Bằng việc vận dụng năng lực thần bí của Lương Thần, thân phận của hung thủ giết người được miêu tả sinh động, chỉ cần hắn muốn thì trong ngày mai hắn đã có thể bắt được hung thủ gây án, như vậy hắn vừa mới nhậm chức đã phá ngay được một vụ án phức tạp. Nhưng tại sao lúc này hắn vẫn còn do dự? Có phải bởi vì ánh mắt đầy lửa hận thù kia không?
Tôn Tiểu Hông, nữ, hai mươi sáu tuổi. Đơn vị công tác, cục Công an khu Vạn Hưng. Chức vụ, nhân viên phòng tài vụ vật tư. Chồng, Lý Bình, làm nghề kinh doanh, nửa năm trước bị tai nạn xe cộ, giờ nằm liệt giường, không thể tự làm được việc gì. Đó là tài liệu kể lại tỉ mỉ chi tiết về hoàn cảnh gia đình của Tôn Tiểu Hồng mà Lương Thần có được.
Tôn Tiểu Hồng quả thật là hung thủ, động cơ giết người chắc là bởi vì không thể chịu được việc mình bị chú làm nhục. Chỉ cần tập trung những hiềm nghi đó và xác định động cơ phạm tội thì việc tìm ra chứng cứ cũng dễ dàng thôi. Trong lòng Lương Thần biết rất rõ, hắn do dự là bởi vì hắn thông cảm cho kẻ yếu.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần ngủ dậy, rửa mặt xong, hắn vội vàng ăn điểm tâm, mang theo chiếc cặp bước ra cửa. Chiếc xe đón hắn đã ở dưới lầu.
Đúng tám rưỡi hắn đi tới cục Công an thành phố. Lương Thần lập tức điện thoại cho chi đội hình sự, yêu cầu Phó Chi đội trưởng Lô Dũng thông báo cho thân nhân người bị hại đến cục Công an thành phố để điều tra xét hỏi.
Nhận được điện thoại của Cục trưởng, Phó Chi đội trưởng Lô Dũng không dám chậm trễ, y lập tức phân công các thành viên của đại đội hình sự đưa người nhà của người bị hại Tôn Chính Đỉnh đến cục Công an thành phố để điều tra xét hỏi.
Một giờ sau, vợ và con gái của Tôn Chính Đỉnh, hai người anh họ cùng bà con thân thích của gã được đưa lên xe cảnh sát tới cục Công an thành phố, trong số những người phụ nữ được đưa đến có cả một người phụ nữ đang mang thai tên là Tôn Tiểu Hồng.
Ngồi trong phòng khách, Tôn Tiểu Hồng vỗ về cái bụng tròn xoe, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Phụ nữ có thai rất dễ mệt, hơn nữa Tôn Tiểu Hồng có thể chất yếu nên không chịu nổi sự chờ đợi. Người thím và em gái ngồi cạnh cô hỏi han, nhưng Tôn Tiểu Hồng lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Người chú đúng là cầm thú, nhưng thím và em họ lại thật tâm tốt với cô. Vậy nên cho dù trong lòng cô đầy lửa hận đối với Tôn Chính Đỉnh, nhưng nhìn khuôn mặt bi thương của thím và em họ, cô vẫn đang có cảm giác khó mà nhìn mặt họ được.
-Cô là Tôn Tiểu Hồng phải không?
Một giọng nói vang lên bên tai, Tôn Tiểu Hồng ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông trung niên có vẻ chững chạc đứng trước mặt cô.
-Đúng ạ.
Tôn Tiểu Hồng đỡ lấy lưng, với sự giúp sức của em họ, cô cố sức đứng lên, đáp.
-Có một số việc muốn hỏi riêng cô, mời cô đi theo tôi.
Người đàn ông trung niên đó là Phó Chi đội trưởng chi đội hình sự Lô Dũng. Y vừa mới nhận được điện thoại ra lệnh y đưa Tôn Tiểu Hồng tới văn phòng Cục trưởng. Lô Dũng có chút hoài nghi với mệnh lệnh đó của Phó cục trưởng. Ngay buổi chiều làm việc đầu tiên ngày hôm qua, y đã cảm thấy phong cách làm việc của vị thủ trưởng trẻ tuổi này vô cùng quái dị.
-Chị Hồng, em đi cùng chị.
