- Hai người kia chính là Thanh Oánh và Tử Thanh sao?
Diệp Cường và Diệp Lỵ nhìn hai cô gái bên cạnh thái gia gia đẹp như minh châu không khỏi ngạc nhiên nhìn trân trối. Lời nói của anh họ quả thật không ngoa chút nào. Nhìn hai người này rất là thanh lịch, quyến rũ, so với dáng hồng ngọc nữ minh tinh Tô Mộng Nghiên cũng phải hơn đến ba phần.
- Người kia là chồng của Thanh Oánh à? Tôi thấy cũng bình thường thôi!
Diệp Lỵ liếc nhìn người thanh niên trẻ, soi mói nói. Dung mạo kia so với cô cũng hơn mười phần, có thể dễ dàng tìm một người chồng quyền thế, sao chỉ có thể chọn một người tầm thường như vậy. Tướng mạo cô tuy bình thường nhưng cũng sẽ tìm được một người chồng tốt.
- Lỵ tỷ, chị có biết người phụ nữ đó không?
Ôn Diệc Minh nhìn Diệp Lỵ hỏi nhỏ:
- Chính là người bên cạnh Tử Thanh. Đó là ai?
- Không biết! A, chị nhớ rồi.
Đầu tiên Diệp Lỵ lắc đầu, sau đó reo lên. Cô vội vàng che miệng lại rồi nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến hành động của mình không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ:
- Đó chính là mẹ của Thanh Oánh và Tử Thanh.
- Ôi mẹ ơi!
Ôn Nhược Minh há to miệng hết cỡ, hơn vài giây sau mới lấy lại tinh thần, giọng điệu ngạc nhiên nói:
- Bà ấy năm nay bao nhiêu tuổi? Ba mươi? Không có khả năng! Bốn mươi? Không! Ít nhất cũng phải hơn bốn mươi? Tôi hôm nay cuối cùng cũng biết được, cái gì gọi là nhan sắc không già!
Tuy rằng cảm thấy Diệp lão an bài chỗ ngồi có chút bất thường nhưng bất kể là các con của ông hay là các nhóm khách khứa, lúc đầu rất là kinh ngạc nhưng sau cũng hiểu. Đây là lễ chúc thọ của ông thì ông chính là trời, muốn cho ai ngồi bên thì người đó phải ngồi bên.
Diệp lão ngồi ở một bàn trên, ngoại trừ Lương Thần, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, còn lại là ba con trai ông Diệp là Diệp Công, Diệp Thành và Diệp Danh. Ba anh em, người ít nhất cũng đến bảy mươi tuổi, đều là những ông lão tóc đã trắng xóa. Trong lễ chúc thọ Diệp lão cũng đã gần trăm tuổi này ba anh em cũng phải quỳ dưới đất, cung kính nói những lời may mắn chúc thọ ông cụ.
Các cháu như con của Diệp Thành là Diệp Kiến Thành, Diệp Kiến Nam, Diệp Ngọc Cầm và con của Diệp Công, Diệp Danh cùng với Diệp Cường, Diệp Lỵ, Ôn Diệc Minh thì ngồi ở bàn bên cạnh.
Đến với tiệc chúc thọ khoảng chừng mấy chục người, toàn bộ lầu một nhà hàng Thiên Nguyên cơ bản không còn chỗ ngồi. Mấy năm gần đây, mỗi lần tổ chức tiệc chúc thọ Diệp lão đều ở đây, chủ yếu là bởi vì ở Thiên Nguyên là nơi tổ chức yến tiệc rất tuyệt.
Ở bàn bên kia bày biết bao nhiêu là đồ ăn. Chủ yếu là lấy nấm hương hoàng qua hợp lại thành tùng thụ, lấy kê bô, lòng trắng trứng hoàng qua hợp lại thành tiên hạc. Chẳng những ứng đối trường thọ cát tường, hơn nữa hương vị nhẹ, dễ hấp thụ với người già. Còn có vịt hầm, chân giò hun khói, dưa chuột…. Mà chờ sau khi mọi người đầy đủ, toàn bộ ngồi xuống thì đồ ăn mới được đem ra.
Lương Thần thấy một bàn đầy thức ăn được sắp xếp khéo léo, mùi thức ăn lan tỏa cũng không kìm nổi, thấy thèm ăn vô cùng. Tuy nhiên đang tham gia yến tiệc chứ không phải ăn cơm ở nhà, phải chú ý xung quanh. Nghe mấy người con của ông Diệp cùng khách khứa thay nhau chúc thọ, Lương Thần càng thấy đói nhưng lại làm ra vẻ như không có gì, ngồi im.
