Khi nghe được tin, phản ứng đầu tiên của Lương Thần là cảm thấy buồn cười, xe taxi, xe buýt, thậm chí xe chở tiền, ngầu hơn chút thậm chí là máy bay, những chiếc xe này hay là phương tiện giao thông bị cướp thì hắn còn không hề cảm thấy kỳ lạ, nhưng là bây giờ, hắn không nghe lầm, là xe cảnh sát bị cướp, hơn nữa là xe cảnh sát có bốn năm cảnh sát hình sự súng vác vai phụ trách áp giải nghi phạm bị cướp!
Nhưng lập tức, Lương Thần liền ý thức được sự nguy hiểm tiềm ẩn của vụ xe cảnh sát bị cướp này. Những cảnh sát hình sự này còn không kịp rút súng ra, thì toàn bộ bị đánh ngã xuống đất, trơ mắt nhìn nghi phạm Helen bị cứu đi. Điều này đủ để nói rõ tài nghệ quả quyết của tên cướp xe. Theo như phán đoán, ít nhất là cùng cấp bậc với Helen, Tề Vũ Nhu. Mà rất rõ ràng, đám người cướp xe chắc chắn cũng là đồng bọn của Helen! Có thể suy ra, có một tổ chức sát thủ lợi hại như vậy tung hoành ở huyện Giang Vân, tạo ra những tai họa nguy hiểm thế nào. Hắn là bí thư kiêm trưởng phòng công an huyện sau này cũng đừng mong sống những ngày tháng tốt đẹp!
- Tôi đến đó ngay!
Lương Thần không mấy tức giận mấy nhân viên đội cảnh sát hình sự, đụng phải những tên tôi phạm như vậy, những cảnh sát bình thường căn bản không có sức đánh lại, cũng chỉ có những bộ đội đặc chủng tinh anh như Mưu Diệc Sương, Đỗ Trọng Tiêu, Từ Dịch Lãng mới được.
- Xảy ra chuyện gì?
Thấy vẻ mặt của hắn không bình thường, Tề Vũ Nhu hỏi.
- Xe cảnh sát áp giải Helen đến trại tạm giam đã bị cướp đi rồi, năm cảnh sát hình sự đều bị thương nhẹ!
Lương Thần nói ngắn gọn, quay lưng đi gấp. Phải nói thật là số khổ, một khi xảy ra tình hình khẩn cấp, hắn là lãnh đạo chắc chắn là đối tượng đầu tiên bị gây sức ép.
- Chỉ là bị thương nhẹ, không ai mất mạng, là vậy đúng không?
Tề Vũ Nhu trong đôi mắt đẹp có vẻ suy tư, sau đó nghiêm túc nói:
- Tiểu Thần, không cần lo lắng quá, chúng đã không giết người, chứng tỏ mục đích của chúng chỉ là muốn cứu Helen mà thôi, chứ không có ý dùng thủ đoạn bàn tay máu tanh để trả thù cảnh sát!
- Ý của chị muốn nói, tiếp theo sẽ không xảy ra sự trả thù khốc liệt nào?
Lương Thần dừng lại, quay đầu nhìn Tề Vũ Nhu nói. Helen được cứu đi, dĩ nhiên chỉ là chuyện mất mặt, nhưng điều Lương Thần lo lắng nhất là tiếp theo có gặp phải sự trả thù từ phía tổ chức sát thủ hay không. Dù sao, Từ Dịch Lãng cũng đã làm chết hai người!
- Đúng vậy!
Tề Vũ Nhu gật đầu, dùng ngón tay ngọc ngà ra sức giật mạnh sợi tóc trước trán, nói:
- Bốn người đó, đều là thành viên bên ngoài tổ chức. Còn hành động lần này của họ, thực tế đã vi phạm qui định của tổ chức. Rơi vào kết cục như vậy, hoàn toàn là do họ tự chuốc lấy. Tổ chức sẽ không vì mất đi bốn tên như vậy mà tiếnhành trả thù!
- Bốn tên?
Vẻ mặt Lương Thần có chút nghi ngờ, không phải chỉ có hai tên thôi sao?
- Còn có hai tên, trong rừng cây ở công viên. Tôi đang muốn nhắc nhở cậu, sớm cử người qua đó dọn sạch, tránh sáng mai bị người khác phát hiện dẫn đến xôn xao lớn hơn!
Tề Vũ Nhu mệt mỏi nằm xuống. Điều mà giờ đây cô cần nhất, chính là ngủ một giấc thật ngon.
Chết tiệt! Trong lòng Lương Thần thầm chửi thề một câu, ra khỏi phòng ngủ, lại nói một tiếng với Liên Tuyết Phi, sau đó hấp tấp ra khỏi cửa.