Tôn Tiểu Lôi lo lắng cho sức khỏe của chị mình, đồng thời cô cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Bác cả vừa mới đi vào phòng xét hỏi không lâu, sao lại đến lượt chị họ mình nhanh như vậy được.
Lô Dũng hơi phân vân, sếp Lương bảo y chỉ đưa một mình Tiểu Hồng đến, không được có người cùng đi, tuy nhiên Tôn Tiểu Hồng lại là phụ nữ đang mang thai, cần phải có người giúp đỡ. Vì thế y suy nghĩ, áp dụng thái độ ngầm đồng ý.
Đi lên từ thang máy tới lầu bốn rồi rẽ tay trái tới phòng cuối cùng là văn phòng của Phó cục trưởng, Lô Dũng gõ cửa thì nghe thấy giọng nói từ bên trong vẳng ra:
-Mời vào.
Y nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trong phòng nói với vẻ cung kính:
-Sếp Lương, tôi mang người đến đây.
Sau đó y quay lại nhìn Tôn Tiểu Hồng và Tôn Tiểu Lôi, liếc mắt ra hiệu cho hai cô bước vào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
-Mời ngồi.
Lương Thần mỉm cười nhìn hai cô, hắn đứng lên giơ tay ra hiệu cho hai cô ngồi xuống. Hắn vốn muốn hỏi riêng Tôn Tiểu Hồng, bây giờ cô ta có người đi cùng, tất nhiên là hắn sẽ khó nói chuyện hơn.
-Trưởng phòng Lương, ngài tìm tôi?
Đánh giá vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi này một hồi lâu, Tôn Tiểu Hồng mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt hơi thất thố mở miệng hỏi. Tôn Tiểu Lôi trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, thất thanh hỏi:
-Anh là Phó cục trưởng ư?
Vừa thốt lên mấy lời, đột nhiên cô nhận ra mình lỡ lời, liền đỏ mặt nói thêm:
-Rất xin lỗi, tôi không có ý đó.
-Ngồi đi.
Lương Thần cười cười như không hề để ý, hắn bước tới rót hai chén nước đặt trên bàn trà trước mặt hai cô rồi quay người bước lại chỗ ngồi của mình. Hắn sắp xếp một lý do thoái thác, liền chậm rãi mở miệng nói:
-Tiểu thư Tôn, sỡ dĩ tôi mời cô đến đây là vì có mấy vấn đề tôi muốn hỏi cô.
Tôn Tiểu Hồng trong lòng hơi chấn động, vì sao vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này có chuyện muốn hỏi cô? Nếu là chuyện vụ án, vì sao không phải do cảnh sát hình sự hỏi? Nếu là chuyện khác thì càng kỳ lạ hơn, bởi vì cô và vị Phó cục trưởng này căn bản là không quen biết, thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt.
-Sếp Lương, ngài có chuyện gì muốn hỏi ạ?
Bình tĩnh lại một chút, Tôn Tiểu Hồng nói:
-Đây là em họ Tôn Tiểu Lôi của tôi, có gì ngài cứ hỏi.
-Cô chắc chắn rằng không có gì đáng ngại chứ?
Lông mi Lương Thần nhíu lại, ánh mắt nhìn thẳng cô gái xinh đẹp, khẽ mỉm cười hỏi.
-Không việc gì.
Tôn Tiểu Hồng tim đập mạnh, cô nhận thấy trong giọng nói của đối phương có một chút đe dọa, chẳng lẽ…?
Không, không thể, tuyệt đối không thể có khả năng đó.
-Được rồi, cô đã nói là không sao, vậy thì tôi bắt đầu câu hỏi đầu tiên.
Lương Thần hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu, giọng nói có vẻ như là đang tán gẫu:
-Tháng trước, nói chính xác là ngày hai mươi tháng bảy, vào buổi tối trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ, xin hỏi, Tôn tiểu thư đang ở đâu?
Lương Thần vừa dứt lời thì ly nước trong tay Tôn Tiểu Hồng run lên, nước trong ly rớt ra ngoài hơn một nửa, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, trong đầu cô hết sức hỗn độn. Mình bị nghi ngờ sao? Nếu không tại sao Phó cục trưởng Lương lại hỏi như vậy? Cô nên trả lời như thế nào đây?
-Tối hôm đó, chị Hồng vẫn ở nhà. Lúc ấy người chị ấy hơi mệt nên tôi lo lắng, ở lại nhà chị ấy chăm sóc cho chị.