Vô tình nhìn qua hắn đột nhiên phát hiện một bàn cách đó không xa có một người thanh niên nhìn qua mỉm cười với hắn. Người quen sao? Hắn cảm thấy nao nao. Một lúc hắn nhận ra kia đúng là Lý Minh Dương cùng bạn gái Hoàng Tiểu Nhã, anh trai Hoàng Dược Long và hai cô em họ Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng. Kể từ ngày ra tay cứu Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng trong tay Lưu Đạt, hắn và Hoàng Dược Long xem như đã quen nhau vẫn duy trì lui tới. Hoàng Dược Long cũng đã hai lần đặc biệt tới Giang Vân thăm hắn.
Mỉm cười chào chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng cùng mấy người ngồi trong bàn. Nhìn thấy hắn cười chào, Lý Minh Dương cũng gật gật đầu cười chào lại, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng cũng vui sướng giơ tay lên vẫy vẫy.
Cuối cùng thì cũng khai tiệc. Lương Thần cầm lấy đũa, không kìm được nhanh nhẹn gắp lấy thức ăn. Đồng thời tay cầm đũa nhanh thoăn thắt gắp đầy thức ăn vào chén của bà xã.
Diệp lão ân cần nhìn Lương Thần mỉm cười. Một tay khẽ vuốt chòm râu, chợt nghe bên tai giọng nói dịu dàng:
- Thái gia gia, ông đừng chỉ nhìn thôi mà không ăn chứ.
Ông quay đầu lại thì thấy đứa chắt gái Tử Thanh đang gắp một viên cá vào chén mình.
- Được rồi, ông sẽ ăn!
Diệp lão vui cười nói, tay gắp thức ăn đưa lên miệng cắn một miếng. Yến tiệc này hàng năm đều tổ chức nên đồ ăn trước mắt cũng chẳng có gì mới lạ. Thực lòng mà nói ông cũng không muốn các con tổ chức yến tiệc gì cả nhưng nghĩ tới tấm lòng của các con nên ông đồng ý. Mấy năm gần đây ông chờ con cháu chúc thọ xong rồi tìm cách về nhà sớm.
- Diệp lão, tôi chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!
Một âm thanh trầm trầm vang lên khiến trong lòng Lương Thần không khỏi bất ngờ. Hắn quay đầu nhìn lại thấy bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn với vài người đàn ông xem ra rất có vai vế đứng bên cạnh Diệp lão, mỗi người cầm một chén rượu giơ lên, đầy thành ý chúc tụng.
Ngay cả bí thư Lý cũng tới sao. Trong lòng Lương Thần thầm nghĩ, bỗng nhiên thấy vai bị đè xuống, cảm giác có một bàn tay đang nắm lấy bả vai. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn mình cười. Lương Thần ngạc nhiên kêu lên:
- Chú!
- Thằng nhóc này, đến thủ đô cũng không cho ta biết một tiếng!
Lương Khải Minh tay trái bưng chén rượu, tay phải ấn Lương Thần ngồi xuống nói:
- Cơm nước xong ở lại tí nhé, chú giới thiệu với cháu vài người!
- Chú!
Diệp Thanh Oánh dịu dàng chào, cũng muốn đứng dậy lại bị Lương Khải Minh xua tay ngăn lại. Lương Khải Minh thân thiết cưới nói:
- Mau ngồi xuống đi, người nhà cả mà, không cần chú ý này nọ. Thím biết chuyện của cháu rất vui, vài ngày nữa sẽ đi Liêu Dương gặp cháu đó.
- Nhìn thấy không? Chú Lương đang nói chuyện với tên kia kìa!
Ở phía xa một chút, Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Đào Ký và Vương Sân ngồi chung một bàn. Sau khi để ý đến người đang đứng cạnh Lương Thần, Đào Kỳ Kỳ ngạc nhiên nói.
- Nhìn bộ dáng thì giống như là rất thân quen nhau! Thật là lạ, chú Lương sao lại biết tên kia chứ?
