- Tôi và Hà Binh, Nghiêm Phong, đều là thành viên tổ lưỡi dao sắc bén! Tổ hành động đặc biệt này thành lập vào cuối thập niên bảy mươi, ra đời vì sự cần thiết trong cuộc tác chiến của đại đội đặc chủng đối ngoại phản kích tự vệ. Lúc đó các quân khu lớn đều giống như tổ tinh anh đặc chủng, sở dĩ tôi ở trong tổ lưỡi dao sắc bén, là lệ thuộc vào quân khu tỉnh Giang Nam!
Ánh mắt của Lan Kiếm xuất hiện những hình ảnh ngày xưa, trong lời nói pha lẫn cảm xúc.
Lương Thần lẳng lặng nghe, hắn trước đó đã biết được sơ sơ từ chỗ chú Phong. Hắn còn nhớ lúc chú Phong kể lại chuyện ba thành viên còn lại trong tổ lưỡi dao sắc bén đã hi sinh, tâm trạng buồn bã và thương cảm. Lúc này Lan Kiếm đột nhiên đề cập đến lai lịch của tổ lưỡi dao sắc bén, tuyệt đối không phải không có lý do, chắc chắn là có liên quan đến ba của Tề Vũ Nhu.
- Trong số sáu thành viên trong tổ, tôi và Hà Binh là gia nhập trễ nhất! Nghiêm Phong, Thiết Lực, Chu Duệ gia nhập tổ sớm hơn chúng tôi một năm, còn tổ trưởng Tề Hàn thì lớn hơn chúng tôi sáu tuổi, trước khi gia nhập đại đội lính đặc chủng, anh ấy là một anh hùng chiến đấu danh tiếng lẫy lừng trong đội trinh sát!
Lan Kiếm nói tiếp.
Nghe thấy cái tên "Tề Hàn", Lương Thần không khỏi kích động, miệng mở to như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại ý định đặt câu hỏi, kiên nhẫn nghe Lan Kiếm kể tiếp.
- Tính cách của Tề Hàn chẳng khác gì Trọng Tiêu, ngày thường biếng nhác, gặp gái đẹp thì miệng mồm ba hoa. Cho dù là trong tổ, hay trong đại đội, nhân duyên của anh ấy tốt đến mức không ai sánh được.
Nói đến đây Lan Kiếm mỉm cười dịu dàng, nói tiếp:
- Câu cửa miệng mà anh ấy thường hay nói đó chính là, các anh em, có gì khó khăn, cứ đến tìm Hàn ca!
- Có một ngày, anh ấy cầm một tấm ảnh ra khoe với mọi người, nói đó là bạn gái mà anh ấy mới quen được! Chúng tôi vây quanh tranh nhau xem. Lại qua một tháng, anh ấy gọi sáu người chúng tôi đến nhà dùng cơm, chỉ vào một cô gái xinh đẹp, kêu mọi người gọi là chị dâu! Lại sauau đó, kết thúc buổi tập của một ngày nào đó, anh Hàn nhận được một cú điện thoại, ôm lấy chúng tôi như một người điên, miệng không ngừng hét lên "tôi sắp làm ba rồi!"
- Hàn ca sau này, luôn sống trong hạnh phúc. Những người chưa từng yêu như chúng tôi cũng cảm thấy có chút ganh tị, luôn nghĩ có phải bản thân cũng nên tìm một cô bạn gái xinh đẹp dịu dàng hay không! Cho đến một ngày, chúng tôi ở trên đường tình cờ nhìn thấy "chị dâu", rất thân mật khoác tay một người đàn ông xa lạ. Những ngày sau đó, cụ thể xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không rõ, nhưng trên gương mặt của anh Hàn đã không còn thấy nụ cười biếng nhác nhưng tràn đầy thân thiết nữa!
- Chu Duệ nhiều chuyện đã lén chạy đến bên anh Hàn, nói là trên đời ở đâu chẳng có cây cỏ, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa! Kết quả là lúc trở về mặt mũi bầm dập. Từ đó trở đi, không còn ai dám đề cập đến chuyện này nữa! Mọi người đều cho rằng thời gian sẽ làm nguôi đi mọi thứ, trong chớp mắt đã qua sáu năm rồi, đã xuất ngũ ra khỏi đại đội đặc chủng, anh Hàn vẫn độc thân chưa lập gia đình. Lần nữa gọi chúng tôi đến nhà dùng cơm, sau đó nói cho chúng tôi biết, anh ấy phải đi Hongkong giải quyết chút việc, không biết khi nào trở về. Khi nói những điều này, gương mặt Hàn ca lại xuất hiện nụ cười biếng nhác đó. Đêm hôm đó, khi mọi người nhậu đến say mèm, tôi thoáng nghe thấy tiếng gào khóc của Hàn ca!
- Vài ngày sau đó, từ HongKong truyền đến một tin dữ, Hàn ca đã chết!