Tôn Tiểu Lôi ngồi một bên bỗng nhiên giành phần nói trước, thay chị trả lời câu hỏi của Lương Thần.
Cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, Lương Thần đưa mắt nhìn mặt Tôn Tiểu Lôi. Hắn không ngờ cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này lại làm chứng cho Tôn Tiểu Hồng. Vì sao lại như vậy? Cô ta biết chuyện về vụ án sao? Nếu Tôn Tiểu Lôi thật sự là người biết chuyện thì giữa người bị giết hại là cha cô và hung thủ là chị họ cô, vì sao cô lại lựa chọn bảo vệ cho chị họ?
Tôn Tiểu Hồng cũng ngây dại, cô quay đầu, kinh ngạc nhìn em gái. Trên mặt Tôn Tiểu Lôi ánh mắt vô cùng bình tĩnh, dường như chứng cứ giả vừa rồi là chuyện hoàn toàn có thật không phải nghi ngờ gì nữa.Tại sao Tiểu Lôi lại làm như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Lôi biết cô đêm đó…
-Ngày hai mươi tháng bảy, vào khoảng chừng tám giờ, người bị hại Tôn Chính Đỉnh và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cùng đến biệt thự Vạn Hưng. Trong phòng khách, Tôn Chính Đỉnh không để ý đến lời cầu xin của cô gái, cưỡng ép yêu cầu cô phải quan hệ với ông ta. Cô gái bất đắc dĩ phải giả vờ đồng ý, yêu cầu mình sẽ là người chủ động. Cô lấy quần áo Tôn Chính Đỉnh vừa cởi ra che mặt ông ta lại, sau đó cởi bỏ quần áo ngoài và nội y của mình, cuối cùng sử dụng con dao gọt hoa quả đâm mười ba nhát vào Tôn Chính Đỉnh lúc này đang bị che khuất tầm mắt. Sau khi giết người, cô gái đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên người, trở lại phòng khách mặc áo quần rồi rời khỏi biệt thự.
Nghe vị Phó cục trưởng miêu tả tường tận sự việc như là hắn tận mắt chứng kiến, tai Tôn Tiểu Hồng như ù đi.
-Sếp Lương, ngài suy đoán rất xuất sắc, tôi thực sùng bái ngài.
Tôn Tiểu Lôi gắng mở miệng.
Ánh mắt Lương Thần long lanh nhìn cô gái xinh đẹp, khẽ truyền một tín hiệu mờ ám cho cô. Cô ta là một người có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, lông mi cong vút, đôi mắt ngân ngấn nước, hơn nửa đôi môi đỏ mọng toát lên vẻ xinh đẹp. Không ai có thể phủ nhận, đó là một cô gái có vẻ đẹp khác thường.
Một lúc lâu sau, Lương Thần khẽ lắc đầu cười, nói ra ba chữ đầy thâm ý:
-Thật thú vị.
Quả thật là thú vị, con gái người bị hại lại yểm hộ hung thủ sát hại cha mình, đầu tiên là tạo chứng cứ giả, bây giờ không ngờ cũng đứng về phía hung thủ. Hắn quay đầu nhìn về phía cô gái mặt mày tái nhợt đang ngồi trên ghế, nói với giọng rất dịu dàng:
-Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?
-Bảy, bảy tháng rưỡi.
Tôn Tiểu Hồng bị đối phương hỏi quanh co, cô có chút ngỡ ngàng, vẻ mặt kinh ngạc, trả lời.
-Vậy là cô sắp được làm mẹ rồi, chắc là cảm thấy rất hạnh phúc.
Lương Thần mỉm cười hỏi:
-Là con trai hay con gái vậy?
-Là con trai.
Nghe nhắc tới đứa con trong bụng, Tiểu Hồng quên hết sợ hãi và lo lắng, vỗ về nhè nhẹ vào bụng mình, trên khuôn mặt sáng bừng lên.
-Tâm trạng của người sắp làm cha làm mẹ thật sự là rất khác, vợ tôi cũng đang mang thai được bốn tháng, cũng chưa biết là con trai hay con gái.
Lương Thần cười nói tiếp:
-Tốt lắm tiểu thư Tôn, hôm nay nói đến đây thôi. Cô trở về an tâm giữ gìn sức khỏe, chúc cô sinh được một bé trai khỏe mạnh xinh đẹp.
-Cảm ơn, cảm ơn.
Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang cười với vẻ hiền lành, cô không biết nói cảm ơn như thế nào. Như vậy là xong rồi ư? Phó cục trưởng Lương làm như vậy là có ý gì? Là lạt mềm buộc chặt? Hay là cứ như vậy buông tha cho cô?
Cô như lọt vào trong đám sương mù. Từ trong văn phòng cục trưởng đi ra, cô xuống thang máy đi ra cổng tòa nhà cục Công an thành phố.
-Mẹ, chị Hồng không được khỏe, con đưa chị ấy về nhà trước.
Tôn Tiểu Lôi gọi điện thoại cho mẹ rồi kêu taxi ra về cùng với Tôn Tiểu Hồng.
Nhìn qua cửa sổ, Lương Thần có thể nhìn rõ bóng dáng hai chị em nhà họ Tôn dần biến mất ở cổng tòa nhà. Hút một hơi thuốc, ánh mắt Lương Thần đầy vẻ phức tạp. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn quyết định làm như vậy, dù là trái với pháp luật nhưng lại hợp tình hợp nghĩa.
Hắn còn nhớ rất rõ, vào kỳ thi nhân viên công vụ, tham gia một tháng huấn luyện chuyên môn công an, ở buổi lễ khai giảng, một vị đầu tóc hoa râm dạy luật dùng phấn viết lên bảng đen mấy chữ thật to: pháp luật và tình người.
Pháp luật là gì? Đó chính là người bị tình nghi phạm tội, bất kể là xuất phát từ động cơ phạm tội là gì thì chỉ cần vi phạm pháp luật thì cuối cùng đều phải dựa theo quy định của pháp luật để nhận chế tài nghiêm khắc. Vị giảng viên dạy môn luật học đặc biệt cường điệu, nói rằng làm một nhân viên chấp pháp, phải tuyệt đối giữ gìn luật pháp hết sức nghiêm túc, tuyệt đối không vì tình người mà làm trái pháp luật.
Chẳng hạn với vụ án giết người, cho dù người bị hại phạm tội ác tày trời như thế nào, cho dù kẻ phạm tội có nỗi chua xót khuất nhục trong lòng như thế nào, chung quy lại thì giết người vẫn là giết người, phạm tội là phạm tội, đây là chuyện không thể bỏ qua.
Lương Thần biết khuyết điểm của mình, hắn hai mươi lăm tuổi, vẫn còn sót lại những nhiệt huyết sôi động của tuổi trẻ. Hắn chưa có được góc độ bình tĩnh của một nhân viên chấp pháp khi nhìn nhận một sự việc mà vẫn đang quen với việc dùng tình cảm để giải quyết vấn đề.
Ngay cả cháu gái đang có bầu bảy tháng cũng không tha, Tôn Chính Đỉnh giống như loài súc sinh không nên tồn tại trên cõi đời này. Lương Thần vốn trăm công ngàn việc, tiền đồ trước mắt đầy hứa hẹn, hắn có tất yếu phải vì người như vậy mà lãng phí tế bào não điều tra vụ án sao?
Nhìn Tôn Tiểu Hồng đang mang bụng bầu lặc lè, hắn chợt nhớ tới Thanh Oánh đang mang thai bốn tháng. Trên đời này chỉ có mẹ là người tốt nhất với con mình. Mặc dù hắn biết nếu kết thúc vụ án này thì sẽ rất tốt cho hắn. Nhưng dù cho thế nào đi nữa, hắn cũng không đang tâm đưa người thiếu phụ chuẩn bị sinh vào nhà tù.
Hắn rất thích quyển sách "Vụ mưu sát trên chiếc xe tốc hành Đông Phương", không chỉ bởi phấn khích với nhân vật chính là một nhà trinh thám tài ba mà quan trọng hơn là do hắn thích cái kết đầy nhân tính của câu chuyện.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà Tôn Tiểu Hồng làm là đặt hai tay mình lên vai em họ, vẻ mặt kích động nói:
-Tiểu Lôi, em biết có phải không? Có phải không? Có phải không?
-Chị Hồng, chị bình tĩnh đi, chị kích động như vậy không tốt cho đứa bé đâu, chị ngồi xuống đã.
Tôn Tiểu Lôi đỡ chị mình ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn chị mình đang rất kích động, khóe môi hiện ra một nụ cười chua xót, nói:
-Chị Hồng, đúng là em biết những chuyện chị làm. Em cũng biết vì sao anh rể bị tai nạn. Khi nghe tin ba bị giết chết, em biết chắc nhất định là do chị làm.