Nhìn Lương Khải Minh và đôi nam nữ chuyện trò vui vẻ, bộ dáng thân thiết, Giang Gia Dung suy nghĩ, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
- Không phải muốn biết được lai lịch của mấy người kia sao? Hãy đi hỏi chú Lương là được rồi!
Đào Kỳ Kỳ liếc mắt, nghĩ đến một biện pháp đơn giản mà hữu hiệu.
Đào Ký cũng nhìn chằm chằm, rất là kỳ lạ nói:
- Anh cả sao còn chưa tới? Anh Miểu, anh Sâm cũng không thấy bóng dáng đâu, không phải đều nói là sẽ tới sao?
Đào Tông Diệc là anh cả của Đào Kỳ Kỳ, còn Đào Tông Miểu là anh hai và Đào Tông Sâm là anh ba.
- Anh Miểu và anh Sâm tôi không biết, nhưng tôi có thể đoán được hiện tại anh cả nhất định là đang ngắm mỹ nhân, vui đến quên cả trời đất rồi!
Sau khi nói những lời này, vẻ mặt của Vương Sâm đầy hâm mộ. Nhớ lại lúc y cùng với Đào Ký gặp bạn gái của Đào Tông, thật là xinh đẹp, hiền dịu, nhu mì. Một người con gái hiền thục, tiểu thư khuê các như vậy cánh đàn ông đều mơ ước là sẽ là hình mẫu người vợ mà họ muốn lấy.
Nghĩ đến đây, Vương Sâm không khỏi âm thầm thở dài, hai ngày nay gặp bao người con gái đẹp nhưng thật đáng tiếc là không đúng khẩu vị của y.
- Nói bậy bạ gì đâu, tôi gọi điện cho anh cả đây.
Vẻ mặt Đào Kỳ Kỳ ảm đạm nhìn Giang Gia Dung, vội vàng nói. Sau đó lấy điện thoại bấm số gọi anh cả.
Nhìn Lương Khải Minh và Lương Thần, Diệp Thanh Oánh thân mật với nhau, ba anh em Diệp Công, Diệp Thành, Diệp Danh sắc mặt khó chịu. Bọn họ đương nhiên biết lai lịch Lương Khải Minh, bởi vậy nghe câu "người nhà cả mà" cảm thấy chói tai thế nào. Người nhà họ Lương đến đây để đào góc tường nhà họ Diệp sao? Tên tiểu tử họ Lương với Lương gia căn bản không có quan hệ gì, chứ đừng nói là người nhà. Nhưng Lương Thần lại là con rể của nhà họ Diệp!
- Chào các anh!
Dường như cảm nhận được ánh mắt của ba người đàn ông, Lương Khải Minh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh khẽ gật đầu chào, sau đó vỗ vỗ vai Lương Thần rồi xoay người đi vào bên cạnh Diệp lão cất cao giọng nói:
- Tôi cũng chúc ngài Phúc Thọ an khang, sung sướng lâu dài…!
Trong căn phòng xa hoa của một khách sạn ở cũng ngoại ô thủ đô, Đào Tông Diệc đứng trước cửa phòng tắm, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cánh cửa thủy tinh dường như muốn nhìn thấu thân thể cô gái trong phòng tắm. Tuy rằng không thấy nhưng Đào Tông Diệc có thể tưởng tượng được, giờ phút này thân thể của cô gái đang đắm chìm trong vòi hoa sen.
Tay y vài lần định mở cửa nhưng cuối cùng y cố nén dục vọng trong lòng thu tay về. Y nói với chính mình, tốt nhất là phải nắm được cả thể xác và tinh thần của người con gái này nên không thể nóng vội được. Dù sao y với đối phương biết nhau mới hơn một tuần mà thôi.
Nhưng mà tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm khiến cho y có cái cảm giác dày vò khôn kể. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, y đã quyết định cô phải là của y. Y thật sự muốn xé bỏ dáng vẻ đạo mạo của mình để chiếm hữu cô gái, dùng quyền trượng của mình để lại dấu ấn nơi hang sâu thăm thẳm của cô. Rồi từ đó giữ được tuyệt phẩm mỹ nữ này trong tay mình.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng ngừng hẳn, Đào Tông Diệc vội vàng lui về phòng khách, đứng quay lưng về phía cửa phòng tắm, tránh cho cô gái đi ra nhìn thấy thân dưới của mình đang căng lên. Sau một lát, y nghe tiếng dép lê nhẹ nhàng vang đến sau lưng, không kìm nổi y quay đầu nhìn lại.
