năm nay bốn mươi lăm tuổi.
Lan Kiếm biết đối phương trong lòng đang nghĩ gì, vì thế thản nhiên mà nói một câu.
- Mười bảy tuổi cưới vợ sinh con không phải là chuyện không có!
Lương Thần cười hì hì nói, sau đó nghiêm mặt thấp giọng hỏi:
-Thế cha ruột của Tề Vũ Nhu rốt cuộc là ai và với Lan thúc chú thì có quan hệ gì?
Đề cập đến chuyện thả người, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng. Nếu Lan Kiếm không đưa ra được lý do thỏa đáng thì sẽ không có khả năng hắn thả nhân vật nguy hiểm Tề Vũ Nhu này đi được.