Ánh mắt Lan Kiếm nhìn về nơi xa xăm, giọng nói trầm lắng khó tả:
- Anh ấy vì muốn trả thù cho "chị dâu", đơn thương độc mã một mình tấn công vào tổng hội Cửu Long, dưới sự bao vây đông nghịt, đập gẫy chân người phụ nữ đã lên kế sách sắp đặt vụ tai nạn giao thông hại chết chị dâu.
Trong lòng Lương Thần không khỏi nhói đau, tuy là không có quan hệ gì với Hàn ca trong câu chuyện, nhưng bị cuốn hút bởi lời kể của Lan Kiếm, hắn khó tránh khỏi nảy sinh một sự đồng cảm. Giờ thì hắn đã hiểu rồi, "chị dâu" mà Lan Kiếm nói có lẽ chính là người phụ nữ tên là Phượng Chi, cũng là mẹ của Tề Vũ Nhu, còn Tề Hàn, chính là ba ruột của Tề Vũ Nhu.
- Nghe được tin này, tất cả mọi người không nói gì. Chúng tôi đều biết rằng, Hàn ca là một lòng muốn tìm cái chết. Nếu không thì với khả năng của anh ấy, hoàn toàn có thể rút lui an toàn sau khi giết người trả thù
Một hơi kể hết câu chuyện, Lan Kiếm nhìn sang Lương Thần nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy Tề Vũ Nhu, tôi liền nảy sinh hoài nghi. Về dung mạo, cô ta hoàn toàn thừa hưởng những ưu điểm của Hàn ca và Lý Phượng Chi, đặc biệt là khí chất, hoàn toàn giống như Lý Phượng Chi! Thế là, tôi nhờ người điều tra, bước đầu có được một số tài liệu của Tề Vũ Nhu ở Mỹ và HongKong!
- Cho dù Lý Phượnng Chi đã chết, nhưng cho đến nay, cho dù là Thiết Lực và Chu Duệ đã hi sinh, hay là người còn sống là tôi, Hà Binh và Nghiêm Phong vẫn thấy phẫn nộ trong lòng. Đây cũng là lý do cơ bản mà tôi đã giận lây sang Tề Vũ Nhu!
Nghe biểu hiện và lời nói khác thường của Lan Kiếm, Lương Thần có thể cảm nhận được ông chú ở độ tuổi bốn mươi lăm, độ tuổi gần biết đến mệnh trời này đối với Tề Hàn rất nặng tình nghĩa. Trầm lặng một hồi, hắn hỏi Lan Kiếm:
-Vậy sao chú còn yêu cầu tôi thả Tề Vũ Nhu?
- Cô ta là con gái của Lý Phụng Chi, nhưng cũng là cốt nhục của anh Hàn, cho dù là tội tày trời, chết không đáng tiếc, tôi cũng hi vọng cậu tha cho cô ta một lần.
Đôi mắt Lan Kiếm hiện ra một chút thương cảm, khẽ nói:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cô ta về HongKong, tuyệt đối không để cho cô ta gây ra bất cứ nguy hại gì cho cậu hay những người bên cạnh cậu. Đây là lời hứa của tôi.
- Được, tôi đồng ý với chú, chú Lan.
Lương Thần hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi gật đầu nói. Mạng của hắn là do Lan Kiếm cứu, cho nên bất kể đối phương có yêu cầu gì cũng không cho là quá đáng. Mà quan trọng hơn, hắn tin sự cam đoan của Lan Kiếm!
Chỉ có điều khiến Lương Thần cảm thấy khó xử chính là hậu quả của việc này có chút rắc rối. Điều động mọi người, chặn bắt cho được, cuối cùng người thì đã bắt được trong tay nhưng lại phải thả đi. Điều này quả thật khó giải thích. Hơn nữa, đồng bọn của Tề Vũ Nhu, cô gái xinh đẹp tóc vàng thì phải xử lý thế nào?
- Chú Lan nợ cậu một ân tình!
Lan Kiếm có biểu hiện rất phức tạp, vỗ vai Lương Thần, trịnh trọng nói, sau đó quay lưng rời khỏi.
Lương Thần vân vê cằm, đang nghĩ tìm cớ gì để thả Tề Vũ Nhu, đột nhiên nghe di động trong túi reo lên. Lấy di động ra và bắt máy thì nghe thấy giọng nói bất mãn của Lý Hinh Đình:
- Tiểu Thần, rốt cuộc thì cậu đang làm trò gì thế? Mau mau thành thật nói rõ với tôi, nếu không tôi cùng Lan Lan và Tiểu Mạn sẽ ra ngoài đi dạo!
- Đình tỷ, hiện nay em chính thức thông báo với mọi người, cảnh báo an toàn đã hủy bỏ, mọi người có thể tùy ý đi dạo rồi!
Lương Thần cười đáp. Sau khi Tề Vũ Nhu chạy trốn, hắn lập tức gọi điện cho Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn, căn dặn họ phải ở nhà không được đi đâu. Ba cô gái liên tục truy hỏi nguyên nhân, còn hắn chỉ ậm ờ nói có người sẽ gây bất lợi cho họ, sau đó cúp điện thoại.