-Em không hận chị ư? Không hận chị đã giết chết ba em ư?
Ngực Tôn Tiểu Hồng phập phồng, cô hỏi với giọng run rẩy.
-Ba chịu sự trừng phạt là đúng rồi, sao em lại hận chị chứ?
Đôi mắt đẹp của Tôn Tiểu Lôi nhìn đầy chua xót, bất đắc dĩ nói:
-Em đã khuyên ba, đã cầu xin ông ấy buông tha cho chị, nhưng ba không đồng ý. Khi đó em đã có cảm giác rằng một ngày nào đó, ông ấy sẽ phải trả giá cho hành vi cầm thú của mình.
- Ông ấy sống một mình, chị Hồng có biết vì sao em không ở nhà mà ở đây không? Đó là bởi vì ông ấy có chủ ý hại em.
Tôn Tiểu Lôi nói.
-Vậy thì giết là đúng rồi, đúng rồi.
Tôn Tiểu Hồng thì thào trong miệng, sau đó ôm mạnh em họ, khóc to lên.
Vào lúc hai chị em đang ôm nhau khóc rống lên, trong phòng ngủ cách đó không xa, một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn dựa vào cửa phòng, cắn chặt môi, khuôn mặt đầy nước mắt.
Thời tiết trong tháng tám vẫn đang rất nóng. Có lẽ là do ảnh hưởng của thời tiết, ngồi trong phòng làm việc, Lăng Tư Vũ cảm thấy thấp thỏm không yên. Cho dù là có mở điều hòa cũng không ăn thua gì. Tay cô đang nghịch chiếc di động màu đỏ, thầm nghĩ nên liên hệ với bạn học cũ, vị Phó cục trưởng kia như thế nào đây.
-Sao vậy Tư Vũ? Nhìn cô mấy ngày nay như bị làm sao ấy? Có phải là ông xã mấy ngày nay trên giường không chịu hoạt động gì, khiến cho cô thiếu thốn?
Chị Ngô ngồi đối diện nói với giọng trêu chọc.
-Nói cái gì vậy, chị Ngô.
Mặt Lăng Tư Vũ không khỏi đỏ lên, sẵng giọng nói. Lời nói đùa đó như chạm vào chỗ đau trong lòng cô, đúng là chồng cô gần đây chỉ làm việc ấy trong vòng nửa phút cho xong, khiến cho cô như bị lỡ dỡ. Mà hai ngày nay đúng là gã không hề đụng đến cô, dường như đã mất hết hứng thú với cô rồi.
Chị Ngô đang định nói, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy ánh mắt phân tâm của Lăng Tư Vũ liền vội nhắc nhở:
-Nghe điện thoại đi kìa, điện thoại của cô đó.
-Ồ.
Lăng Tư Vũ giật mình, khuôn mặt có vẻ vui mừng, vội vàng nghe điện:
-Tư Vũ, chị đang trên xe đến Cẩm Bình đây, thế nào? Vui hay sợ đây?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc trong di động, Lăng Tư Vũ vui mừng nói:
-Thật vậy ư? Mau nói cho em biết, mấy giờ đến Cẩm Bình, em đi đón chị.
-Chắc khoảng sáu giờ tối, tới nơi chị sẽ gọi cho em, đã lâu lắm rồi không gặp.
Giọng nói trong điện thoại hình như đang buồn nôn. Lăng Tư Vũ cười xa xăm, dường như đang rất vui.
Cùng lúc đó, trong văn phòng, đang xem lại hồ sơ vụ án, Lương Thần cũng nhận được một cuộc gọi.
-Xin hỏi đó có phải là sếp Lương không?
Giọng đàn ông trong điện thoại là giọng nam trầm, không rõ lắm, dường như cố ý che giấu giọng nói thật sự của mình.
-Đúng vậy, xin hỏi anh là ai đây?
Lương Thần trầm giọng hỏi.
-Sếp Lương à, tôi muốn cung cấp cho ngài một manh mối quan trọng, là vụ phóng hỏa vào biệt thự Vạn Hưng tháng bảy năm ngoái, không biết ngài có quan tâm không?
Giọng người đàn ông trong điện thoại dừng lại một lát, rồi sau đó nói một câu khiến Lương Thần choáng váng.