Bị người đàn ông tấn công một cách mạnh mẽ giống như cuồng phong bão táp, đã qua mấy lần đỉnh điểm, cô gái không còn cả sức lực để rên rỉ nữa. Cô trợn tròn mắt thất thần, giống như một khúc gỗ bị động tùy ý người đàn ông trút ra. Chiếc giường lay động dữ dội. Mãi một lúc lâu sau người đàn ông phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, sự yên tĩnh trong căn phòng mới dần dần khôi phục.
Màn hình chiếc điện thoại di động để đầu giường bỗng bừng sáng, sau đó tiếng chuông vui tai truyền đến tai Vương Căng. Rời khỏi người cô gái, y không mặc quần áo mà trả lời điện thoại.
- Bất kể hiện giờ đang ở đâu, về nhà ngay lập tức cho cha!
Chỉ nói đúng một câu này thôi, đầu dây bên kia đã cúp máy. Vương Căng sợ run lên, vẻ khôi ngô trên gương mặt lập tức trở nên u ám.
- Anh sao vậy, Tiểu Căng?
Tiêu Tuệ thân thể bủn rủn, gắng gượng ngồi dậy. Khi người đàn ông này thô lỗ xé toang quần áo của cô, đi vào cơ thể của cô như mọi lần, cô cũng cảm thấy đối phương không đúng. Sự cuồng bạo của người đàn ông này, từ khi cô quen y đến nay cũng chưa từng thấy. Tuy cô không hiểu lắm chuyện thế sự, nhưng cũng biết, ở Cẩm Bình này, anh Tiểu Căng hoàn toàn xứng đáng được gọi là Thái tử, không ai dám làm trái ý của y.
- Tuệ Tuệ yêu quý, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài có chút việc.
Trên khuôn mặt ngây thơ của cô gái vẫn còn lưu lại dấu tay của y, phía dưới cũng xuất hiện một chút máu. Mặc dù đang trong cơn tức giận, trong lòng Vương Căng vẫn nảy sinh vài phần thương xót, nhẹ nhàng nói với cô gái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vâng!
Cô gái nghe theo, gật gật đầu, lại nằm xuống giường, nhưng lại dùng đôi mắt khép hờ nhìn người đàn ông đã giam giữ tinh thần và thể xác của cô. Cô biết rõ người đàn ông này và mẹ cô cũng có quan hệ như thế này. Mới đầu cô biết được cũng vô cùng cảm thấy hổ thẹn, nhưng qua một năm chịu sự dạy dỗ của y, cô đã đánh mất bản thân, dần dần quen với cuộc sống loại này.
Vương Căng mặc quần áo, cầm lấy điện thoại, hôn lên miệng cô gái, sau đó ra khỏi phòng ngủ. Đỗ trước cửa biệt thự không phải chiếc xe BMW Vương Căng thường dùng, mà là một chiếc xe LandRover màu đen. Một người đàn ông gầy nhưng toát lên vẻ dũng mãnh nhảy xuống xe, mở cửa xe cho Vương Căng, người vừa mới bước ra cổng chính của biệt thự. Sau khi Vương Căng ngồi lên xe, chiếc LandRover nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự Hồng Diệp.
Trong khu nhà Thành ủy, Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh đang ngồi trên ghế sa lon, tay cầm một điếu thuốc lá chưa châm, lim dim mắt giống như đang trầm tư suy nghĩ. Ngồi bên cạnh ông ta chính là người vợ Hoàng Cẩn.
Khuôn mặt của Bí thư phu nhân có vẻ giận, dường như đang bất mãn với thái độ hiện tại của chồng, nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng nói:
- Anh à, anh nói gì đi chứ. Bàn tay ấy đã động đến mặt của Bí thư Thành ủy là anh rồi, sao anh vẫn còn tỏ vẻ thờ ơ như vậy chứ?
- Vậy em nói xem, anh phải làm thế nào?
Bí thư Vương lạnh lùng liếc nhìn vợ, cầm điếu thuốc lá trên tay ném lên bàn trà, hỏi ngược lại:
- Lệnh cho Lương Thần đừng xen vào việc của người khác? Hay là trực tiếp hạ lệnh cắt chức Lương Thần?
- Anh là Bí thư Thành ủy, một câu nói của anh, Lương Thần dám không tuân theo ư?
Hoàng Cẩn không phục nói:
- Em chưa từng nghe nói Bí thư Thành ủy còn phải xem sắc mặt của Cục trưởng Công an.
- Vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu là vụ án lớn kinh động đến Trung ương, Lương Thần phải điều tra, hơn nữa đã điều tra ra manh mối, anh có lý do gì lệnh cho người ta chấm dứt điều tra?
Giọng nói của Vương Phục Sinh không giấu nổi sự bực bội. Tính chất nghiêm trọng của việc này đã vượt khỏi dự đoán của ông ta. Nếu như con trai ông ta thực sự bị cuốn vào vụ án này thì sẽ sinh ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
- Tên họ Lương kia muốn bắt con trai anh, anh cũng trơ mắt đứng nhìn ư?
Giọng của Hoàng Cẩn càng trở nên chói tai:
- Vương Phục Sinh, chẳng lẽ thằng bé không phải do anh sinh ra hay sao? Anh làm cha như thế đấy à?