- Tiểu Thần, cậu muốn chết phải không? Đợi lần sau tôi đi Giang Vân, xem tôi xử lý cậu thế nào!
Lý Hinh Đình phẫn nộ nói. Cô cảm thấy bị hắn đùa giỡn, đang chuẩn bị để điện thoại xuống, đột nhiên nhớ lại một chuyện, rồi hỏi:
- Đúng rồi tiểu Thần, cả buổi chiều tôi gọi điện cho Nhu tỷ, nhưng không ai bắt máy. Tôi và Lan Lan, Tiểu Mạn đều rất lo, sợ Nhu tỷ xảy ra chuyện gì! Cậu khẩn trương qua đó xem sao!
- Chút nữa em sẽ qua đó xem sao, yên tâm đi, không có gì đâu!
Lương Thần không có thành ý miễn cưỡng cho qua chuyện. Cúp điện thoại, khẽ thở dài. Sở dĩ hắn không kể cho Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn biết sự thật, là sợ ba cô gái này không chấp nhận được sự thật. Dù gì thì cũng phải thả Tề Vũ Nhu, cứ để Đình tỷ và mọi người cho rằng Tề Vũ Nhu không từ mà biệt!
Trong phòng bệnh, nhìn thấy Tề Vũ Nhu luôn trong trạng thái ngơ ngác, Helen châm chọc nói:
- Được rồi, đừng đóng kịch nữa, người ta đi hết rồi!
Khi nói xong thấy Tề Vũ Nhu vẫn không có phản ứng, cười lạnh lùng, nói tiếp:
-Nhập vai thật rồi sao? Thích chàng trai đó à? Cũng xem như trai tài gái sắc, nhưng mà đáng tiếc, hắn là cảnh sát, cô là trộm, cả đời này cũng không thể nào sống chung!
- Helen!
Tề Vũ Nhu dường như tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu, mở to đôi mắt tràn đầy ngấn lệ, lên tiếng nói:
- Từ khi chúng ta bắt đầu gia nhập tổ chức, cô luôn chống đối với tôi! Hôm nay, cô lại trăm phương ngàn kế giao tôi cho tên đầu heo AnLa đó! Tôi muốn biết tại sao?
- Không vì sao cả, bà đây chỉ là chịu không nổi cái bộ dạng thánh nữ hơn cả thánh nữ, cười không hé răng của mày thôi
Trong đôi mắt đẹp của Helen lóe lên những ngọn lửa đố kỵ, cắn răng nói những lời ác độc:
- Điều bà đây muốn thấy nhất, chính là mày bị bọn AnLa làm nhục đến chết đi sống lại, rồi bị cả trăm tên đàn ông hãm hiếp mày, hoàn toàn xé nát bộ mặt giả nai thục nữ của mày, khiến mọi người đều biết, nữ thần mà họ si mê, thực ra chẳng khác nào một con điếm.
- Helen! Cô đã từng bị đàn ông làm nhục chưa?
Tề Vũ Nhu không hề có biểu hiện giận dữ, bình tĩnh nhìn biểu hiện kích động của Helen, tự nhiên nói ra những từ ngữ thô tục như thế.
Helen nhất thời không biết nên trả lời thế nào
- Vốn dĩ tôi muốn giết chết cô!
Tề Vũ Nhu thản nhiên nói:
- Nhưng giờ thì tôi thay đổi chủ ý. Helen, cô rất am hiểu Trung Quốc, vậy cô có nghe qua câu "gậy ông đập lưng ông", hay nói thẳng ra là "ăn miếng trả miếng"! Cô muốn tôi bị đàn ông làm nhục, vậy thì, tôi sẽ tìm đàn ông khác để làm nhục cô, làm như vậy, có phải rất công bằng không?
- Giết tao?
Nghe lời nói của Tề Vũ Nhu, Helen cười. Ả cắn răng bước xuống giường, cố gắng chịu đựng đau đớn sử dụng cánh tay đã bị trúng đạn, nhấc cái gối lên đi về hướng Tề Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười tàn nhẫn nói:
- Có phải tao nghe lầm không? Hay là đầu của mày có vấn đề? Tiểu Nhu thân mến của tôi ơi, mày nên biết, cái gối này đủ để khiến cho mày nghẹt thở mà chết đó!
- Cô cứ thử xem!
Tề Vũ Nhu cũng cười, chăm chú nhìn vào đối phương, dịu dàng nói.
Không chịu nổi sự khiêu khích của đối phương, ánh mắt Helen có chút sát khí, thân hình thon dài bỗng dưng lao thẳng tới, lấy gối đè vào mặt đối phương. Ả không nghĩ ra, một người đã bị chích thuốc, toàn thân sẽ mềm nhũn, sẽ không có khả năng phản kháng!
Một tiếng động thật lớn! Nửa thân trên của Tề Vũ Nhu ngửa ra sau, đôi chân dưới chăn bỗng nhiên hung hăng sống chết đá mạnh vào vùng bụng của Helen.