Mái tóc đen tuyền xõa trên vai, trên đó còn đọng lại vài giọt nước. Khuôn mặt thẹn thùng, chiếc cổ trắng nõn đẹp như thiên nga. Chiếc khăn tắm màu trắng quấn ngang người lộ ra bầu ngực căng tròn, cũng không thể che được thân hình thon gọn, đầy quyến rũ.
Loáng thoáng một mùi thơm phát ra, bay đến miệng mũi y, kích thích y đến tận tuyến thận. Môi không ngừng mấp máy, Đào Tông Diệc không kìm nổi nuốt mấy miếng nước bọt. Ánh mắt khát khao nhìn về nụ hoa sen mới nở trước mắt, đôi chân không khống chế được rảo bước về phía đối phương.
- Anh, đừng như vậy….!
Nhìn đôi mắt như đang muốn thiêu đốt mình của người thanh niên, cô gái tỏ ra xấu hổ, hai tay giữ chặt chiếc khăn trước ngực, theo bản năng mà lùi về phía sau. Nhưng chỉ lùi được vài bước, lưng đã chạm vào cánh cửa thủy tinh lạnh lẽo. Đang nghiêng mình định tránh ra thì người thanh niên đã bước tới đem cái thân hình to lớn ép sát cô gái vào cánh cửa.
Đào Tông Diệc nắm lấy hai vai cô gái, làn da trắng mịn nõn nà khiến cho y càng thêm thèm muốn. Y nhanh nhẹn cúi đầu, định hôn vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia nhưng lại bị cô gái ngoảnh mặt tránh được.
Dục vọng trong lòng y lúc này thật mãnh liệt, y giơ tay nắm lấy chiếc khăn tắm, giật mạnh một cái. Chiếc khăn tắm màu trắng bay thẳng xuống đất, cùng lúc đó vang lên tiếng la xấu hổ của cô gái.
Người đến, người đi, nâng cốc chúc tụng, trên mặt Diệp lão hiện ra vẻ mệt mỏi. Ba anh em Diệp Công, Diệp Thành và Diệp Danh nhìn thần sắc của cha, liền biết tiệc chúc thọ đêm nay dừng ở đây là được rồi. Vội vàng đứng lên nói:
- Ba, trời cũng không còn sớm, ba trở về nhà nghỉ ngơi một chút đi!
Diệp lão gật gật đầu, chậm rãi đứng lên, hướng về phía Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nói:
- Các cháu ở lại chơi chút nữa. Ông về trước nhé!
- Thái gia gia, chúng cháu cùng về với ông nhé!
Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh không muốn ở lại, hai cô đồng thanh nói.
- Cũng tốt, chỉ cần không chê đi với ông buồn là được!
Diệp lão cười ha hả, mặc cho hai cô chắt gái ôm lấy hai cánh tay, hướng phía quan khách, hai tay chấp lại, giọng điệu thản nhiên nói:
- Mọi người từ từ dùng nhé, trong người tôi không được khỏe lắm, xin lỗi không tiếp được!
Diệp lão đi trước, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cũng theo sau rời khỏi. Chủ nhân buổi tiệc đã đi rồi nhưng không vì thế mà buổi tiệc cũng chấm dứt. Trong lúc đó có rất nhiều vị khách lớn tuổi đều là ngày thường khó mà gặp mặt nhau, hôm nay nhờ có tiệc chúc thọ Diệp lão mà cùng hội tụ một chỗ. Còn mấy người trẻ tuổi thì thích náo nhiệt, cũng đang mượn cơ hội này mà gặp mặt, châu đầu ghé tai bàn bạc sau khi tan tiệc thì đi nơi khác vui vẻ.
Vốn Lương Thần cũng đã muốn rời khỏi, chỉ có điều trước đó Lương Khải Minh đã nói, cho nên không thể không ở lại. Lương Khải Minh đang hàn huyên với mấy người ở bên kia, rõ ràng tạm thời không có cách nào nói được. Mà lúc này Hoàng Dược Long đã đi tới, không nói không rằng đã kéo Lương Thần tới bàn kia.
- Cũng không phải là người ngoài! Bàn này, đại khái là Vương Ngũ, Giang Tử, Thạch Đầu chắc cậu chưa biết.
Hoàng Dược Long đĩnh đạc giới thiệu với Lương Thần:
- Đây là Vương Ngũ, đây là Giang Tử, còn đây là Thạch Đầu!