Sau khi chạy đến phòng công an huyện, Lương Thần một mặt cho người đi tìm tung tích hai thi thể trong công viên, mặt khác đưa những cảnh sát hình sự bị thương đến bệnh viện kiểm tra điều trị, và cho gọi Mưu Dịch Sương, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu đến, chia ra hai đường truy tìm tung tích xe cảnh sát bị cướp đi. Rất mau, bên cạnh đường cao tốc đến Liêu Dương, phát hiện xe cảnh sát bị cướp đi, nhưng trên kính chắn gió trước xe, lại bị phun một chữ "FUCK" bằng sơn to tướng. Biết được tình hình này, Lương Thần rất nóng giận, nhưng đồng thời cũng cảm thấy, đúng như lời của Tề Vũ Nhu đã nói, kẻ cướp xe chỉ muốn cứu Helen thôi, chứ không có dự định trả thù máu phòng công an.
Lương Thần có thể làm được, cũng chỉ là bề nổi của sự việc. Lập án điều tra, đi theo trình tự nên đi, cần chỉ thị thì cho chỉ thị, còn cụ thể có hiệu quả gì thì không nằm trong suy xét của hắn.
Bắt rồi đương nhiên không thể thả, nhưng giờ thì chạy rồi, hắn thật không muốn lại huy động nhân lực làm hành động truy bắt gì nữa. Một là bắt được hay không thì khó nói, còn hai là trong lòng, hắn rất không hi vọng dính líu đến rắc rối to này. Làm lãnh đạo bấy lâu nay, hắn đã học được chuyện nào nên nghiêm túc, chuyện nào nên qua loa!
Rạng sáng gần ba giờ, Lương Thần mới lê tấm thân mệt mỏi về nhà trong khu tập thể. Sợ làm hai cô gái đang ngủ thức giấc, hắn không bật đèn, tay chân nhẹ nhàng cởi áo khoác, cứ thế mà nằm trên sofa, cực kì buồn ngủ, hắn đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Tại phòng tổng thống hào hoa trong khách sạn Đế Hào ở Liêu Dương, mặc áo ngủ, An La đang bự bội đi tới đi lui trong phòng khách.
Helen ra vẻ bình tĩnh ngồi trên sofa bằng da thật, đôi mắt đẹp luôn chú ý An La đang trong trạng thái phẫn nộ. Ngồi bên cạnh cô là nữ sĩ quan huấn luyện da trắng Chris.
- Thật…gặp ma, tôi muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô, có bốn người bọn Công Ngưu, A Tam giúp đỡ, nhưng lại để Tề Vũ Nhu giết chết hai người trong đó. Thôi được, cho dù chết đi hai người, tôi không quan tâm, nhưng rõ ràng đã bắt giữ Tề Vũ Nhu, giữa đường sao lại bị đám cảnh sát tầm thường cứu người, còn bắt luôn cả cô?
An La nghiến răng nghiến lợi nói. Chris rót nửa ly rượu nho, đưa đến trước mặt Helen, dịu dàng nói:
- Uống vài ngụm, trấn an tinh thần đi!
Helen cười cảm kích, đưa tay cầm lấy uống hai ngụm, sau đó bình tĩnh giải thích nói:
- Đó không phải là cảnh sát tầm thường, nếu không bọn người A Tam sẽ không chết, tôi cũng sẽ không bị bắt.
Như cô nói, đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nghĩ tới ở một huyện nhỏ bé hẻo lánh thế này, lại ngọa hổ tàng long, ngay cả trong số cảnh sát cũng có tinh anh tài nghệ tuyệt vời như vậy, hơn nữa không chỉ có một người.
- Tôi không nghe những lời giải thích vô dụng như vậy, tôi chỉ cần kết quả! Kết quả! Cô không làm theo thỏa thuận đưa Tề Vũ Nhu về đây, còn làm tổn thất bốn người của tôi. Helen, cô phải chịu trách nhiệm!
An La lớn tiếng chỉ trích nói. Bốn người đám Công Ngưu, A Tam tuy là thành viên bên ngoài tổ chức, nhưng thực tế chẳng khác gì so với sát thủ tư nhân của y.
- Giải thích đàng hoàng với ông An La, tôi đi gọi điện thoại!
Thấy ánh mắt cầu cứu của Helen nhìn qua, nữ sĩ quan huấn luyện Chris cười cười, vỗ nhẹ lên má cô, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, lại nhận thấy trong phòng khách rộng rãi chỉ còn hai người cô và An La, trong lòng Helen có dự cảm không tốt. Trước mắt An La chẳng khác nào một con dã thú, mà nhốt cô gái chung với dã thú, có nguy hiểm luôn là cô gái đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Helen không phải cô gái yếu đuối, cho dù đôi tay bị thương, nhưng nếu đối phó con tinh tinh to xác này, cũng không có gì khó, vì thế bây giờ cô vẫn có thể duy trì vô cùng bình tĩnh, nhìn y nói:
- Ông An La, đối với việc này tôi chỉ có thể bày tỏ vô cùng xin lỗi. Tôi hứa, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ không lấy một chút thù lao nào, vô điều kiện giúp ông bắt Tề Vũ Nhu về đây!
