- Thôi không cần.
Lương Thần khẽ mỉm cười, giọng nói hơi kéo dài, hắn mở miệng:
- Tuy rằng ba mươi triệu không phải là ít nhưng tôi còn tin tưởng Phùng tiên sinh. Chẳng qua tôi cảm thấy dường như Phùng tiên sinh có chút mạo hiểm. Như vậy, anh khẳng định quân bài chưa lật của tôi không phải là quân tám, phải không?
Lời nói Lương Thần đại diện cho những nghi ngờ của những người còn lại đứng xem. Lương Thần đang hé ra ba quân tám, quân bài chưa lật nếu là tám, đương nhiên sẽ nắm phần thắng, nếu không thì vẫn tạo *thành hồ lô, có thể ăn được bộ dọc ba của Phùng Dư Chi như cũ. Hơn nữa, trong tình huống chưa xem át chủ bài đó, dọc của Phùng Dư Chi dù có hay không thì ba quân tám mà Lương Thần hé ra cũng là hàng thật giá thật. Trong tình huống như thế này, Phùng Dư Chi vẫn đang có gan không chút do dự, như vậy không phải điên rồ mà chính là do trong lòng gã đã nắm chắc phần thắng hoàn toàn. Đối với những người đứng xem đương nhiên họ có khuynh hướng nghĩ đến khả năng sau.
- Nếu nói đến vận may thì đương nhiên phải là anh rồi.
Phùng Dư Chi cười rất thong dong, cúi người về phía trước chậm rãi nói:
- Không phải là có câu, phú quý chỉ có được từ trong gian khó thôi.
- Tôi cũng nghe người ta nói một câu "ý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại rất tàn khốc".
Lương Thần đẩy bốn quân bài đã lật ra, ngón tay đập nhẹ vào quân bài chưa lật, mỉm cười nói:
- Nói về chuyện đánh cuộc, khả năng tôi không bằng Phùng tiên sinh. Nhưng nhắc tới vận may, tôi có thể không hề khiêm tốn mà nói một câu, đến nay chưa có ai là đối thủ của tôi.
Nói tới đây, Lương Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đảo qua vợ chồng lâm Tử Vũ, một lần nữa dừng lại ngay trên mặt Phùng Dư Chi, khóe miệng hơi nhướng lên, miệng nói mấy chữ:
- *Tôi theo!
Nghe Lương Thần nói "tôi theo", mọi người trong lòng không khỏi giật mình. Ván này bắt đầu ở thế cân bằng, sau đó còn một quân bài cuối cùng thì tình thế lại đột nhiên chuyển biến, biện thành trận quyết chiến cực kỳ khốc liệt. Mà trước mắt bao nhiêu người, kể cả Lương Thần lẫn Phùng Dư Chi đều chưa hề có động tác lật quân bài lên xem, quả nhiên là đem thắng thua hoàn toàn giao cho ông trời. Một ván ba mươi triệu, tuyệt đối có thể coi như là đánh cược.
Phùng Dư Chi lấy tay chỉ vào quân bài chưa lật của mình, cũng không thèm nhìn lại trên mặt bàn, giữa sự kinh ngạc của mọi người hô lên một tiếng, hé ra một quân cơ sáng ngời dưới ánh điện. Sảnh, quả nhiên là dọc.
Thiếu gia nhà họ Liên bên cạnh thấy thế, há hốc nhìn. Đã xác định được một bên, còn lại phải đợi Lương Thần lật át chủ bài của mình nữa. Trải qua hai ván vừa rồi, hắn cũng không dám coi thường Lương Thần, thật không ngờ, người này quả là cao thủ chơi bài.*
Ánh mắt mọi người đều nhìn xoáy lên người Lương Thần, bọn họ ngừng thở, chậm rãi đợi Lương Thần lật át chủ bài lên. Rốt cuộc là tứ quý, hay hồ lô hay là ba cây mà thôi? Cuối cùng người thắng sẽ thuộc về ai đây? Tuy rằng mọi người đều biết rằng người đàn ông trẻ tuổi này thừa kế mấy chục tỷ, ba mươi triệu cũng chẳng là gì cả. Nhưng nói về ván bài tối nay thì rất đặc biệt, thắng thua không chỉ ở tiền bạc, mà còn ở thể diện và khí thế.
Lương Thần quay đầu, lần lượt nhìn Lâm Mi Mi và Liên Tịch Nhược, mỉm cười nói:
- Anh có chút khẩn trương, ai có thể hỗ trợ cho anh lật quân bài này lên?
Đôi mắt đẹp của Liên Tịch Nhược chợt lóe lên, sau đó hướng về phía Lâm Mi Mi nhoẻn miệng cười:
- Mi Mi vận may tốt lắm, bảo Mi Mi lật đi.