Hoàng Dược Long giới thiệu một vòng cho Lương Thần, sau đó chỉ vào Lương Thần nói:
- Đây là Tiểu Lương tử!
Lương Thần không khỏi ngượng ngùng cười, từ "Tiểu Lương tử" là biệt danh Hoàng Tiểu Nhã gắn cho, sau đó Hoàng Dược Long cũng gọi như vậy với hắn. Hai cô bé Chu Nhất Nhất và Đồng Vũ Đồng thật ra có vẻ nhu thuận hơn, gọi "Thần ca", nghe xong khiến hắn rất hài lòng.
- Xin chào, mọi người vừa nhắc tới cậu.
Vương Ngũ đứng lên, đưa tay về phía Lương Thần ra vẻ rất là thân thuộc.
Lương Thần cũng giơ tay bắt tay đối phương nhưng mà sắc mặc hơi thay đổi. Trong mắt Lương Thần lóe lên một chút tức giận. Thực là tên Vương Ngũ này rõ ràng trên tay rất có công phu, vừa rồi lúc bắt tay y đã cố ý dùng sức. Mặc kệ là trò đùa hay là ác ý gì đó cũng vậy, hắn đều không chấp nhận được. Chỉ có điều bây giờ đang dự tiệc, vả lại đang có mặt Hoàng Dược Long, hắn không thể tức giận.
- Nhất Nhất và Vũ Đồng cứ liên tục nhắc tên của cậu, khiến chúng tôi rất là ghen tị đó!
Giang Tử cũng cười cười và đưa tay ra, trong ánh mắt y có phần khiêu khích và trêu chọc.
Lương Thần cũng đưa tay bắt tay lại. Trên trán hắn bỗng gân xanh nổi lên, hắn cố nén cái đau nhức mà rút tay về, trên mặt cố làm ra vẻ bình thường. Hắn biết là hợp lại thì công phu hắn không lại nhưng thua người chứ không thua trận, hắn không thể vì một cái bắt tay mà nổi đóa lên được.
- Còn tôi nữa, quen biết cậu thật là vui!
Thạch Đầu nhe răng ra cười, mà giữa mấy người này thì trông y có vẻ không hề xảo trá.
Nhưng mà khi đã bắt tay đối phương, Lương Thần đã biết mình phán đoán sai. Vẻ mặt cười ngây ngô, Thạch Đầu nắm lấy tay hắn lắc qua lắc lại. Một cảm giác đau truyền đến, trong lòng Lương Thần thầm chửi Hoàng Dược Long này chỉ được cái làm tổn hại đến bằng hữu. Mà ba cái tên này, công phu trên tay cũng thật là lợi hại.
Lúc này Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng thấy vẻ mặt Lương Thần có chút khác thường, lại thấy ba người Thạch Đầu, Giang Tử và Vương Ngũ tươi cười ra mặt thì lập tức hiểu chuyện, bước lên phía trước chỉ tay vào Thạch Đầu, tức giận nói:
- Các anh thật là quá đáng!
Chứng kiến cảnh này, trong lòng chủ tịch huyện Lý Đại cảm thấy thích thú, nghĩ người này cũng đến lúc phải thế này.
- Chúng tôi cũng không có làm gì, không tin hỏi Lương Thần thử xem!
Vương Ngũ cười hì hì nói, hai người còn lại thì ra vẻ rất là vô tội.
Lương Thần cũng không nói gì, liếc nhìn ba người kia, cuối cùng nhìn tới Hoàng Dược Long. Lúc này Hoàng Dược Long mới cười ha hả vỗ vai hắn nói:
- Tôi nói với bọn họ, công phu của Tiểu Lương tử và tôi như nhau, nhưng ba cái tên này đều đã bại dưới tay tôi nên bọn họ mới có ý đồ xấu vậy đấy.
- Tiểu Lương tử, hãy nể mặt Nhã tỷ mà đừng chấp nhặt gì với bọn họ.
Hoàng Tiểu Nhã trừng mắt liếc nhìn Thạch Đầu, Giang Tử và Vương Ngũ một cái, rồi nhìn Lương Thần áy náy nói. Có lẽ ba cái tên này chỉ muốn đùa dai một tý, nhưng lại không suy xét để ý đến nét mặt của người khác, thật là hành vi quá lỗ mãng mà.