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng, bốn người của tôi đã chết, tôi nghĩ tôi cần thiết phải lấy trước một ít lãi.
Đột nhiên An La cởi áo ngủ của mình ra, lộ ra thân hình lông lá. Toàn thân y trên dưới chỉ còn một cái quần tứ giác, lông đen lộ ra cực kỳ giống như con tinh tinh lớn.
Nhìn vẻ mặt dâm dục của An La, trên mặt kiều diễm của Helen không khỏi hiện lên một chút sát khí. Cho dù thân hình của y rất cường tráng, cho dù đôi tay cô bị trọng thương, nhưng muốn giết chết y, cũng không phải chuyện khó.
- Ông An La, tôi mong ông có thể giữ bình tĩnh, nếu không, hậu quả tự chịu!
Helen lạnh lùng nói. Thân thể cô hơi ngã về phía sau, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt kéo căng, đã chuẩn bị sẵn phản kích.
- Hậu quả? Hậu quả chính là cô sẽ bị tôi làm chết đi sống lại, sau đó ngoan ngoãn làm nữ nô lệ của tôi!
Trong mắt An La lộ ra ý dâm tà, không hề kiêng kỵ ép vào thân thể cao ráo xinh đẹp chân thon dài vô cùng gợi cảm, mở to miệng cười nói:
- Có biết không Helen, trong số những người tôi muốn làm nhất cô có thể xếp đến hàng thứ ba. Tề Vũ Nhu, Tây Á, tạm thời tôi không ăn được, vậy thì chỉ có thể giải quyết cô trước thôi!
- Đi chết đi!
Khi y ép thân hình gần tới, với chân thon dài Helen đá ra thật mạnh, hướng vào bộ phận dưới của y. Helen mang giày xăng-đan cao gót, cú đá này nếu là đá thật, chắc chắn sẽ lấy đi nửa cái mạng của An La.
Nhưng chân vừa đá ra, sắc mặt của Helen đột nhiên thay đổi. Trước tiên là kinh ngạc, sau là khiếp sợ, chân cô đá ra trở nên mềm nhũng không có sức lực một cách kỳ lạ. Lúc này, động tác của cô, giống như khiêu gợi người tình, tự động đưa chân đến trước mặt đàn ông.
An La không khách sáo đưa tay ra, nắm lấy chân mang xăng-đan cao gót của Helen, tay còn lại mân mê lớp da trên bắp chân trắng mịn, cười dâm đãng nói:
- Bảo bối của tôi, giác ngộ đi, Chris đã đem cô bán cho tôi rồi! Tôi biết cô chưa từng bị đàn ông làm qua, đêm nay tôi sẽ cho cô biết triệt để, lợi ích khi được đàn ông làm!
Trái tim của Helen đột nhiên trầm xuống. Không cần y nhắc cô cũng biết vấn đề chắc chắn ở trên ly rượu nho mà Chris đưa cô uống. Phòng bị đủ cách, cô cũng không ngờ được sĩ quan huấn luyện của mình lại trở thành đồng lõa của con dã thú này. Bảy cô gái bị phá trinh năm đó, chỉ có cô và Tề Vũ Nhu lần lượt được Chris và Tây Á chọn. Tuy mất đi lần đầu quý giá, nhưng lại tránh bị đàn ông làm nhục. Cô luôn cho rằng, Chris thích cô, nếu đã thích cô, sẽ không để đàn ông làm nhục cô. Nhưng sự thật trước mắt lại phũ phàng cho cô biết, cô quả thật quá ngây thơ và ấu trĩ! Cô gái phương tây mà An La đã chơi qua cũng không ít. Đa số là hàng tốt thân hình cao ráo, ngực đầy đặn, chân dài, nhưng mỹ nhân quyến rũ ở trước mắt có thể khiến cho những nữ minh tinh xinh đẹp đang nổi tiếng Hollywood phải chán nản lùi bước, thú tính trong lòng An La như núi lửa phun trào mãnh liệt. Đêm nay không chơi được nữ thần phương đông dịu dàng, vậy thì thuần phục báu vật gợi cảm này cũng như nhau!
Để chân Helen xuống, An La vừa cười dâm đảng, vừa cởi cái quần tứ giác của mình ra, lộ ra hung khí dữ tợn.
- Helen bảo bối, cô nên cảm thấy may mắn, vì cô được nếm mùi vị của thằng bé to lớn của tôi trước Tây Á và Tề Vũ Nhu, tin tôi, đêm nay cô sẽ rất sảng khoái.
- Có thật sảng khoái vậy không? Vậy thôi thì để tôi thử trước.
An La vừa dứt lời, thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng của cô gái ở sau lưng.