Trên thực tế cô biết quân bài này ai lật thì đều như nhau cả. Lương Thần nói như vậy, rõ ràng là có thêm dụng ý khác.*
- Em lật cũng được, thua thì đừng có trách em.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mi Mi lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng tự nhiên hào phóng mà không nhún nhường. Cô rất thông minh, tự nhiên mơ hồ đoán được rằng nếu Lương Thần bảo cô đến lật quân bài chưa lật, giống như là hắn đã nắm chắc phần thắng.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái lật quân bài lên, cái miệng nhỏ nhắn chu lên một cái. Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên, Hồ Lỵ chờ cô gái quay đầu đi, nhìn quân bài Lâm Mi Mi vừa mới lật lên với vẻ mặt khiếp sợ.
Quả nhiên, Chu Văn Quân thở dài trong bụng, nhìn người thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt đẹp đầy vẻ phức tạp. Thật sự là may mắn sao? Chưa chắc là vậy. Đại khái khi mới bắt đầu, Lương Thần và Phùng Dư Chi đều không biết quân bài mình chưa lật là quân gì. Thậm chí, nếu nói thêm một chút thì hai người ai cũng ra vẻ mình phán đoán chính xác quân bài chưa lật. Chẳng qua Phùng Dư Chi phán đoán lệch lạc nên thua mà thôi.
Không cần xem quân bài chưa lật, chỉ cần nhìn vẻ mặt Lâm Mi Mi cũng đã biết được kết cục thắng thua như thế nào. Tuy nhiên khi Lâm Mi Mi đặt quân bài chuồn lên mặt bàn, mọi người vẫn không kìm nổi sự khiếp sợ.
Vợ chồng Lâm Tử Vũ vẻ mặt thay đổi, họ sớm đã điều tra chi tiết về Lương Thần nên đương nhiên biết Lương Thần cho tới bây giờ không phải là cao thủ trong lĩnh vực này, nhưng giờ phút này lại có biểu hiện khác, như vậy chắc gặp vận may. Nếu thật sự có vận may thì cho dù có ngược đời thì tiểu tử này cũng tạo nên một truyền kỳ làm cho người khác lóa mắt.
Đại đa số mọi người đều biểu thị sự kinh ngạc khác nhau. Sắc mặt Phùng Dư Chi tái nhợt, thiếu gia họ Liên và các bạn bè hư hỏng của y đứng ngây ra như phỗng. Về Phùng Dư Chi mà nói, y thua không chỉ ở số tiền ba mươi triệu mà quan trọng hơn là y thua ở sự tự tin.
- Tôi muốn biết nguyên nhân.
Im lặng một lúc lâu, Phùng Dư Chi mới cất tiếng hỏi. Thua thì đúng là thua, nhưng y phải hiểu được tại sao. Mặc dù đã dự đoán được vài phần nhưng y vẫn cần được chính miệng đối phương giải thích.
- Chỉ cần tôi mong muốn, tiên sinh có thể cho rằng quân bài chủ này là quân K hoặc không, tuy nhiên kỳ thật nó vẫn là quân tám.
Lương Thần cười nói, sau khi hai bên đấu đến hồi quyết liệt, hắn tỏ thái độ gì, cứ theo sát đối phương và tạo động tác giả. Chẳng hạn như hắn để quân bài chưa lật ở vị trí trung gian, dùng móng tay ra vẻ dò tìm, khiến Phùng Dư Chi nghĩ lầm quân bài chưa lật là Q, bởi vậy Phùng Dư Chi cả gan tự tin đến thế, kết quả là phán đoán sai lầm dẫn đến thua cả ván bài.
Ở mặt trái quân bài có tiểu kĩ, chỉ cần có thủ pháp thành thạo và con mắt nhạy bén là có thể phát hiện được. Phùng Dư Chi có khả năng trước mắt bao người, âm thầm quơ toàn bộ quân bài trong tay làm tiêu mà không bị phát hiện, Lương Thần rất phục.
- Tôi hiểu rồi, Lương tiên sinh quả nhiên là cao thủ, tôi thật bái phục.*
Nói xong, gã nhìn thiếu gia nhà họ Liên và những người khác với sắc mặt ảm đạm xoay người bước đi. Phùng Dư Chi vừa đi, Liên Văn Chương và mấy người bạn hư hỏng của hắn cũng ngồi không yên, ngay cả bắt chuyện mà Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên và mấy chị em nữa cũng không thèm tiếp đãi. Ở trước mặt bao nhiêu người làm chứng, ba mươi triệu xem như là tiêu rồi. Đương nhiên, quỵt nợ cũng không phải là không thể. Nhưng về sau, Liên Văn Chương đừng hòng có thể ngẩng đầu lên ở đất thủ đô này.*
- Thật là tuyệt vời, Lương tiên sinh đúng là cao thủ.