Nghe Hoàng Dược Long và Hoàng Tiểu Nhã nói như thế, Lương Thần lại càng không thể tức giận, chỉ có điều suy nghĩ ở trong lòng chỉ kết giao với mấy người Vương Ngũ ở phạm vi nào đấy thôi. Đúng lúc đó, Lương Khải Minh đã đứng dậy đi tới đứng phía sau lưng Lương Thần.
- Chú Lương!
Đám người Vương Ngũ, Giang Tử và Thạch Đầu vội vàng đứng lên, rất là cung kính đón tiếp Lương Khải Minh. Lý Minh Dương, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng cũng đồng loạt đứng lên. Trong quân đội, nhà họ Lương có sức ảnh hưởng rất lớn, bất kể là nhà họ Hoàng hay nhà họ Lý cũng không dám khinh xuất. Ở đây chỗ đông người nên càng phải chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa.
- Ừ, các cháu đều tới đấy à!
Lương Khải Minh gật đầu cười, sau đó vỗ vai Lương Thần nói:
- Lại đây Tiểu Lương, chú giới thiệu cho cháu vài người!
Trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Tử, Thạch Đầu và Vương Ngũ, Lương Thần đứng lên gật đầu chào Hoàng Dược Long, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng rồi đi theo sau Lương Khải Minh.
- Các cậu thật là...!
Lương Thần vừa đi thì vẻ mặt Hoàng Dược Long lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói đầy bất mãn nói với ba tên Giang Tử, Vương Ngũ và Thạch Đầu. Vừa rồi trước mặt Lương Thần, y không tiện nói để tránh cho ba tên kia bị bẻ mặt, còn bây giờ y phải nói rõ cho chúng biết.
- Chúng tôi chỉ đùa một chút cho vui thôi, không ngờ công phu của hắn tệ như vậy!
Vương Ngũ cười hì hì đáp. Bọn họ so với người thường thì linh thông hơn nhiều, biết hai cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Diệp lão là chắt gái của ông, như vậy Lương Thần là chắt rể Diệp lão. Bọn họ còn biết Lương Thần xuất thân bình thường, lại được cái chó ngáp phải ruồi, như gần đây nhất người ta hay đồn đại hắn là người thừa kế tất cả tài sản của con trai thủ tướng, là người đã sáng lập ra tập đoàn Khai sáng - Chủ tịch Lâm Tử Hiên. Vì thế trong lòng ba người bọn họ cảm thấy ghen tị nên mới nảy sinh cái trò đùa dai này.
- Tài của cậu được bao nhiêu? Người ta thì có bao nhiêu tài. Có dám so tài bắn súng với hắn không?
Hoàng Dược Long cười lạnh nói.
- Tài bắn súng à? Anh không nói đùa đấy chứ? Bảo hắn và chúng tôi so tài bắn súng với nhau sao?
Vẻ mặt của Giang Tử muốn cười mà cố nén lại hỏi một câu. Bọn họ đều là con cháu quý tộc, từ nhỏ đã biết đến súng cho nên kinh nghiệm bắn súng rất là thành thục. Cho nên khi nghe Hoàng Dược Long đề xuất ý kiến so tài bắn súng này, y thực sự cảm thấy như đang đùa giỡn trước đại đao của Quan Công.
- Đừng có mà xem thường người khác như vậy. Thần ca là siêu xạ thủ đó!
Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đồng thời chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói. Đối với các cô mà nói thì Lương Thần chính là anh hùng trong lòng họ nên họ không chấp nhận được người khác dám khinh khi thần tượng của họ như vậy.
- Không tin à? Hãy hỏi bạn trai của em gái tôi xem!
Hoàng Dược Long chỉ qua Lý Minh Dương nói:
- Cậu ấy và Lương Thần đều công tác ở huyện ủy, quan hệ cũng tốt lắm, các cậu hỏi cậu ấy là biết ngay thôi mà!
Lý Minh Dương cũng không nghĩ anh vợ tương lai sẽ hỏi y như vậy, nhìn qua thấy Giang Tử, Thạch Đầu và Vương Ngũ đang nhìn mình chờ đợi, y biết không thể từ chối được nên ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Quả đúng như thế! Lương Thần bây giờ còn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng công an của phòng Công an huyện, tiếng tăm siêu xạ thủ lừng lẫy lắm!
- Thật là muốn tìm cơ hôi khoa tay múa chân một chút!