- Cô câm miệng cho tôi!
Trong mắt Vương Phục Sinh hiện lên sự tức giận. Nhiều năm qua, ông ta đã chịu đựng quá đủ người phụ nữ này rồi. Đường đường là một Bí thư Thành ủy, một quan lớn cấp Sở, lại có một người vợ chanh chua thô bỉ không chịu nổi như vậy. Lúc trước ông ta quả thật đã mù mắt, bị khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này mê hoặc.
- Tôi nói không đúng hay sao? Một Bí thư Thành ủy như anh, ngay cả cấp dưới cũng không phục, chỉ biết về nhà bắt nạt tôi thì có uy phong gì cơ chứ?
Hoàng Cẩn lại càng cao giọng hơn nữa, bà ta đứng dậy, hai tay chống eo, rất giống sự miêu tả văn vẻ về chiếtrumtruyen.vn-pa trong một quyển sách nào đó.
Trán Vương Phục Sinh nổi gân xanh mờ mờ, ông ta hận không thể đứng dậy hung hăng tặng cho người phụ nữ này mấy cái tát thật mạnh. Đúng lúc ấy, chỗ cổng chính bỗng nhiên truyền đến tiếng đóng mở cửa, ngay sau đó cửa phòng bị mở ra, một người thanh niên quen thuộc đi vào.
- Cha, mẹ, con đã về!
Thay đôi dép lê, vẻ mặt Vương Căng giống như ngày thường, đi vào phòng khách có mùi thuốc súng nồng nặc, mỉm cười nói với cha mẹ. Cha y bình thường chủ yếu không ở nhà, hôm nay lại gọi điện thoại bắt y về nhà, rõ ràng là có chuyện quan trọng. Mà chuyện này là chuyện gì, y không cần đoán cũng biết.
- Cha chỉ hỏi con một câu, con hãy trả lời thật cho cha biết, con có liên quan đến vụ án Bách Hưng Lâu hay không?
Vương Phục Sinh dùng ánh mắt như sư tử nhìn chằm chằm vào con mình, trong giọng nói dường như ẩn chứa bão táp. Ông ta không suy nghĩ thiển cận như người vợ Hoàng Cẩn, ông ta cũng không phải không để ý đến sống chết của của con trai. Chỉ có điều, trước tiên, ông ta nhất định phải hiểu rõ chân tướng sự việc.
Đón nhận ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi của cha, nụ cười trên mặt Vương Căng như đông lại. Mãi một lúc lâu sau, y mới mở mắt, nhưng vẫn im lặng như trước.
Đây không còn nghi ngờ gì chính là thừa nhận, Bí thư phu nhân đứng một bên che miệng, cho dù bà luôn bao che cho tội lỗi của con, nhưng bà cũng hiểu rằng vụ án phóng hỏa Bách Hưng Lâu chín người chết, mười một người bị thương chính là một vụ trọng án. Bà cứ nghĩ rằng tên Phó cục trưởng họ Lương kia không có bằng chứng gì, cũng không nghĩ rằng con trai bà thực sự là hung thủ của vụ án phóng hỏa, là chủ mưu. Một khi bị bắt, nhất định kết cục sẽ là bị xử bắn.
- Con trai, con, con thật sự…?
Hoàng Cẩn bước tới nắm chặt cánh tay Vương Căng, hoảng hốt hỏi.
- Mẹ…
Vương Căng miệng ngập ngừng, trên thực tế tại thời điểm xảy ra vụ phóng hỏa, mục đích chính của y chỉ là Tiêu Kiến Sinh, y không nghĩ rằng cuối cùng lại tạo nên nhiều thương vong như vậy. Trên tay y không phải chưa từng có mạng người, nhưng hậu quả chín người chết, mười một người bị thương, lại thực sự không phải mong muốn của y.
- Khá lắm, thật là khá lắm!
Bí thư Vương ngược lại cười, giơ tay chỉ con trai của mình nói:
- Nếu cha của mày là Chủ tịch Tỉnh, là Chủ tịch nước thì có phải mày sẽ giết hàng trăm, hàng ngàn người mà không nháy mắt một cái không?
Dừng một chút, ông ta bỗng dưng quát lớn:
- Đó đều là mạng người! Thằng mất dạy!
Nói xong, Bí thư Vương tóm lấy cái gạt tàn thuốc lá trên bàn, hung hăng ném tới.
Cái gạt tàn thuốc lá mang theo tiếng gió lao tới "Bốp!" một tiếng giữa trán Vương Căng. Vương Căng hừ một tiếng, giơ tay che kín cái trán, rất nhanh, trong kẽ tay chảy ra một dòng máu đỏ. Chiếc gạt tàn gỗ rơi xuống đất cộp một tiếng, góc dưới chiếc gạt tàn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu màu đỏ.
- Con trai, mau lại đây để mẹ xem!
Hoàng Cẩn nhìn thấy con trai bị thương, lập tức ném vụ án phóng hỏa chết người gì gì đó lên tận chín tầng mây, ngửa đầu giơ tay, ân cần hỏi thăm thương tích của con trai.
- Con không sao đâu mẹ!
Giọng nói của Vương Căng rất bình tĩnh, y ngăn mẹ lại, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn về phía cha:
- Cha, cha cũng nói một câu cho con biết, cha đang dự tính gì vậy?