Chu Văn Quân chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi, tán dương tự đáy lòng mình.
- May mắn, nhờ có vận may của Mi Mi.
Lương Thần ra vẻ khiêm tốn đáp. Sau đó hắn hướng về phía Mi Mi mỉm cười:
- Vừa rồi còn cảm thấy tặng quà sinh nhật cho em có chút hơi keo kiệt. Nay nhờ vận may của em mà thắng được, anh cũng thấy ngượng ngùng. Vậy anh chia cho em một nửa số tiền thắng cuộc nhé?
- Không nên không nên.
Lâm Mi Mi vô công không chịu lộc cho dù lý do của Lương Thần đưa ra cũng xác đáng. Tuy nhiên cô biết, thắng ván này không hề có liên quan gì tới vận may của cô cả.
- Có gì mà không được, Thần ca cho con, con cứ lấy, còn khách khí cái gì.
Cục trưởng Lâm không biết đã xuất hiện bên con gái từ khi nào, trên mặt tươi cười, giọng điệu không hề khách khí, dường như xem Lương Thần là như người một nhà.
- Ba, vậy không được!
Trên khuôn mặt Lâm Mi Mi hiện ra nét khó xử, chần chừ mở miệng nói.
- Hôm nay là sinh nhật con, con là quan trọng nhất. Đừng nói đưa con mười triệu mà ngay cả một trăm triệu, con cũng đừng khách khí.
Lâm Tử Vũ mỉm cười nói một câu, sau đó quay đầu hướng về phía Lương Thần nói với vẻ đầy thâm ý:
- Lương Thần, vận may của cậu quả thật rất lớn đó.
- Là do vận may của Mi Mi.
Lương Thần khẽ cười nói. Vừa rồi trong lúc vô tình thấy vợ chồng Lâm Tử Vũ, hắn ngay lập tức ý thức được, đêm nay đề tài chính sợ là sẽ bắt đầu. Hắn giật mình, lập tức nghĩ ra một cách giải quyết êm thấm với gia đình họ Lâm, chính xác mà nói là sắp xếp ổn thỏa mâu thuẫn giữa hắn và Lâm Tử Vũ.
Tiền bây giờ với hắn không thiếu, ba mươi triệu này đối với hắn mà nói có cũng như không. Hắn chỉ làm như vậy là vì muốn trở nên thân mật với Lâm Tử Vũ. Hắn không muốn mình và Lâm Tử Vũ có mâu thuẫn gì, bất kể là suy xét nguyên nhân từ phương diện cha nuôi Lâm Tử Hiên hay là xuất phát từ gia thế họ Lâm. Hắn thể hiện thiện ý thử xem thái độ của Lâm Tử Vũ như thế nào.
- Lương Thần và tôi ra ngoài một chút.
Lâm Tử Vũ thể hiện thái độ rất thân thiết, ít ra là bên ngoài tỏ vẻ như vậy. Ông ta vỗ vỗ vai Lương Thần, sau đó khoác tay đối phương đi về cửa biệt thự.
Lương Thần và Lâm Tử Vũ đi rồi, Lâm Mi Mi chuyển hướng nhìn về phía Tống Huệ, hạ giọng nói:
- Mẹ, con cảm thấy như vậy không được.
- Nghe lời ba con đi.
Tống Huệ cười nhẹ nhàng, âu yếm con gái nói:
- Con và các bạn chơi vui vẻ, tối nay không có việc gì, mẹ đã sắp xếp để ông Đổng lái xe đón con.*
- Cám ơn mẹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mi Mi lộ ra vẻ tươi cười. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn quản cô rất chặt, sự "dung túng" giống đêm nay quả thật chưa từng có.
Sau khi đợi cho Tống Huệ đi khỏi, Hồ Lỵ và vài cô gái vây tròn quanh Lâm Mi Mi, vẻ mặt vô cùng hâm mộ, cố ý kéo dài giọng nói:
- Mi Mi, mười lăm triệu, không nói gì nữa, mời mọi người đi. Mời một tuần, không, mời một tháng, mời mọi người một tháng, tất cả mọi chi tiêu đều là bạn bao.
Lúc này, Liên Tịch Nhược kéo Liên Thiên Thiên sang một bên, hạ giọng hỏi nhỏ:
- Em nói với chị đi, vừa rồi em đi toalet, rốt cục là có chuyện gì rồi?
Nghe chị Đường hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Thiên Thiên liền trở nên ửng hồng.*