Vương Ngũ đột nhiên hiếu thắng nhìn Hoàng Dược Long nói:
- Thế thì nhờ anh sắp đặt, hai ngày sau tại bãi bắn của quân đội chúng tôi thi thố với nhau một lần!
- Xem tình hình ra sao chứ không biết có thể thi thố được không.
Hoàng Dược Long nói, y biết Lương Thần tới chúc thọ Diệp lão xong, có lẽ sáng mai có thể phải trở về Giang Vân rồi.
Phía bên này, Lương Thần theo Lương Khải Minh đi đến một cái bàn được kê ở phía góc tường. Dọc đường đi mọi người đều chú ý đến hai chú cháu. Lương Khải Minh là một người xuất sắc trong ngành quân đội của nhà họ Lương. Mặc dù đang nhậm chức ở Long Nguyên nhưng ở thủ đô này tiếng tăm cũng không ít. Đại đa số mọi người đều thắc mắc, không biết cái người thanh niên trẻ tuổi vừa rồi ngồi bên cạnh Diệp lão và Lương Khải Minh thật ra là có quan hệ gì?
Đến giữa bàn, Lương Khải Minh cười nói với tất cả mọi người:
- Tôi đã dẫn Tiểu Lương đến đây rồi!
Rồi quay về hướng Lương Thần nói:
- Đều là người thân cả, không cần gò bó, hãy ngồi xuống đi!
- Đến ngồi ở đây Tiểu Lương!
Một phụ nữ trung niên giơ tay lên vẫy vẫy, nhiệt tình nói. Thấy Lương Thần có chút do dự, Lương Khải Minh cười nói:
- Đó là cô Nguyệt Mai, cháu cứ ngồi đi!
Lương Thần miễn cưỡng ngồi xuống, dù hắn đã là cấp lãnh đạo phó huyện, ở chốn quan trường cũng dày dặn kinh nghiệm nhưng ngồi đối diện với những người hoàn toàn xa lạ vẫn cảm thấy trong lòng lúng túng, không được tự nhiên cho lắm.
Cả một bàn có cả nam lãn nữ đều là người nhà họ Lương. Gần đây cha của Lương Khải Minh sức khỏe không tốt, đang nằm ở bệnh viện trung tâm an dưỡng. Người cao tuổi nhất ở đây chắc hẳn là người có khuôn mặt chữ điền kia, một ông già rất là phong độ. Cũng chính là chú của Lương Khải Minh là Lương Tranh. Còn người vừa mới tiếp đón Lương Thần chính là con gái của Lương Tranh tên Lương Nguyệt Mai.
Còn lại mấy người đều là chú bác anh em của Lương Khải Minh, ngoài ra còn có một thanh niên trạc tuổi Lương Thần, rất ít lời, vẻ mặt chất phác. Xem ra so với Lương Thần còn nhỏ hơn khoảng hai tuổi, nhưng cũng dày dạn kinh nghiệm.
Giới thiệu đến người thanh niên này, Lương Nguyệt Mai cười nói:
- Đây là con trai tôi, học hành không tốt lắm!
Nói là như thế nhưng rõ ràng Lương Thần có thể thấy được niềm tự hào của cô ấy khi nói về con trai mình.
Là sinh viên xuất sắc của Đại học Công nghệ Quốc phòng, đang nghiên cứu tính toán mạng trumtruyen.vn và chỉ huy hệ thống tự động hóa, hiện đã có hai bằng tiến sĩ. Nghe Lương Khải Minh giới thiệu tỉ mỉ xong, Lương Thần không khỏi giật mình, tên "em họ" này sao có thể là một thiên tài như thế!
Ngồi được nửa tiếng đồng hồ thì cái cảm giác lúng túng không được tự nhiên trước kia của Lương Thần dần dần biến mất. Tất cả người nhà họ Lương, bao gồm cả tên " em họ" ít lời kia đều đối xử ân cần với hắn. Chú hai cũng rất là hiền lành, hỏi han tình hình công tác gần đây của hắn thế nào. Tóm lại, mọi người ở đây đều cho hắn một ấn tượng rất tốt!
Sau khi kính rượu các vị bề trên và tán chuyện phiếm một lúc, Lương Thần tìm cách cáo từ. Bỗng thấy Lương Khải Minh ngồi đối diện với hắn đang nhìn lại, vẻ mặt có chút thay đổi.